[ TẢN VĂN ] NGÀY TRÁI TIM ĐỔI KHÁC
|Chẳng phải là ngày gió bão bùng hay mưa giăng kín lối. Là một ngày rất đẹp, mây trắng nắng hồng thong dong trôi giữa bầu trời trong xanh không một gợn u ám. Ngày ta ngỡ mình vẫn yêu…Nhưng thật ra, lại là ngày trái tim đổi khác.
Ta bỗng trở nên lãnh đạm trước những quan tâm thường nhật từ đối phương. Những thói quen đã cùng nhau vun đắp từ những tháng ngày mặn nồng cũng trở nên thật phiền phức và chẳng đáng để bận tâm.
Ta cáu bẳn và khó chịu với những tin nhắn yêu thương dài dằng dặc. Đôi khi ta trả lời qua quýt, đôi khi chỉ xem rồi để đó; mặc cho phía sau là cả một nốt trầm sầu thảm, tiếng thở dài cùng ánh mắt thẫn thờ dần rơi vào tuyệt vọng của người ta yêu dấu.
Ta viện đủ mọi cái cớ để tránh những cuộc hẹn mỗi cuối tuần; những chiếc hôn, ta không còn cảm nhận được sự dịu dàng và ấm nóng.
Ngày trái tim đổi khác
Thời gian như ngừng đọng, ta bỗng thấy ngột ngạt với khoảng không gian xung quanh mình; người bên cạnh ta, tự bao giờ, ta đã chẳng còn muốn nhìn sâu vào đôi mắt.
Ta đang bận rộn để nghe trái tim mình thay đổi. Những tiếng rất mỏng, rất nhẹ; đến nỗi, ta tựa hồ chẳng thể hình dung cho rõ ràng. Chỉ biết rằng, trái tim ấy, đang nuôi dưỡng một hình bóng khác, một tình cảm khác – mong manh nhưng đủ để khiến ta điên loạn.
Ta say, say men tình mới. Ta quên, quên đi những dấu yêu xưa.
Ta dằn vặt bản thân đã quá tham lam, ích kỷ; nhưng rồi, ta đổ lỗi tại trái tim, bởi tại nó không biết nghe lời, lỡ vụng dại mà thương thêm một người nữa.
Ta nghĩ, đó đơn thuần có phải chỉ là một cơn say nắng? Và khi ta rảo bước trên những cung đường kỷ niệm, tay trong tay với người thân thương, ta sẽ vỡ lẽ nhận ra mình đã quá hồ đồ. Ta không biết; hay không muốn biết? Ta nuông chiều thứ cảm xúc đang lớn dần lên trong lồng ngực; không muốn thoái lui hay gạt bỏ, ta muốn sống trọn với thứ tình cảm trớ trêu này.
Cũng nhiều lần ta do dự. Nhưng, mỗi lần như thế, có ai đó lại thì thầm vào tai ta những điều nghe thật đúng đắn. Cuộc đời này chỉ có một, hãy sống thật với con tim mình; dẫu lạc lối, dẫu đớn đau, dẫu sẽ phải trả giá. Thế đấy! Ta nghĩ mình không nên lãng phí thanh xuân; điều đó cũng đồng nghĩa với việc ta chấp nhận con tim mình đổi khác.
Nhưng ta không thể ngờ rằng, buông tay một người đã từng thương lại khó khăn đến vậy?
Dẫu trái tim đã sẵn sàng, ta vẫn thấy nhói lòng trước ánh mắt lạc lõng, vô hồn của đối phương. Ta chấp nhận việc bị nguyền rủa; nhưng thật tệ, người ấy chỉ mỉm cười, rồi nói ta hãy đi đi. Người ấy quay gót, gương mặt cúi gằm, những bước chân xiêu vẹo khiến hồn ta như chết lặng. Ta nghe trái tim mình dội lại những cơn đau đớn; rồi từ từ vỡ vụn, tan ra thành muôn ngàn giọt nước mặn chát và đắng cay đang lặng lẽ rớt rơi hai bên gò má.
Ta khóc! Khóc cho cuộc tình mà ta đã thề sẽ trân quý và giữ gìn. Khóc cho ngày trái tim ta đổi khác. Cũng là ngày nó ngừng đập; ngay chính khoảnh khắc ta ngỡ mình đã được tự do.
Ta lầm lũi trở về; ta không đến bên tình yêu mới. Ta trói bản thân mình cô độc ngày này qua tháng nọ. Ta không thể giải thích nổi; có khi, trái tim ta lại đổi khác, thêm một lần nữa chăng?
Nó trở về một quãng bình yên của quá khứ, âm thầm len lỏi vào trong từng kỷ niệm; nhưng chẳng hiểu sao lần đổi khác này lại khiến ta tái tê, buốt lạnh và hoang tàn. Ta như kẻ hành khất trơ trọi, ngồi bơ phờ bên lề của tuổi trẻ; ta khóc than, không, ta chỉ thấy trái tim mình lạc lõng. Ta không mong một bàn tay quen thuộc đưa ra để nắm lấy; ta chỉ biết cười trừ với những nông nổi và dại khờ.
Ta không hối hận; ít ra, ta không thể cho phép bản thân mình hối hận. Chút liêm xỉ cuối cùng, ta bắt buộc phải giữ lấy. Không phải để đau thương, mà để nhắc nhở; nhắc nhở bản thân, đừng bao giờ nuông chiều trái tim mình quá đỗi. Trái tim luôn đúng; nhưng một khi đã sai, kết cục mà ta phải đón nhận sẽ vô cùng nghiệt ngã.
Ngày trái tim đổi khác. Ngày ta đơn côi. Ngày ta vùi mình trong giá lạnh…
Megane