ÔNG BÁC SIÊU NHÂN (INUYASHIKI LIVE ACTION)
|Bộ phim mở ra cảm xúc nặng trĩu và kết thúc là sự nuối tiếc.
“Inuyashiki” – tên Việt là “Ông bác siêu nhân” có phiên bản hoạt hình và truyện tranh trước, đã trở thành một trong những bộ anime nổi nhất của mùa. Có lẽ vì vậy, khi xem “Inuyashiki” phiên bản điện ảnh, tôi đã mang theo một sự so sánh “nhẹ” khi bước chân vào rạp chiếu.
Bộ phim mở đầu bằng một màu ảm đạm bao trùm cả cuộc đời của người đàn ông già trước tuổi tên Inuyashiki. Bệnh tật, cô đơn, cảm giác bất lực, hèn nhát bủa vây lấy người đàn ông tội nghiệp. Tôi đã coi phiên bản hoạt hình trước đó khá lâu, nhưng theo cảm nhận của riêng tôi, phần mở đầu ở phiên bản điện ảnh khiến tôi “tròn” cảm xúc hơn hẳn. Tôi cảm nhận được diễn viên đã sống cùng với vai diễn của mình, chứ không hẳn là một người nhập vai một nhân vật hoạt hình như những bộ phim chuyển thể khác. Bộ phim khiến tôi nhận thấy mình như đang sống trong không gian trầm lặng, nặng nề như chính người đàn ông mang họ Inuyashiki đó.
Nhưng đối với nhân vật Shishigami Hiro, người cùng với Inuyashiki được biến đổi thân xác trở thành món vũ khí, ở phiên bản điện ảnh đã chưa thể khai thác phần tính cách quái gở của anh, hoặc có lẽ nhà sản xuất đã cố tình bỏ qua sự ngây ngô nhưng lại điên dại đó. Hiro là nhân vật khiến tôi tò mò nhất trong bộ phim này, các góc tối trong tâm hồn anh đã được mở ra – điều đã khiến anh trở thành một kẻ sát nhân vô cảm – trong phiên bản mới này, nhưng lại chưa thể khai thác sâu thêm để đẩy cảm xúc của tôi lên. Tôi rất tiếc, thật sự tôi cảm nhận được bộ phim Inuyashiki ở phiên bản live action có thể làm hơn như thế nhiều; nhưng có lẽ, thời lượng của một bộ phim chiếu rạp không cho phép.
Nhà sản xuất đã quảng cáo đây sẽ trở thành một bộ phim sẽ đứng vững bằng ngôn ngữ điện ảnh của mình, chứ không phải là một “sinh vật” cố gắng bắt chước những phiên bản hoạt hình hoặc truyện tranh. Và tôi tin nhà sản xuất đã làm được – ít nhất đó là cảm nhận của riêng tôi – nhưng chưa đủ. Đây là một bộ phim xứng đáng để bạn dành một trăm hai mươi hai phút để tận hưởng, bên cạnh những kỹ xảo quá xuất sắc là một câu chuyện được ví như một phép màu xảy ra giữa đời thật, lập lờ đứng giữa đường ranh khiến bạn tự hỏi, đâu mới là khái niệm thật sự giữa thiện và ác? Tôi thấy bản thân mình trong tính cách của các nhân vật, tôi tự cảm thấy khoái trá khi nhìn thấy những kẻ núp bóng “anh hùng bàn phím” bị Hiro trừng phạt, nhưng lại mỉm cười khi thấy chú chim được cứu sống trong bàn tay của Inuyashiki. Phải chăng, trong chính bản thân tôi, mỗi ngày đều có một cuộc chiến giữa thiện và ác như giữa Hiro và Inuyashiki.
Nhưng cái kết ở phiên bản điện ảnh chính là điều khiến tôi nuối tiếc nhất. Ở phiên bản này đã khiến Shion – cô gái duy nhất Hiro muốn bảo vệ – chết ngay trong lần xả súng của cảnh sát khi họ lập ra một cái bẫy để bắt Hiro. Chính vì thế cái kết đã bị hẫng khi chỉ dừng lại sau cuộc chiến giữa Hiro và Inuyashiki. Thiếu sót cảnh cuối đã khiến bộ phim chưa thể làm nổi bật lên được giá trị nhân văn cốt lõi mà tác giả của Inuyashiki muốn truyền tải.
Trong phiên bản hoạt hình, sau cuộc chiến, Hiro vẫn còn sống nhưng đã không còn có thể làm hại ai được nữa. Cũng chính lý do đó, anh tự cảm thấy mình không còn có thể bảo vệ cho người con gái anh yêu – Shion vẫn còn sống sau vụ xả súng của cảnh sát – nên anh không còn xuất hiện trước mặt cô nữa. Khi cả thế giới đứng trước nguy cơ diệt vong, Inuyashiki đã hy sinh vì tính mạng của cả thế giới, nhưng Hiro – kẻ sát nhân bị nguyền rủa – cũng đã hy sinh để cứu lấy trái đất chỉ vì duy nhất một người con gái, Shion. Một người lựa chọn bảo vệ toàn nhân loại, một người lựa chọn bảo vệ người thân yêu. Hai con người đối lập về tính cách, nhưng lại cùng nhau đặt dấu chấm hết cho cuộc đời mình vì những điều mình muốn bảo vệ. Họ đều trở thành anh hùng, một anh hùng trong mắt hàng vạn người, và một anh hùng của chỉ duy nhất một người.
Từ Vân