MAI TRẮNG TRONG TUYẾT – TẬP 1 | CHƯƠNG XXXV : GÃ ĂN MÀY  

No votes yet.
Please wait...

Buổi tối, Mai phủ đèn đuốc sáng trưng, đã sang mùa đông rồi nhưng không biết bằng cách nào, những người làm vườn trong Mai phủ vẫn chăm nom vườn hoa vô cùng rực rỡ. Tiểu Duệ khoác chiếc áo choàng lông cáo, đi dạo trong vườn hoa, sau lưng nàng là Xuân Nhi và Mễ Lan.

– Mễ Lan, hồi môn có phải nhiều quá rồi không? Vất vả cho muội rồi.

Mễ Lan hai má ửng hồng, hai mắt long lanh, rõ ràng nàng ta đang rất vui.

– Cô nương, vương gia thật chu đáo, chuẩn bị đầy đủ hết mọi thứ. Nô tì chỉ kiểm kê với sắp đặt chút thôi mà còn thấy mệt. Không biết vương gia tốn bao công sức nữa.

– Ta đã nói với huynh ấy ta không muốn làm lớn làm gì, rất phiền phức. Nhưng huynh ấy nói hôn lễ này do đích thân hoàng thượng ban, không thể làm qua loa đại khái được. Huống hồ, vương phủ có lẽ cũng chỉ có một hôn lễ này mà thôi. Thật khiến mấy người bọn muội vất vả.

– Chuyện vui cả đời của cô nương và vương gia, bọn nô tì dĩ nhiên không mệt rồi. Nô tì vô cùng vui mừng. – Mễ Lan lên tiếng.

– Đúng vậy, đúng vậy, hôn lễ long trọng như thế này, nô tì thật vinh dự khi được tham gia. – Xuân Nhi cũng hòa theo.

Tiểu Duệ đưa tay ngắt một nhành hoa cúc vàng rực.

– Ha, đột nhiên ta muốn cắm một bình cúc thật lớn trong phòng, các muội giúp ta nhé.

– Vâng ạ!

Mễ Lan và Xuân Nhi lập tức vui vẻ tiến lên, mỗi người một tay lựa những bông cúc lớn nhất, rực rỡ nhất, cắt xuống. Chẳng mấy chốc trên tay ba người đã đầy ắp hoa cúc. Sau khi trở lại phòng, Mễ Lan và Xuân Nhi người đi lấy kéo, nước, người lấy bình hoa tới. Dưới sự chỉ dạy, giúp đỡ của Mễ Lan và Xuân Nhi, cuối cùng Tiểu Duệ cũng miễn cưỡng cắm được một bình hoa. Nhìn bình hoa vàng rực khiến căn phòng như cũng sáng bừng lên.

– Cô nương, đẹp quá! – Cả hai cùng khen ngợi.

– Ha ha… vẫn còn kém lắm.

Ba người vui vẻ trò chuyện một hồi, thấy tâm trạng Tiểu Duệ cũng khá hơn lúc chiều, khi đó Xuân Nhi và Mễ Lan mới yên tâm lui xuống, để nàng nghỉ ngơi. Chỉ còn lại một mình trong phòng, Tiểu Duệ nhìn ngắm bình hoa cúc vàng rực kia. Đúng là không được đẹp mắt lắm. Nàng lắc đầu, lấy bức thư hồi chiều Xuân Nhi đưa cho ra. Vì gần đến ngày thành hôn, tân lang tân nương không thể gặp nhau nên mấy ngày này, ngày nào Dương Thiên Vũ cũng viết thư cho nàng. Trên giấy, những nét chữ cứng cỏi mà phóng khoáng hiện ra. Nội dung thư vẫn là những dặn dò nàng nhớ giữ gìn sức khỏe cho tốt và những lời nhung nhớ từ hắn.

Đọc xong thư, nàng cẩn thận gấp lại, cất vào chiếc hộp bằng gỗ đàn hương được chạm trổ tinh xảo. Chiếc hộp này nàng để thư và vài món đồ linh tinh khác. Chiếc hộp nhỏ, có thể mang theo người được.

Sau đó nàng thổi nến, mở cửa sổ, ngồi trong phòng, lặng lẽ ngắm ánh trăng nghiêng nghiêng lạnh lẽo chiếu ngoài ô cửa. Vẫn còn sớm, đèn đóm vẫn sáng trưng, hộ vệ cũng vẫn canh gác nghiêm ngặt. Càng đến gần hôn lễ, Hắc Tôn càng siết chặt canh phòng, bảo vệ cho Mai phủ. Ánh trăng như nước, chầm chậm chảy qua mái tóc dài, đen mượt của thiếu nữ. Nàng ngồi đó, mi thanh mục tú nhưng ánh mắt tràn đầy băn khoăn, lo âu.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến nửa đêm, Tiểu Duệ thay chiếc váy dài bằng bộ đồ gọn nhẹ, lẳng lặng tung mình qua cửa sổ. Nàng cũng không quên cẩn thận đóng cửa lại, phòng nhỡ có người đi qua thấy cửa sổ mở sẽ phát hiện trong phòng không có người.

mai-trang-trong-tuyet
Truyện ngôn tình cổ trang hay

Mai phủ không quá lớn, nàng cũng đã sống ở đây mấy ngày, đã đi hết mọi nơi nên có thể nói khá thông thuộc địa hình cũng như cách bố trí hộ vệ của Hắc Tôn. Tiểu Duệ nhẹ nhàng, cẩn trọng bước về phía vườn hoa. Nàng đã để ý kỹ, ở vườn hoa có một cây hòe cổ thụ, thân xù xì, cành xum xuê. Dưới gốc hòe lại có bộ bàn ghế đá để ngồi nghỉ mát. Nàng nhẹ nhàng búng mình lên, mượn lực và độ cao từ bàn đá, đu mình lên một cành hòe cao ngang tầm tường. Đôi chân thoăn thoắt trèo lên, chỉ một loáng nàng đã đứng vững vàng trên bờ tường. Lôi một sợi dây thừng ra, nàng buộc chặt một đầu vào cành hòe, một đầu thả xuống đất. Nắm lấy sợi dây thừng, nàng từ từ thả người xuống. Tiểu Duệ hơi băn khoăn một lúc, cuối cùng quyết định để sợi thừng nguyên tại đó. Sợi thừng khá nhỏ, trời lại tối, có lẽ không ai phát hiện được đâu. Khi trở về nàng còn phải nhờ vào nó nữa. Tường của Mai phủ không phải thấp, vừa rồi nhờ có bộ bàn ghế đá nàng mới trèo lên được; khi về, với khinh công của nàng mà không có vật trợ giúp thì sẽ không qua nổi.

Bên ngoài trời vừa tối vừa lạnh, Tiểu Duệ lặng lẽ bước nhanh qua đường. Chẳng mấy chốc nàng đã đến con ngõ nhỏ. Nhưng tất cả vắng lặng như tờ, chỉ văng vẳng tiếng dế kêu râm ran. Tiểu Duệ đưa mắt nhìn quanh, không một bóng người. Nàng đứng áp vào tường, mắt nhìn về phía con đường to ngoài kia. Có lẽ giờ này vẫn sớm nên hắn chưa đến chăng?

Tiểu Duệ giậm giậm hai chân cho khỏi tê và lạnh. Nàng đã đợi gần một canh giờ vẫn chưa thấy gã ăn mày đâu. Là nàng suy nghĩ quá nhiều rồi ư? Tiểu Duệ tự hỏi mình câu ấy hàng ngàn lần nhưng không thể tìm ra đáp án. Tại sao kẻ kia không tới? Ánh mắt, cách hắn gọi nàng, rõ ràng khiến nàng cảm thấy hắn quen biết nàng, thậm chí phải nói rất thân thuộc. Mất mấy ngày trời kiên nhẫn phát tiền và đồ ăn cho từng người ăn mày, nàng mới tìm thấy hắn. Ban ngày không tiện nói nhiều, nàng đã hẹn hắn đêm nay sẽ gặp, vậy mà giờ này vẫn chưa thấy đâu. Phải chăng nàng đoán sai rồi?

Có lẽ hắn sẽ không đến, đã quá hẹn cả canh giờ vẫn chưa thấy kẻ kia đâu. Nhưng Tiểu Duệ cũng không có ý định rời đi. Nàng đi loanh quanh mấy bước nhỏ nơi đầu ngõ. Cố gắng không gây tiếng động lớn nhưng vẫn hoạt động để giữ ấm cơ thể. Vì nghĩ đến là gặp gã ăn mày nên nàng không muốn mặc nhiều quần áo, sẽ rất khó hành động.

Mặt trăng chậm rãi ngả dần về phía tây, Tiểu Duệ mấy lần phải đưa tay xoa má cho khỏi lạnh, thi thoảng lại phải véo chính mình một cái để tỉnh ngủ, ánh mắt vẫn dán chặt về phía con đường kia. Tuyệt không một bóng người. Nàng cũng không biết đã bao lâu trôi qua rồi nữa.

Ngay khi Tiểu Duệ vừa ngáp dài một cái thì nghe có tiếng động. Nàng vội vã nép sát vào bức tường bên cạnh, cố gắng khiến bức tường đen và bóng người hòa làm một. Chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng lọc cọc, lọc cọc tới gần. Tiểu Duệ khẽ nhíu mày. Tiếng lọc cọc càng lớn hơn, rồi một bóng người hiện ra. Thì ra là một nông dân đang đẩy xe rau, có lẽ là mang ra chợ sớm. Hình ảnh ấy khiến Tiểu Duệ nhớ đến những ngày nàng sống một mình trong thôn nhỏ, buổi sáng cũng phải dậy thật sớm đi bán rau. Nhưng vừa nghĩ đến đấy Tiểu Duệ lại giật mình, như vậy đã gần sáng rồi, nàng đã đứng gần hết đêm mà hắn không tới. Bây giờ đã gần sáng, chắc sẽ ngày càng có nhiều người qua lại.

Tiểu Duệ thở dài, chậm rãi rời chỗ nấp, băng qua đường, đi về phía cây hòe ở góc tường Mai phủ. Vẫn may, sợi dây thừng còn đó. Nàng bám vào dây thừng, tung người leo lên. Leo lên tường, nàng vẫn cố ngoái lại nhìn phía bên kia đường một lần nữa. Con ngõ nhỏ vẫn vắng vẻ, lạnh lẽo như thế. Tiểu Duệ thở dài, tháo sợi dây thừng, tung người xuống.

Tiểu Duệ không hề nhìn thấy, phía xa xa, trên một nóc nhà, có một bóng đen cũng lặng lẽ ngồi đó suốt đêm. Đợi đến khi Tiểu Duệ đã vào Mai phủ, bóng đen đó mới lặng lẽ vô ảnh vô tung rời đi.

Nàng trở về phòng, thay đồ, cất quần áo và dây thừng rồi trèo lên giường nằm. Dù thức cả đêm nhưng Tiểu Duệ không tài nào ngủ nổi. Nàng hối hận rồi, hối hận vì sao lúc ban ngày không hỏi nơi ở của gã ăn mày kia. Khó khăn lắm mới tìm được hắn, vậy mà chưa kịp hỏi gì, giờ hắn lại không tới. Mọi khúc mắc trong lòng Tiểu Duệ không những không được tháo gỡ mà càng rối ren hơn. Trở mình qua lại hồi lâu cũng không thể ngủ nổi, Tiểu Duệ đã nghe thấy tiếng gia nhân lục đục trở dậy nấu nướng, làm việc.

Chỉ còn ba ngày nữa là đến hôn lễ. Những suy nghĩ trong lòng Tiểu Duệ, ai có thể giúp nàng giải đáp đây? Nàng vùi đầu vào gối, cố gắng sắp xếp lại dòng suy nghĩ. Nàng nên dùng ba ngày còn lại ráo riết tìm gã ăn mày kia, hỏi cho ra lẽ, hay… quên chuyện này đi? Đằng nào gã cũng không tới, rất có thể chuyện vốn chẳng có gì, chỉ là nàng đang suy diễn mọi thứ mà thôi. Suy nghĩ liên miên khiến Tiểu Duệ ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Trong mơ, có ai đó gọi nàng “Tiểu Duệ, Tiểu Duệ!” Tiếng của hai người, một giọng nam trầm trầm, hơi ồm, và một giọng nữ nhỏ nhẹ, dịu dàng.

Bên ngoài Mai phủ, phía đằng đông, mặt trời đang chầm chậm ló rạng nơi đường chân trời màu sữa. Nếu không thể nghĩ thông, vậy hãy kiên nhẫn chờ đợi, chuyện gì tới nhất định sẽ tới. Có câu nói rằng “Nếu là phúc thì không cần tránh, còn nếu là họa thì tránh cũng không được”. Đến cuối cùng là phúc hay là họa thì chỉ có thể đợi thời gian trả lời cho tất cả!

==> Đọc Full truyện Mai trắng trong tuyết – Tập 1 Tại Đây

 

 

 

Key liên quan:

  • sophia mặc và nhiên – nhóm 4 0
No votes yet.
Please wait...

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *