Không thể chạm vào em | Chương VII.1: TAN VỠ

No votes yet.
Please wait...

Trần Kha choàng tỉnh, quay người sang bên, ngạc nhiên thấy phần giường trống không. Cô với tay lấy đồng hồ, mới hơn năm giờ, Miên Tú đã dậy rồi sao? Dạo này Miên Tú có vẻ khó ngủ! Trần Kha chống tay, ngồi hẳn dậy, thoáng nghĩ, rồi nhanh chóng ra khỏi giường. Căn nhà vẫn tối om, yên ắng, Trần Kha vào bếp – nơi đầu tiên Trần Kha nghĩ Miên Tú sẽ ở đó – cất tiếng gọi, không thấy ai trả lời. Phòng tắm không sáng đèn, Trần Kha bước vội ra sân, đáp lại tiếng gọi của cô vẫn là sự tĩnh lặng của buổi sớm mai tờ mờ hơi sương.

Cổng vẫn khóa im ỉm. Trần Kha thắc mắc Miên Tú đi đâu vào buổi sáng sớm như thế này. Điện thoại Miên Tú vẫn ở trên bàn trang điểm. Trần Kha đã nhiều lần dặn dò, Miên Tú ra ngoài, nên mang theo điện thoại, phòng trường hợp có chuyện gì, cần, gọi về cho Trần Kha. Miên Tú chưa một lần sai lời. Bởi, Miên Tú hiểu, sự lo lắng của Trần Kha luôn có lý do. Trần Kha không bao giờ làm chuyện gì vô ích cả. Và, bản thân Miên Tú cũng hiểu, nếu Miên Tú không làm theo, Trần Kha sẽ buồn mà không bao giờ thể hiện, cũng không bao giờ trách cứ Miên Tú, dù chỉ một lời. Đó là trạng thái Miên Tú ghét nhất và cũng nhiều lần bắt Trần Kha thay đổi, nhưng có vẻ như vô ích. Vậy, tại sao, hôm nay, chiếc điện thoại này lại rời khỏi Miên Tú một cách bất thường như thế?!

Quay trở lại, chần chừ rất lâu để suy nghĩ, rồi như có điều gì đó thôi thúc, Trần Kha lao ra khỏi phòng, bật điện sáng trưng, vừa tìm kiếm vừa gọi tên Miên Tú, tiếng gọi dồn dập hơn bao giờ hết. Tiếng gọi của một người đang cảm nhận được sự bất an khi đã biết người mình tìm kiếm không còn hiện diện ở cùng một không gian, cố bấu víu để cho bản thân một chút hy vọng – dẫu chỉ là tự trấn an. Trần Kha gọi đến khản giọng. Chẳng hai người trưởng thành yêu nhau nào chơi trò trốn tìm nữa cả; nhưng trước nỗi sợ mất mát, có lúc chỉ mong đây là một trò chơi mà người kia đợi mình ở góc khuất nào đấy rồi sẽ tìm thấy được!

Trần Kha không phải tuýp người bạc nhược, nhưng lúc này đây, khi một mình giữa không gian – thiếu vắng Miên Tú – Trần Kha chỉ cảm thấy bao trùm quanh mình là tiếng lồng ngực phập phồng những lo sợ, bất an, hoang mang. Tất cả đang vây lấy Trần Kha cùng hàng trăm câu hỏi mà Trần Kha biết rằng dù với bao nhiêu năm kinh nghiệm chất vấn và trả lời, tự Trần Kha cũng không thể giải đáp nổi. Sự kiên nhẫn trong Trần Kha dường như tắt lịm.

Trần Kha rất muốn nghĩ rằng, Miên Tú chỉ đi đâu đó, rồi lát nữa sẽ về. Nhưng sao trong lòng Trần Kha bất an lắm. Cảm giác của Trần Kha dường như chưa bao giờ sai về những việc liên quan đến những người thân yêu, về cha, mẹ, Tử Du, Bá Lâm, hay về Duyệt Quân ngày còn yêu nhau. Sự bồn chồn, bất an sẽ hướng ngay đến người nào đó khi nó xuất hiện trong lòng Trần Kha. Trước nay, Trần Kha luôn tự hào về khả năng này, nhưng hiện tại, Trần Kha thật sự mong nó biến mất, bởi, nó đang hướng thẳng đến Miên Tú – người Trần Kha yêu thương, và hẳn là quan trọng nhất với Trần Kha.

*

Trần Kha tạt vào tiệm Tử Du – lúc này, quán đã vãn hẳn khách. Dáng vẻ không thể nhếch nhác, ủ dột hơn nữa. Như con mèo ướt, Trần Kha thả phịch người xuống chiếc ghế quen thuộc, ngửa hẳn đầu ra sau. Tử Du mang một tô xúp còn nóng hổi đến trước mặt Trần Kha, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thoáng chần chừ, đắn đo như thể không biết nên nói gì, bởi, Trần Kha đã quá mệt mỏi, quá bất an rồi! Trần Kha đưa tay day day hai bên thái dương, nhắm nghiền mắt, không để ý Tử Du đã ở bên cạnh từ lúc nào.

Đầu óc Trần Kha hoàn toàn trống rỗng; những mệt mỏi thể xác vì một ngày chạy ngoài đường kiếm tìm Miên Tú chẳng thấm tháp gì so với sự mệt mỏi tâm trí do hàng trăm câu hỏi đang bủa vây mà Trần Kha không cách nào trả lời nổi. Dẫu vậy, cô vẫn thấy toàn thân rã rời, tay chân không buồn nhấc, cổ họng khô khốc, đắng nghét nhưng vẫn không muốn với tay lấy ly nước lọc mà Trần Kha nghĩ rằng đã có sẵn trên bàn ngay sau khi cô vào quán. Tử Du không im lặng được nữa, khẽ hắng giọng.

– Ăn chút đi! Tao nấu đó!

– Không muốn ăn! – Trần Kha uể oải đáp.

– Không ăn thì giải quyết được gì? – Tử Du gắt khẽ, vẻ như cô cảm thấy lúc này phải dùng thái độ cứng rắn thì mới mong thuyết phục được Trần Kha. – Gục xuống đó thì sao?

Trần Kha không trả lời, lẽ ra Tử Du phải biết rằng lúc này, cô làm gì còn tâm trí để ăn nữa? Khi mà đã một ngày trời không thể liên lạc với Miên Tú; tất cả những nơi có thể tìm, Trần Kha đều đã đến, mà vẫn không thấy bóng dáng Miên Tú đâu. Miên Tú đang ở đâu? Tại sao cô ấy lại biến mất một cách khó hiểu như vậy? Tại sao không có một chút manh mối nào để Trần Kha biết, liệu rằng Miên Tú có gặp nguy hiểm gì không? Có khi nào Miên Tú đã rơi vào tay của những kẻ khiến cô phải trốn chạy suốt thời gian qua? Nếu đúng là vậy, Trần Kha phải làm gì đây? Những câu hỏi như rít chặt tâm trí và cả trái tim Trần Kha, khiến cô cảm thấy đầu như muốn nổ tung còn trái tim nhỏ bé như sắp không còn đủ sức để đập, dù chỉ là từng nhịp thoi thóp cầm cự.

– Gì thì gì, cũng phải ăn! Mày như vậy, lỡ có tin tức về Miên Tú, cũng không có sức đến tìm.

– …

– Tao hiểu tâm trạng mày, nhưng phải ăn! – Tử Du kiên nhẫn.

– …

– Ráng đi! Vài muỗng cũng được!

Trần Kha miễn cưỡng đưa bàn tay như không còn chút lực nào của mình với lấy chiếc muỗng trong tô xúp đã nguội đi ít nhiều. Mùi thơm ngát từ món ăn mà Trần Kha biết Tử Du đã bỏ nhiều công sức và thành ý vào đây không làm Trần Kha muốn ăn hơn hay kích thích cái dạ dày trống rỗng của cô muốn hoạt động hơn, có chăng chỉ là sự cảm động khi được chăm sóc. Được vài ba muỗng, Trần Kha lại thẫn thờ, nghĩ đến Miên Tú giờ này đang ở đâu, làm gì, có đói không, nếu rơi vào tay kẻ xấu thì có được ăn không, có bị đánh đập hay nguy hiểm gì không, có biết Trần Kha đang bồn chồn, lo lắng như thế nào không?

Tử Du lại giục.

– Ráng được nửa đi!

Gắng gượng lắm, được vài muỗng nữa, Trần Kha buông hẳn chiếc muỗng sứ, như buông sự cố gắng của mình nãy giờ – điều mà Trần Kha làm chỉ để Tử Du an tâm. Tử Du đứng dậy, mang tô thức ăn vào trong. Tử Du biết, lúc này không thể ép Trần Kha thêm được. Quay trở lại cùng với ly nước lọc ấm, Tử Du thẳng thắn hỏi, như trước nay, hai người họ vẫn luôn thẳng thắn với nhau.

– Mày, muốn một mình yên tĩnh, hay muốn tao ngồi đây với mày?

– Tao mệt, không muốn nói gì! – Trần Kha đáp nhanh.

– Vậy về nghỉ, tao lái xe!

– Về nhà mà không có Miên Tú chắc tao chết! – Trần Kha rưng rưng.

– Dẹp đi! – Tử Du lớn giọng trước vẻ yếu đuối hiếm thấy của bạn. – Lần nào cũng đòi chết. Có được gì không? Yếu đuối vậy, cho ai coi? Mình tao à!

– …

– Giờ có về không? Về nghỉ ngơi lấy sức!

Trần Kha uể oải đứng lên, lếch thếch đi theo Tử Du sau khi thảy vào tay bạn chùm chìa khóa xe của mình. Trời về khuya, bóng tối bao trùm vạn vật, thứ bóng tối chưa từng đủ ghê gớm để khiến một người như Trần Kha sợ hãi, thì nay lại gieo vào lòng cô nỗi lo lắng, thổi phồng hơn nữa sự bất an thường trực cả ngày hôm nay.

*

Tử Du ra về, Trần Kha nằm vật ra bộ salon giữa phòng khách, không buồn bật điện cho căn phòng có vẻ là có người đang hiện diện. Ngôi nhà vẫn lạnh tanh, chìm vào màn đêm lặng như tờ, không một tiếng động nào khác ngoài tiếng thườn thượt của những hơi thở buồn bã. Vậy mà mới đây thôi, từ tiệm của Tử Du về, Trần Kha vẫn còn hy vọng, biết đâu, về đến nhà, sẽ lại thấy Miên Tú đang hiện hữu, như những cuối ngày trước đây. Nhà chỉ là nơi để ở, còn tổ ấm là nơi chứa cả tình yêu thương; vắng em rồi, nhà thậm chí cũng chẳng còn mang giá trị của nhà nữa!

Trong bóng tối, Trần Kha nằm vắt tay lên trán, hình ảnh Miên Tú lại một lần nữa ùa về khiến tim cô nhói lên. Cô như lữ khách lỡ đường, lần mò về quá khứ – thời điểm cô còn có Miên Tú – mong tìm một hướng đi, dẫu cái quá khứ nghe thì có vẻ xa xôi ấy, cách hiện tại chỉ một ngày. Trần Kha nhớ lại tối qua, lúc từ buồng tắm trong phòng ngủ đi ra, Miên Tú đã ở trong bếp từ lúc nào. Sắc mặt Miên Tú có vẻ không vui, Trần Kha phát hiện ra nhưng sau đó lại nhanh chóng được khỏa lấp bởi câu giải thích “em hơi mệt” của Miên Tú. Cả hai cùng chuẩn bị bữa tối. Bữa cơm sau đó vẫn diễn ra bình thường, dù không khí có chút trầm mặc bởi sự im lặng của Miên Tú. Thỉnh thoảng Trần Kha bắt gặp Miên Tú nhìn mình chăm chú như muốn nói điều gì đó, nhưng khi Trần Kha gặng hỏi thì cô lại lảng tránh, quay về vẻ trầm tư cố hữu.

Trần Kha cho rằng Miên Tú không được khỏe, nên giành việc và giục cô đi nghỉ ngơi. Sao Trần Kha lại không nhìn ra Miên Tú đang có tâm sự, sao Trần Kha có thể vô tâm như thế với người mà cô luôn tự tin nói yêu hơn chính bản thân mình? Mà, không phải chỉ tối qua, thời gian gần đây, Miên Tú đã có vẻ trầm tư, ít nói như vậy rồi. Tại sao Trần Kha không để ý, không quan tâm hơn chút để tìm hiểu xem người yêu đang đối mặt với vấn đề gì? Chẳng phải Trần Kha luôn biết, cuộc sống của Miên Tú có nhiều bất ổn trong quá khứ hay sao? Tại sao Trần Kha không bớt chút thời gian trong công việc để bên cạnh Miên Tú nhiều hơn, để là chỗ dựa cho cô? Yêu một người mà không cố gắng để hiểu họ, thì liệu tình yêu ấy có đủ hay không?

*

“Kha cố gắng giữ sức, bình tĩnh tìm cách giải quyết nha!” – tin nhắn của Nhã Đồng cùng lúc với tiếng còi xe ầm ĩ phía sau, kéo Trần Kha quay về thực tại. Trần Kha giật mình nhìn đèn tín hiệu đã chuyển sang màu xanh, hấp tấp cho xe chạy tới trước. Cảm thấy mình không đủ sức, hay đúng hơn là không đủ tỉnh táo để lái xe nữa, cô tấp hẳn xe vào lề. Sao ai cũng muốn Trần Kha phải bình tĩnh, bình tĩnh thế nào được khi Miên Tú đột nhiên mất tích? Mà, thật ra, Trần Kha đã bình tĩnh lắm rồi, đã dằn lòng lắm rồi mới có thể đủ sức chạy khắp nơi tìm kiếm Miên Tú mấy ngày nay, công việc giao lại hết cho Nhã Nhu. Trần Kha phải bình tĩnh như thế nào nữa đây? Chẳng lẽ phải ngồi yên một chỗ, chờ một cuộc gọi, một tin nhắn, hoặc chờ Miên Tú quay trở về thì mới được gọi là bình tĩnh sao?

Trần Kha thở hắt ra, tiếng thở như chứa đựng sự bất lực, mỏi mệt, và tuyệt vọng. Cả ngày chưa ăn gì, đôi tay Trần Kha tựa hồ không còn mấy sức lực, cô với lấy chai nước, nốc một hơi như để chút nước kia có thể giúp Trần Kha có thêm sức lực thay cho những bữa ăn bị bỏ quên. Trần Kha không buồn trả lời tin nhắn của Nhã Đồng, dù là một câu nói thẳng thừng để Nhã Đồng hiểu những ngổn ngang, rối rắm trong lòng, hay chỉ đơn giản là một câu cảm ơn sáo rỗng, đủ để Nhã Đồng yên tâm, hoặc chí ít biết rằng Trần Kha vẫn chưa hoàn toàn ngã quỵ đến mức không đáp lại nổi một tin nhắn.

Dù, trước đây, Miên Tú cũng từng đột nhiên mất tích và nhiều lần khiến Trần Kha bất lực, nhưng chưa bao giờ, Trần Kha cảm thấy mình vô dụng như lúc này.

“Cướp!!!”

Tiếng la thất thanh từ một người phụ nữ đang đi bộ trên vỉa hè của làn đường ngược chiều. Cùng lúc đó, một gã thanh niên vụt chạy, nhảy lên chiếc xe máy vừa trờ tới. Người đi đường đổ xô lại, nhốn nháo, khoảng cách khá xa khiến Trần Kha không nhìn rõ, chỉ thấy đám đông xúm xít quanh người phụ nữ kia.

*

– Kha lái xe nhanh hơn chút được không? – Giọng Miên Tú có chút lo sợ.

– Sao vậy em?

– Em muốn về nhà nhanh!

– Có chuyện gì hả? – Trần Kha quay hẳn sang, quan sát nét lo âu trên mặt Miên Tú. – Em sao vậy?

– Không! Em thấy hơi… không an toàn!

– Đi với Kha mà không an toàn? Sao vậy, em? – Trần Kha hỏi dồn.

– Do lúc nãy, em thấy… giống như có người theo dõi mình vậy!

Trần Kha giật mình, nhanh chóng liếc nhìn vào gương chiếu hậu. Dưới ánh sáng lòa nhòa của chùm đèn đường bị che khuất một phần bởi những tán cây xà cừ, Trần Kha thấy loáng thoáng bóng một chiếc xe máy đang bám sát xe cô. Trần Kha cho xe chạy chầm chậm, chiếc xe máy kia cũng đột ngột giảm tốc độ, không có ý sẽ vượt qua mặt để đi trước. Trần Kha tăng tốc, chiếc xe đó đồng thời cũng lao theo, lúc ẩn lúc hiện trong gương chiếu hậu, vẻ như cảm nhận được sự chú ý từ Trần Kha, nên cố tình đi dạt vào giữa, cốt để không bị nhìn thấy.

Miên Tú ngồi bên cạnh, vô cùng căng thẳng khi thấy Trần Kha liên tục chú ý về bóng người mà mình hồ nghi. Trần Kha cho xe chạy nhanh hơn, không về thẳng nhà mà vòng vèo ra những con đường sáng sủa và tấp nập, đến khi thật sự yên tâm rằng đã cắt được đuôi thì mới đánh xe về, vừa nắm tay Miên Tú vừa trấn an: “Không sao rồi! Có Kha đây!”

*

Đám đông đã tản ra từ lúc nào, cũng nhanh như khi tụ tập, có vẻ ở một thành phố náo nhiệt và đông cả triệu dân như thế này, chuyện ai đó bị cướp là quá đỗi bình thường. Đến mức người ta có thể vin vào những lý do để đổ lỗi như tại người đó không cẩn thận, hoặc việc còn lại là của công an chứ không phải của ai cả – bất cứ ai trong số những người chứng kiến hay thậm chí đủ khả năng can thiệp giúp đỡ. “Theo dõi” – “cướp” – “mất tích”… những từ ngữ xẹt ngang qua đầu Trần Kha khiến nhiều ký ức cũ bỗng ùa về. Trần Kha nhớ lại cách đây khá lâu, lúc mới quen biết Miên Tú, có lần, Trần Kha xuất hiện kịp thời giải vây cho Miên Tú khỏi một đám côn đồ, lại có lần đưa Miên Tú về đến tận đầu hẻm, mà còn bị một đám cướp vặt tấn công dọc đường…

Những mảnh ký ức đầy bất trắc, hiểm nguy. Miên Tú liệu có một lần nữa rơi vào tay những kẻ xấu kia không? Miên Tú không có khả năng tự vệ! Chưa kể gia đình cô – những người khiến Miên Tú bỏ trốn, có khi nào đã theo dõi và bắt cô về? Trần Kha không dám nghĩ tiếp, cô sợ mình không chịu nổi cảm giác đau lòng đó – nỗi đau quặn thắt tâm can chứ không phải chỉ là những cơn nhoi nhói nơi ngực trái – thứ cảm giác vẫn thường xuất hiện khiến Trần Kha khó chịu nhưng lúc này vẻ như không thấm tháp gì so với cơn đau kia. Không được! Trần Kha nắm chặt tay thành nắm đấm, bằng mọi giá phải tìm được Miên Tú, bình an và nguyên vẹn trở về!

*

Duyệt Quân tì trán lên bàn tay phải đang chống trên chiếc bàn gỗ tại quầy rượu, tay còn lại xoay xoay ly rượu rỗng. Thế quái nào mà rượu lại nhanh cạn vậy? Ly này đã là ly thứ ba rồi, mà sao cô vẫn chưa say? Cô muốn say! Cô muốn quên đi mọi thứ, muốn được ngủ một giấc thật ngon để khi tỉnh dậy, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như hai năm về trước, lúc cô còn có Trần Kha bên cạnh. Về nước với một niềm hân hoan, háo hức trước viễn cảnh đoàn tụ cùng Trần Kha, Duyệt Quân không ngờ mình lại rơi vào cảnh ngộ như ngày hôm nay. Cô như người bước hụt, tụt chân xuống cái hố mà mình vẫn ngỡ phía đó là bờ vui. Cô như người bước trong bóng tối, mò mẫm tìm tia sáng với một niềm huyễn hoặc rằng ở phía ánh sáng kia, Trần Kha sẽ quay về với cô. Vậy mà, thực tế lại phũ phàng đến thế! Duyệt Quân không muốn đối mặt. Cô muốn quên đi. Chỉ có say, cô mới quên được. Chỉ có say, mới làm cô không còn vật vã với những thổn thức hằng đêm.

– Thêm ly nữa!

Duyệt Quân nói dứt khoát, dù giọng đã hơi ngà ngà đủ để người phục vụ biết vị khách trẻ trước mặt mình đã ít nhiều không còn tỉnh táo. Dẫu vậy, anh vẫn im lặng thực hiện yêu cầu của khách, như cách trước nay anh vẫn luôn im lặng – một sự im lặng lễ độ, bắt buộc có ở công việc này.

Duyệt Quân đưa ly rượu lên môi, một bàn tay rắn chắc nhanh chóng chộp lấy, giằng ra khỏi miệng cô, nhưng không mang ý ngăn cản mà dường như chỉ để tạo sự chú ý từ cô.

– Sao lại uống rượu buồn một mình?

Duyệt Quân ngước đôi mắt sắc sảo, quét một tia dữ tợn lên người dám hành động thiếu lễ độ đó. Nhận ra là Hoàng Phong, cô thẩy một nụ cười khẩy, buông tay khỏi chiếc ly của mình, quay mặt sang hướng ngược lại. Hoàng Phong lách người ngồi vào chiếc ghế cao trước quầy rượu, sát bên cạnh Duyệt Quân, sau khi phẩy tay ra hiệu gọi một ly Cognac tương tự. Anh im lặng quan sát Duyệt Quân, ánh mắt không che giấu sự hiếu kỳ và thích thú. Cô ta đến vũ trường một mình, lại không có vẻ gì của một người đến thưởng rượu và giải trí, cô ta có tâm sự gì sao? Ánh đèn xanh đỏ chập choạng khiến gương mặt với những đường nét sắc sảo càng trở nên hấp dẫn. Ánh mắt Hoàng Phong dần chuyển từ thích thú sang si mê. Anh cất giọng quan tâm.

– Thất tình à?

Duyệt Quân không trả lời, phớt lờ câu hỏi của Hoàng Phong. Cô đưa ly rượu lên, nốc cạn, hành động chừng như phẫn nộ khi nghe nhắc đến hai chữ “thất tình” – thực tại phũ phàng của bản thân mà cô luôn muốn chối bỏ.

– Sao? Ai dám chọc giận Tân tiểu thư? – Hoàng Phong tiếp tục châm chọc.

Duyệt Quân vẫn im lặng, đằng sau gương mặt lạnh lùng kia là cả một nỗi lòng chất chứa. Ừ, ngoài Trần Kha ra, còn ai dám và đủ khả năng để làm cô buồn phiền như thế chứ? Mà, đó là Trần Kha của bây giờ, còn Trần Kha của ngày xưa – một Trần Kha luôn yêu thương, chiều chuộng cô, đã không còn thuộc về cô nữa. Cô chống tay đứng dậy, muốn rời đi, muốn cắt đuôi Hoàng Phong, hoặc chỉ đơn giản là chấm dứt những lời nói mà cô cho rằng nhảm nhí, những lời đùa cợt chỉ dành cho các cô gái trẻ nông cạn, hời hợt. Thái độ kỳ cục của Hoàng Phong từ sau khi cô bước chân vào Hoàng Đình đến giờ là sao? Không phải là anh ta muốn tán tỉnh cô đó chứ? Anh ta có điên không?

Hoàng Phong níu tay Duyệt Quân lại, bàn tay to lớn của anh nắm gọn cổ tay cô. Duyệt Quân không buồn chống cự, cô đang cố thể hiện rằng mình không có tâm trạng và không có hứng thú với những trò lố bịch của Hoàng Phong. Ngược lại, đối với Hoàng Phong, thái độ phớt lờ của Duyệt Quân chỉ càng thổi bùng lên ham muốn chinh phục trong anh – người luôn coi phụ nữ chỉ là một trong rất nhiều món tiêu khiển thú vị, và hiển nhiên, những việc mang tính khiêu chiến như thế này, không bao giờ Hoàng Phong bỏ cuộc.

– Cô xem thường tôi hả? – Hoàng Phong nhếch mép.

– Loại đàn ông ngay cả vợ mình còn không giữ được, còn muốn người khác coi trọng hả? Bớt ảo tưởng đi!

Duyệt Quân chậm chạp buông từng từ, sau đó lạnh lùng phủi bàn tay Hoàng Phong xuống, trong khi Hoàng Phong nhất thời bất động trước lời nói của cô. Duyệt Quân bỏ đi rồi, Hoàng Phong như choàng tỉnh, anh vội vã đuổi theo.

– Duyệt Quân! Cô đứng lại!

Hoàng Phong cất tiếng gọi, cùng lúc, bóng người cao lớn của anh lao về phía cô, đổ ập, tạo một vệt bóng to dưới ánh đèn đường. Duyệt Quân cảm thấy phiền phức thật sự, cô gần như mất kiên nhẫn, cố vùng ra khỏi bàn tay anh đang nắm chặt tay mình.

– Anh muốn gì? – Cô gắt lên.

– Cô biết gì về vợ tôi? – Hoàng Phong cũng không vừa.

– Vợ anh á?! – Duyệt Quân lặp lại, cùng một điệu cười khinh khỉnh.

Hoàng Phong chưa buông tay, ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo mỗi biểu cảm của cô, chừng như chờ đợi câu trả lời cho câu hỏi mà anh nóng lòng muốn được giải đáp.

– Tôi không biết gì cả! – Duyệt Quân hạ giọng, trở về với vẻ mặt băng giá.

– Cô biết! Cô điều tra tôi à? Tại sao?

– Anh có buông ra không?

Bàn tay Hoàng Phong càng siết chặt hơn nữa, Duyệt Quân cau mày vì đau, càng thêm tức giận.

– Tôi không buông! Tôi muốn biết Miên Tú đang ở đâu?

– Tôi nói anh buông ra! – Hoàng Phong siết chặt tay Duyệt Quân hơn. Mặt Duyệt Quân nhăn nhó, tay còn lại đang cố gỡ tay Hoàng Phong ra trong tuyệt vọng.

– Đường đường một đại thiếu gia mà đối xử với phụ nữ như vậy hả?

– Không việc gì tôi phải lịch sự với người không coi tôi ra gì! – Giọng Hoàng Phong lạnh băng.

– Cho anh biết, cô ta đang sống chung với người yêu của tôi, cách đây hai con đường thôi! Có giỏi thì đi mà đem cô ta về! – Duyệt Quân gào lên.

*

– Giám đốc, vợ anh đã bỏ đi rồi, không còn sống cùng cô gái kia nữa!

– Tôi biết rồi, anh ra ngoài đi!

Hoàng Phong thoải mái ngả người ra ghế, tiện thể gác hai chân lên bàn làm việc đang ngổn ngang giấy tờ. Mắt khép hờ, anh thả lỏng đầu óc, tự lặp lại câu nói của tay thám tử trẻ.“Bỏ đi rồi”! Cô ta lại bỏ đi rồi, vì không chịu nổi đòn công kích của anh sao? Trò vui còn chưa bắt đầu, chưa gì đã đầu hàng, lẽ nào sức chịu đựng của cô ta kém vậy? Mà, Hoàng Phong có thật sự vui sau khi nghe điều đó không? Anh khẽ cau mày tự hỏi, lấy làm lạ vì thái độ bình thản của chính mình – bình thản đến nỗi có thể lầm như không cảm xúc. Lẽ ra phải là cảm giác hả hê, thỏa mãn khi thấy Miên Tú vì không chịu nổi những trò dằn vặt của anh mà tiếp tục trốn chạy, tiếp tục bỏ lại cái hạnh phúc rẻ tiền – thứ mà Miên Tú dám dùng cả danh dự của Hoàng Phong, của cả gia đình cô ta, để đánh đổi. Sao giờ lại cứ trơ ra thế này? Cảm giác đẩy người khác vào đường cùng thật ra cũng chẳng vui vẻ gì, nhất là khi trong lòng không có cảm giác hận thù xuất phát từ yêu đương bị chối bỏ. Con người thật sự phức tạp quá!

*

Hoàng Phong chệnh choạng về nhà sau cơn say, như một thói quen, anh ào đến, nằm vật ra giường, mơ hồ nhớ lại ngày xưa, hình ảnh Miên Tú cặm cụi lau người, chăm sóc – dẫu sự chăm sóc kia, mười phần đều là miễn cưỡng vì nghĩa vụ. Vợ anh đã bỏ nhà theo trai! Mới ngày hôm qua, anh vẫn đinh ninh điều đó. Nhưng hôm nay, sau khi tin tức về Miên Tú được thu thập đầy đủ từ lời nói của Duyệt Quân, mọi thứ lại sụp đổ một lần nữa. Hoàng Phong bàng hoàng như không tin vào những thứ mình đọc được từ tờ giấy chi chít chữ trong tay, anh cảm thấy trước đây, mình ngừng việc điều tra về Miên Tú mới là một hành động sáng suốt. Bởi điều tra để làm gì, khi mà sự thật được phanh phui chỉ khiến bản thân càng thêm ô nhục.

Lần đầu tiên, những suy nghĩ về Miên Tú, mà không, về cả Duyệt Quân nữa – cô ta chẳng phải cùng một “loại” sao, khiến Hoàng Phong cảm thấy khinh bỉ. Anh thật sự không thể chấp nhận, thậm chí kinh tởm khi nghĩ đến chuyện hai người phụ nữ ôm ấp, quấn rít lấy nhau. Thảo nào, cô ta không một chút rung động với mình, không phải chuyện yêu hay không, mà là vì cô ta không hứng thú với đàn ông. Đã vậy, cô ta còn kết hôn với anh để làm gì? Cô ta, và cả gia đình cô ta nữa, lẽ nào, họ chỉ nhắm đến khối gia tài đồ sộ của Hoàng Đình mà anh là người thừa kế duy nhất? Nếu không thì vì điều gì? Nếu chỉ để che đậy giới tính thật thì tại sao không tiếp tục sống bên cạnh Hoàng Phong mà lại bỏ đi? Không ngờ, đằng sau vẻ bề ngoài yếu đuối, nhu mì kia lại là một dã tâm lớn đến vậy. Họ thật sự có thể tự biến mình thành món hàng đổi chác cho lợi ích vật chất, kể cả khi bên trong thân xác nọ là một tâm hồn hoàn toàn khác, là một nhu cầu hoàn toàn khác hay sao?

Cũng may mắn, là Hoàng Phong không yêu cô, không bị nét xinh đẹp và vẻ bề ngoài trong sáng kia quyến rũ. Nếu không, hiện tại, Hoàng Phong chắc phải vật vã, đau khổ lắm trước sự thật này. Không dưng, Hoàng Phong cảm thấy một sự tức giận len lỏi đến, như muốn bùng nổ trong anh. Anh đã từng muốn cho qua tất cả, kể cả chuyện vì cô ta mà cuộc hôn nhân của anh thành ra dang dở. Nhưng rồi thì sao? Cô ta đang sống vui vẻ, hạnh phúc, bên một ả đàn bà, trong khi anh trở thành kẻ ngốc bị bỏ rơi. Cô ta đã lừa gạt anh và cả gia đình anh. Bàn tay Hoàng Phong nắm chặt, dồn hết căm phẫn, anh đấm mạnh xuống giường như thể chiếc nệm êm ái kia mới là kẻ gây ra những đổ vỡ.

Trừng phạt! Phải trừng phạt Miên Tú – Hoàng Phong gầm gừ với suy nghĩ đó. Nhưng nên làm gì với cô ta? Bắt cô ta quay trở về để tiếp tục đày đọa? Không! Một người “biến thái” như Miên Tú, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến Hoàng Phong rùng mình ghê tởm, nói gì tới việc lại gặp gỡ và chung sống. Phải dằn vặt cô ta, phải trả lại cho cô ta tất cả những gì cô ta đã gây ra cho anh. Cô ta, không có quyền sống hạnh phúc, không có tư cách để hạnh phúc!

No votes yet.
Please wait...