TRUYỆN NGẮN – VỊ CỦA MÙA ĐÔNG
|Một ngày mùa đông, có lẽ là ngày mùa đông lạnh nhất, khi dòng người hối hả trên phố khẽ xuýt xoa trong cái giá lạnh như cắt da cắt thịt, tôi bình yên bên em trong quán cà phê, nơi chỗ ngồi quen thuộc. Em nghiêng đầu nằm xuống chiếc bàn nhỏ, gương mặt nhỏ nhắn với làn da trắng hồng im lìm trong chiếc áo khoác to bành và ấm áp, ánh mắt trong veo nhìn ra bên ngoài qua ô cửa kính trong suốt.
– Em đang nhìn gì vậy? – Tôi hỏi khi đã nhìn ngắm em khá lâu.
– Mùa đông! – Em đáp qua tiếng thở đều đều, làn hơi mỏng trắng xóa phả vào không khí. – Em không biết mùa đông có vị gì?
Rồi em thở dài, ánh mắt dần chuyển về phía tôi đang nhìn em mê đắm, như chờ đợi một câu trả lời từ tôi. Chỉ trong thoáng chốc, em như dồn tôi tới đường cùng. Mùa đông có vị gì, làm sao tôi biết được; thậm chí, tôi còn chưa bao giờ mong đợi mùa đông đến.
Bất ngờ, em ngồi thẳng người, nhìn tôi đăm đăm, ánh mắt vừa mang nỗi lo sợ vừa ngập ngừng. Một cảm giác khó chịu nhói lên từ lồng ngực, tôi bỗng thấy sợ hãi tiếng nói sắp thốt ra từ đôi môi xinh xắn kia.
Truyện ngắn “Vị của mùa đông”
– Mình chia tay đi anh!
Em nói thản nhiên rồi đứng dậy, buông mình ra trời đông giá lạnh; bên kia đường, chàng trai lạ lẫm choàng vội chiếc khăn qua cổ em, đôi tay mở rộng đón em về với ấm áp. Em mỉm cười với anh ta, rồi tựa đầu vào bờ vai rắn rỏi ấy một cách thản nhiên, dần dần hòa mình vào dòng người xuôi ngược.
Em đi, để mặc tôi ở lại với cô đơn và giá buốt. Không phải đôi bàn tay đang run rẩy, mà là trái tim đang kêu gào vì vừa bị xé toạc ra thành hai mảnh. Một mảnh chới với chạy theo em; mảnh còn lại, vất vưởng trong thân xác đang từ từ rệu rã. Tôi đứng trân trơ nhìn theo bóng em; trong khoảnh khắc tôi không rõ mình phải làm gì sau đó. Có lẽ, tôi nên đuổi theo mà nắm lấy đôi tay em mới phải. Tôi cần một lời giải thích; ít ra, em cũng nên nói tôi đã làm gì sai? Nhưng, ánh mắt tôi vô hồn không lối thoát, toàn thân như bị cơn khó thở bóp nghẹt; chưa bao giờ mùa đông đối với tôi lại khắc nghiệt đến nhường này?
***
Em ngồi ở chiếc ghế xe buýt ngay cạnh cửa sổ, áp mặt vào tấm cửa kính trong suốt với những hạt mưa đang trượt dài. Em đội chiếc mũ len chùm gần kín mắt, vô tư thả hồn vào cơn mưa vừa đổ vội ngang phố. Bằng một vẻ thích thú lạ thường, em đưa ngón tay nhỏ nhắn men theo những đường mưa chạy tưởng chừng như bất tận. Từng dòng người xuống, lên liên tục; duy chỉ có em, tự do tự tại với thế giới riêng của mình, không âu lo cũng chẳng muộn phiền.
Tôi nên xuống, và rời khỏi chiếc xe buýt kỳ lạ vì có em ấy; nhưng, như một kẻ mộng mơ bị dẫn dụ, tôi quyết định không đến nơi mình phải đến. Tôi quyết định, sẽ đến nơi em sẽ đến, dù tôi chẳng rõ em sẽ đi đâu, xuống ở chỗ nào? Hoặc, chỉ là có thể thôi, em đang chẳng tìm về một nơi chốn nào cụ thể; có thể, em chỉ đang đi, đang tận hưởng những ngày cuối cùng của mùa đông. Vì tiếc nuối, vì nhớ mong.
Đến khi trên xe chỉ còn hai chúng tôi, em vẫn thả hồn theo những hạt mưa trên triền kính; còn tôi, vô thức ngắm nhìn em. Rồi tôi say, say ngay giữa trời đông lạnh lẽo và ảm đảm; say em, say người con gái nhỏ bé nhưng đang khiến trái tim ai đó ấm áp lạ thường.
***
– Anh này! Anh biết mùa đông có vị gì không?
Em hỏi, khi bờ lưng nhỏ nhắn đang tựa vào lưng tôi; trên chiếc cầu đi bộ bắc ngang hai đầu của con phố nhỏ, tiếng em lạc đi giữa những cơn gió rít đang ngang ngược thốc vào người.
Tôi không rõ vì lý do gì em lại yêu mùa đông đến vậy. Còn tôi, tôi ghét những ngày lười biếng không muốn tắm, ghét những ngày phải lọ mọ dậy đi học, đi làm; trong khi, chiếc chăn ấm áp còn níu giữ lấy tâm trí. Đối với tôi, nếu không vì em, mùa đông sẽ trở nên thật phiền toái và cực kỳ đáng sợ.
– Anh không biết! – Tôi thở dài, miễn cưỡng trả lời em. – Có thể, nó mang vị ngọt ngào. Không phải em đang rất hạnh phúc hay sao?
– Không phải đâu! – Giọng em buồn thiu.
– Không phải em đang hạnh phúc…– Tôi giật mình quay lại, nhìn đôi mắt đã đỏ hoe từ bao giờ của em. – …hay không phải mùa đông có vị ngọt ngào?
– Cả hai!
Truyện ngắn “Vị của mùa đông”
Em trả lời cộc lốc, rồi vùng vằng đứng dậy chạy đi. Tôi đuổi theo, đưa tay ra hòng giữ em ở lại; nhưng không kịp, chiếc váy trắng tinh khôi đã ngồi vào chiếc ghế cạnh cửa sổ xe buýt. Em không nhìn tôi, chỉ có tôi nhìn theo em.
Sau hôm đấy, tôi học cách yêu mùa đông; hay nói đúng hơn, tôi đang cố cảm nhận xem mùa đông có vị gì? Tôi dành tất cả những buổi tối không bận bịu, cùng em lang thang trên những phố đêm muộn; ăn kem và chạy hộc tốc dưới cơn mưa bất chợt đổ xuống đầu. Tôi cùng em, ngồi hàng giờ trên xe buýt, rong ruổi đến mọi nơi, thỏa thích ngắm nhìn bầu trời đang trong xanh bỗng ngả màu xám xịt. Khi mây đen ùn ùn kéo đến và mưa, theo cái cách hợp lý nhất, giăng kín lối chúng tôi về. Mỗi lần như vậy, em đều mỉm cười thật mãn nguyện; như thể, em đã đợi thời khắc chuyển giao ấy từ lâu, như thể, em đang cảm nhận cái cách mùa đông đến. Đối với em, mùa đông không phải là một mùa trong năm; không đến theo lẽ tự nhiên của tháng ngày vội vàng. Mùa đông, chỉ xuất hiện khi những cơn mưa kéo về, hòa tan vào nhau, tạo thành một thực thể vô hình, làm trái tim cô gái nhỏ của tôi thổn thức.
Nhưng, tôi tuyệt nhiên, không bao giờ trả lời em “Vị của mùa đông?”
Là tôi, vẫn không thể biết được câu trả lời. Là tôi, không muốn trả lời. Có một nỗi sợ hãi vô hình nào đó luôn thì thầm bên tai tôi; rằng, em sẽ rời đi, dưới bầu trời mùa đông, ngay khi biết được chính xác câu trả lời cho câu hỏi mơ hồ đó. Lặng lẽ và bình yên như cách em đã đến. Tôi tự hỏi, vị của mùa đông, trong em, thực sự không mang vị ngọt ngào hay sao?
***
– Vị của mùa đông, hãy nói cho anh biết,…đáp án!
Tôi nắm lấy tay em, kéo giật lại trước ánh mắt ngỡ ngàng của cả em và chàng trai em chọn. Ánh mắt tôi như thiêu đốt, không phải bởi giận dữ, mà bởi tôi muốn được nghe giọng em lần cuối. Níu kéo ư, tất nhiên là không, niềm mong mỏi muốn biết bản thân đã làm gì sai cũng không còn hừng hực; đối với tôi, giây phút này, tôi đã chấp nhận buông tay.
Em nhìn, cố gắng vằng ra khỏi cơn thịnh nộ sâu trong đáy mắt tôi. Người con trai bên cạnh em sấn tới, anh ta túm cố áo và đẩy tôi ngã; cách xa em, tưởng chừng như vạn dặm.
Tôi lồm cồm đứng dậy. Còn em, nhanh chóng trở thành vách ngăn giữa tôi và người con trai ấy; ánh mắt đỏ hoe vì lạnh. Hay vì những giọt nước mắt mới vừa chảy vội ra từ khóe mi? Khoảnh khắc ấy, trong lòng tôi lại thương em đến lạ; hay, chưa bao giờ tôi hết thương em? Nhưng, người đáng thương nên là tôi mới phải; em, không xứng đáng cảm nhận được những rối bời trong tôi.
– Vị của mùa đông,…- Em ngập ngừng, tay đặt lên ngực trái, nức nở – …là vị của chia ly.
Rồi em rời đi cùng anh ta, trả lại tôi với mùa đông cuối cùng của hai đứa. Không hiểu sao, tôi bỗng cười trừ. Em vừa nói cái quái quỷ gì, vị của chia ly ư, sao em không nói luôn là mặn chát cho rồi. Có cuộc chia ly nào mà không mặn chát, để rồi khiến người ở lại lẫn kẻ ra đi phải chịu đựng những đắng cay. Liệu, còn có một cuộc chia ly nào khác không mang hương vị ấy hay sao?
Không, em nói đúng, cuộc chia ly của chúng tôi chẳng hề mặn chát. Em rời đi, chẳng cần lý do như cách em đã đến bên đời tôi; ngược lại, tôi cũng không dằn vặt bản thân bởi những câu hỏi không bao giờ có lời giải đáp. Điều duy nhất khiến chúng tôi còn liên kết với nhau chỉ là câu hỏi ngu ngốc đó; nhưng hôm nay, nó cũng đã có cho mình câu trả lời. Bỗng dưng, tôi cảm thấy hồn mình nhẹ tênh; chưa bao giờ tôi có thể mường tượng ra, buông tay em, lại dễ dàng đến thế. Chỉ như cái lạnh của mùa đông đã thôi cào xé da thịt, nhói đau nhưng không dai dẳng.
Vị của mùa đông, vị của chia ly; không còn em trong những cơn mưa chiều đổ vội, chiếc xe buýt vắng người và cả hồn tôi.
Megane
=> Đọc thêm:https://nhom40.com/chung-ta-con-no-nhau-mot-cai-ten/