LỜI NGUYỀN BẤT TỬ – TẬP 2 | CHƯƠNG XVII : MÂU THUẪN

Rating: 5.0/5. From 1 vote.
Please wait...

Đúng như dự đoán, sức nóng quá lớn khiến lớp băng Pu tạo ra không duy trì được việc đông cứng đám Andrew  lâu. Bọn chúng nhanh chóng đuổi theo Ange, Flora và Pu ra một vùng tuyết rộng lớn – thật ra, chính Ange đã dụ chúng đến đây; cô không muốn va chạm trong lãnh địa của mình – nơi cô và hai người bạn đã phải rất vất vả sắp xếp để mọi thứ trở lại như trước kia.

Ange và Pu đứng cạnh nhau, đối diện với Andrew, Jayce và ba tên áo đen khác. Ange đứng giạng hai chân, hai tay chống nạnh; chiếc roi được nắm hờ bằng tay phải; Teru bay lơ lửng bên cạnh. Pu đứng cách Ange một khoảng ngắn, khoanh hai cánh lại; gương mặt cực kỳ nghiêm túc. Thật ra, Pu đang tập trung hết sức để vận động năng lượng; cậu biết cuộc đụng độ sắp diễn ra sẽ cần dùng đến năng lực đóng băng, thậm chí tỏa nhiệt của mình.

Tránh chuyện cản trở hai bạn, Flora lùi ra phía sau. Cô đang cực kỳ căng thẳng; hai tay nắm chặt vào nhau; mắt mở to không dám chớp, như sợ mình sẽ bỏ sót một điều gì đó.

Andrew nhìn Ange và Pu bằng cặp mắt đầy sát khí. Lần này vất vả đuổi theo mục tiêu đến tận đây, Andrew xác định phải bắt được Ange và Pu. Hắn và đồng bọn đã quá mệt mỏi khi phải nghe những lời từ càu nhàu đến quát tháo, dọa nạt trong những cơn giận mà Viktor trút xuống. Andrew nghiến răng, nói như rít.

– Chia ra làm hai, xử lý bọn chúng!

Nói rồi, hắn tập trung sức mạnh, điều khiển con mắt phù thủy trên người – thứ được Viktor gắn cho để dùng như một vũ khí lợi hại – hút ánh sáng từ phía mặt trời và tạo thành một quả cầu lửa màu xanh lục. Andrew nhắm thẳng Ange mà đẩy quả cầu về phía ấy. Ange không hề nao núng – cô đã biết rõ tính toán của Andrew qua lời thông báo của Teru; cô nhanh tay vung chiếc roi về phía trước. Sau một tiếng va chát chúa, quả cầu lửa của Andrew vỡ tung tóe thành nhiều mảnh. Hắn hoảng hốt nhảy giật lùi người ra sau.

Trong khi đó, Jacye và những tên đồng bọn còn lại cũng dùng cách tương tự để tấn công Pu; nhưng khi những quả cầu lửa với màu sắc khác nhau – tùy theo sức mạnh của người sử dụng – bay đến, cậu đã lập tức phun đóng băng, khiến chúng dừng lại và cứ lơ lửng giữa không trung. Andrew biết cả Ange và Pu đều có khả năng đối phó với cách tấn công của hắn và đồng bọn; nhưng bọn chúng không còn khả năng nào khác. Trước đây, khả năng này vốn đủ mạnh để bọn chúng tự tin rằng có thể tấn công bất cứ ai hòng đạt được mục đích và hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng từ khi gặp con nhóc phù thủy này, Andrew trở nên vô dụng và có phần kém tự tin hẳn. Giọng nói tức giận và gương mặt dữ tợn nhăn nhúm của Viktor lại hiện ra trong tâm trí của Andrew. Không được! Bằng mọi giá phải khuất phục được chúng! Phải bắt được chúng!

Andrew và đồng bọn lùi người rồi chụm lưng vào nhau. Andrew nói vừa đủ cho cả đám nghe.

– Chúng ta không thể tách ra; phải dồn lực mới mong hạ được chúng!

Cả bốn tên đồng loạt điều khiển con mắt phù thủy của mình; bọn chúng tập trung hết năng lực tạo thành một quả cầu lửa to gấp bốn lần bình thường và tung về phía Ange. Ange có chút e ngại; cô siết mạnh chiếc roi trên tay, thì thầm với nó.

– Lần này nhờ cả vào mày!

Chiếc roi lập tức xù lên chi chít gai to và sắc nhọn. Như có một nguồn sức mạnh vô hình nào đó vừa được tiếp vào, chiếc roi vụt khỏi tay Ange, lao thẳng về phía quả cầu lửa khổng lồ. Cứ mỗi tiếng chát vang lên, một mảng lớn từ quả cầu lại văng ra. Tuy nhiên, quả cầu này lớn và chắc hơn, nên chiếc roi vật lộn mãi vẫn không khiến nó vỡ vụn được như lần trước. Trong lúc chiếc roi đang quất chan chát vào quả cầu, Ange nhớ lại cách chị Mei thường làm để tập trung sức mạnh; cô thử hướng tay về phía có ánh sáng mặt trời để tập trung năng lượng. Lập tức, một luồng ánh sáng được tập trung theo hướng tay Ange và bắt đầu tạo thành một quả cầu lửa màu cam rực. Lần đầu tiên Ange làm được điều này, dù trước đây không ít lần cô được chị Mei tập cho. Ange ngạc nhiên về chính năng lực mới này của mình; có phải đây là kết quả của việc nhận được sức mạnh từ người thân? Ange cố hết sức truyền năng lượng, làm cho quả cầu to lên.

Chiếc roi vung những đòn yếu dần; có vẻ như nó đã bắt đầu kiệt sức. Ange nhanh chóng đẩy quả cầu của mình về phía nhóm Andrew, đồng thời thu chiếc roi lại. Hai quả cầu lửa đối đầu nhau, phát ra một thứ ánh sáng vừa rực rỡ vừa ma mị. Andrew và đồng bọn chói mắt, sợ hãi tụm lại một phía và đưa tay che mặt. Nhìn thấy cảnh đó, Pu trượt đến gần bọn chúng và dùng hết sức phun một lực cực mạnh – cả bốn tên ngay lập tức bị đóng băng.

Loi-nguyen-bat-tu-tap-2
Truyện giả tưởng hay – Giải cứu mặt trời

Ange không có vẻ sẽ dừng lại. Trong cô, cảm giác có thứ gì đó – giống như sức mạnh, giống cả sự thù hằn – cứ cuộn lên, thôi thúc cô tiêu diệt đám người đang bất động trước mắt mình. Chúng không phải kẻ chủ mưu gây ra cái chết cho gia đình mình – Ange tự nhủ để kiềm hãm ham muốn giết chóc kỳ lạ cứ thiêu đốt bên trong mình.

Ange một lần nữa hút ánh sáng và tiếp tục tạo ra một quả cầu lửa khác; rồi như lần trước, cô tung nó về trước.

Bùm!!!

Quả cầu của Andrew bắt đầu nứt dần rồi vỡ ra, tạo một tiếng động kinh hoàng. Pu văng ra xa, bộ lông bị cháy xém một mảng. Ange quỳ sạp người xuống đất, dùng tay che đầu. Lửa bốc lên ngùn ngụt từng đốm trên nền tuyết trắng. Bọn Andrew vẫn bất động trong đống băng ở phía đối diện.

Cảm giác sôi sục trong lòng vẫn chưa hết, Ange vùng dậy, tiến thẳng về phía Andrew và Jayce cùng ba tên áo đen kia. Pu cũng lồm cồm ngồi dậy rồi lạch bạch đi theo. Từ xa, Flora cũng hộc tốc chạy đến. Cả ba đứng trước đống băng mà bên trong là năm tên tay sai của kẻ thù đang bất động ở nhiều tư thế. Ange nắm chặt chiếc roi, tức giận quất mạnh vào tảng băng. Tiếng roi va vào băng chát chúa. Flora hét lên.

– Cậu làm gì vậy, Ange?

Ange không trả lời, vẫn bặm chặt môi, tay không ngừng quất. Từng mảng băng vỡ rồi văng ra. Chẳng mấy chốc, lớp băng được Pu phủ lên bọn áo đen đã vỡ hết. Trong khi bọn chúng còn chưa cử động lại bình thường được, những chiếc gai xù xì của chiếc roi đã quất và cứa vào người khiến trang phục của chúng rách toạc, da thịt tứa máu.

– Trói chúng lại! – Ange ra lệnh.

Chiếc roi theo lệnh Ange, lập tức trói cả năm tên lại. Theo từng cái trừng mắt phẫn nộ của Ange, chiếc roi lại thít chặt hơn khiến Andrew và đồng bọn đau đớn, kiệt sức.

– Chúng đang tức giận! – Giọng Teru cất lên.

– Chúng đang kiệt sức! – Teru vẫn tiếp tục lải nhải.

Flora và Pu nín lặng quan sát Ange; trước cơn giận dữ của bạn, cả hai có chút e dè. Pu lo lắng nhìn Ange, cậu ấy không định siết chết bọn chúng đấy chứ?!

***

Vừa về đến nhà, Ange bực dọc vứt mạnh chiếc roi xuống bàn rồi thả người vật ra ghế. Vừa mệt vừa tức, cô không muốn nói một lời nào dù Flora và Pu thì đang trò chuyện rôm rả. Nếu không vì họ ngăn cản, Ange đã giết chết bọn chúng rồi! Bọn chúng là tay sai của kẻ đã hại Ange mất gia đình, rồi còn hết lần này đến lần khác đuổi bắt, đe dọa sự sống của Ange. Cô đâu có lý do để tha cho chúng chứ?! Hoặc là bọn chúng phải trả giá, hoặc là chính Ange – một ngày nào đó – sẽ bỏ mạng khi rơi vào tay chúng mà thôi. Tại sao Flora và Pu lại một mực ngăn cản Ange?!

Pu đang ngồi quay lưng lại với Flora, ngoan ngoãn để Flora cắt đám lông đã bị cháy đen. Nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy, Pu vẫn còn kinh hãi; dù từ khi gặp lại Ange, cậu đã chứng kiến khá nhiều lần những cảnh đối đầu như vậy. Nếu lúc nãy, Pu không kịp thời nhảy lùi ra sau, có lẽ bây giờ cậu không còn nguyên vẹn ngồi đây thế này. Pu rùng mình tưởng tượng đến cảnh thân thể văng thành nhiều mảnh như những quả cầu lửa kia, bộ lông lại dựng ngược. Vậy mà Ange còn giận dỗi. Cậu ấy tức tối vì không được hạ những tên kia thay vì quan tâm hỏi han Pu! Thật là quá đáng!

Pu có thể chắc chắn rằng bọn người áo đen kia đã bị Ange dọa cho một phen khiếp vía; và bọn chúng đã chuồn nhanh khỏi đây chứ không còn tâm trí tơ tưởng đến chuyện quay lại tấn công họ nữa. Chẳng phải bọn chúng đã thương tích đầy mình lúc Ange dừng tay sao? Ange còn lo lắng điều gì chứ?

Flora cẩn thận quét dọn đám lông của Pu còn vương vãi dưới nền nhà rồi lẳng lặng ra ngoài. Cô băng qua khung cửa chính, men theo đường hầm, đi một đoạn rồi dừng lại, ngồi bệt xuống đất. Flora không dám đi quá xa, cô sợ bọn người áo đen kia quay lại. Đối đầu với bọn chúng khi không có Ange và Pu bên cạnh, dĩ nhiên Flora không phải đối thủ của họ; nói đúng hơn là cô không thể chống cự.

Tựa lưng vào vách băng đã không còn quá dày phía sau, Flora trở nên tư lự. Cô vừa trải qua nhiều chuyện lạ lùng liên tiếp, cô cảm thấy không dễ để đón nhận mọi thứ; và tinh thần chưa thể bình ổn ngay. Nhớ lại gương mặt đầy tức giận và căm phẫn của Ange, Flora nghe một cơn ớn lạnh chạy dọc người. Dẫu vẫn biết Ange là phù thủy, hơn nữa bọn áo đen kia còn là kẻ hết lần này đến lần khác truy bắt cô; nhưng Flora cố đến mấy cũng không thể hoàn toàn thông cảm được cho Ange trước ý định giết bọn áo đen đó. Dù sao thì Ange cũng chỉ trạc tuổi Flora; mà thật ra, có tuổi nào đi chăng nữa, thì với Flora, hành động ra tay giết một ai đó không đơn giản như trên phim ảnh. Trong khi Flora ngày ngày muốn giúp đỡ mọi người, muốn tham gia vào những tổ chức tình nguyện với hy vọng xây dựng thế giới tốt đẹp; thì ở đây – ở thế giới của những dị nhân và phù thủy này – người ta sẵn sàng giết nhau để trả thù hoặc đạt được mục đích.

Flora khẽ thở ra và nhắm hờ đôi mắt. Lần đầu tiên kể từ khi gặp Pu và Ange, rồi đồng hành với họ trên những con đường có quá nhiều thứ kỳ quặc này, Flora cảm thấy kiệt sức và mệt mỏi thật sự. Vốn dĩ, ngay từ đầu, cô đã biết mình không giống họ; cô chỉ là một con người bình thường – thậm chí chưa trưởng thành – mà thôi. Nhưng vì lòng yêu mến dành cho họ cũng như sự nhiệt thành muốn góp phần “giải cứu” mặt trời, Flora đã không ngần ngại tham gia. Cô từng tự tin rằng mình thừa nhiệt tình và năng lượng để đồng hành cùng họ, dù là phải đối mặt với những nguy hiểm, khó khăn đến mấy. Vậy mà hôm nay, khi chứng kiến sự giận dữ, cuồng nộ của Ange và ý định giết sạch bọn tay sai của gã Viktor đó, Flora nghe lòng mình chùn lại sau cảm giác hoảng hốt, kinh khiếp. Cô tự hỏi mình có thật sự phù hợp để tiếp tục đồng hành cùng họ không? Bởi nếu tiếp tục, thì trên hành trình dài phía trước, chắc chắn rồi sẽ lại có những cuộc đụng độ như vậy, sẽ phải chứng kiến cảnh chém giết nhau, sẽ phải đối diện với cái chết… Flora có đủ bản lĩnh để đối mặt hay không?

***

Viktor tức giận khi thấy những tên tay sai trở về với thương tích đầy mình. Hắn quắc mắt nhìn cả năm tên tay sai đắc lực – đều đang cúi gằm mặt, khúm núm trước cơn thịnh nộ của hắn. Không có gì đáng tức giận hơn việc nuôi một lũ ăn hại. Một con nhóc phù thủy mười mấy tuổi và một con chim cánh cụt vô dụng mà cũng không giải quyết được?! Thật phí công Viktor gắn những con mắt quyền năng lên người bọn chúng mà!

– Con nhỏ đó thật sự rất mạnh! – Andrew vẫn cúi gằm mặt, lí nhí.

– Lũ vô dụng! – Viktor gầm lên.

Cả đám tay sai nín khe, đứng như trời trồng, không dám nói thêm lời nào, thậm chí không dám nhúc nhích.

– Cút! – Viktor đập mạnh tay xuống bàn.

Cả bọn nhanh chóng rời đi; chỉ còn lại một mình Viktor giữa căn phòng thí nghiệm bừa bộn. Hắn cảm thấy phiền phức thật sự! Lẽ ra hắn đâu cần thiết phải nhọc công truy lùng một con nhóc phù thủy để lấy bằng được con mắt cuối cùng cho Jackie. Nếu không bị mất vũ khí dùng để khống chế Jackie, có lẽ Viktor đã không có gì phải sợ. Lần này nếu lại không đem được con mắt cuối cùng về cho Jackie, có lẽ hắn sẽ không tha cho mình! Thật phiền phức!

***

Flora vừa vào đến nhà Ange thì nghe có tiếng cãi nhau dữ dội. Pu đã nhảy tót lên ghế sofa từ lúc nào, đang chống nạnh và nhìn Ange bằng cặp mắt đầy giận dữ.

– Cậu lúc nào cũng liều lĩnh và bốc đồng!

– Còn cậu thì luôn tìm lý do để không phải chiến đấu!

Ange đứng đối diện Pu, gần cửa ra vào, trên tay là chiếc roi – như chuẩn bị đi đâu đó. Teru từ trong chiếc túi vải đeo trên người Ange ló đầu ra nghe ngóng. Gương mặt vốn nhợt nhạt của Ange giờ lại đỏ phừng vì tức giận; đôi mắt xanh hằn những tia lửa đỏ.

– Chuyện gì vậy? – Flora ngạc nhiên.

Nhưng đáp lại Flora chỉ là sự im lặng. Cả Ange và Pu đều không nói lời nào, chỉ đứng như vậy và nhìn nhau. Đây là lần đầu tiên Flora chứng kiến Ange và Pu cãi vã; hay chính xác hơn là lần đầu tiên chứng kiến Pu nổi giận, còn Ange thì thể hiện một thái độ khác ngoài sự lạnh lùng và bất cần cố hữu.

– Mình hỏi có chuyện gì?! – Flora nói như hét.

– Cậu hỏi cậu ấy đi! Cậu ấy muốn tấn công vào sào huyệt của Viktor! – Pu nói.

Flora hướng mắt sang Ange, ngạc nhiên trước thông tin Pu vừa cung cấp. Bắt gặp ánh mắt vừa chờ đợi vừa khó hiểu của Flora, Ange cảm thấy thêm một cơn bực bội vừa ập tới trong lòng. Cô trở lại giọng điệu bất cần của mình.

– Thì sao?

– Thì rất nguy hiểm chứ sao, Ange?! – Flora cao giọng.

– Nếu các cậu sợ thì đừng đi! – Ange lạnh lùng.

Pu trợn tròn mắt; sự tức giận dường như đang chuyển thành thất vọng. Câu nói của Ange đã chạm đến giới hạn của Pu. Sợ sao? Hóa ra trong suy nghĩ của cậu ấy, mình và Flora chỉ là những kẻ vô dụng, hèn nhát nên luôn sợ nguy hiểm?

– Bây giờ cậu đã có nhiều sức mạnh rồi nên còn cần gì bọn này nữa?

Pu chán nản buông một câu rồi nhảy bịch xuống đất, bỏ ra khỏi nhà. Flora vừa định đuổi theo Pu thì dừng lại khi nghe Ange thở mạnh rồi quay vào phòng đóng sập cửa. Một tiếng “rầm” inh tai khiến Flora giật bắn người. Cô đứng chôn chân một chỗ, hết quay ra ngoài lại quay vào trong; cô nên làm gì đây?!

*

Ange vùi mặt trong chăn, lòng vẫn chưa nguôi cơn giận dữ. Ange không giận Flora, chỉ thấy giận Pu. Đúng là Ange có hơi hiếu chiến và nóng lòng muốn tiêu diệt kẻ thù, nhưng đó chẳng phải cũng là vì mục đích chung sao? Nếu càng nhanh chóng tiêu diệt kẻ thù, chẳng phải sẽ càng nhanh trả lại “tự do” cho mặt trời và như vậy nghĩa là mục đích của Pu và Flora cũng được thực hiện?

Chưa bao giờ Pu giận dữ và có thái độ như vậy với Ange; điều đó là một phần nguyên nhân khiến Ange cảm thấy khá sốc và cảm giác hiếu chiến như được thổi bùng hơn. Cậu ấy không muốn thì có thể ở nhà; Ange có ép buộc Pu phải cùng Ange đi trả thù đâu mà Pu phải làm ầm lên như thế?

*

Trong khi đó, Pu vẫn đi thơ thẩn bên ngoài. Cơn giận dữ đã qua đi, nhường chỗ cho nỗi buồn đang dần lan tỏa trong cậu. Bước chân vô định đưa Pu đến bãi đá cũ, nơi trước đây Pu từng sinh sống với mẹ Alida và những cậu bạn chim cánh cụt hiền lành đáng mến. Bãi đá lúc này vắng vẻ – không còn bóng dáng một chú chim cánh cụt nào, chỉ còn là một bãi đá rộng thênh thang và hiu quạnh. Pu đứng trên một mô tuyết cao, buồn bã nhớ đến đàn chim cánh cụt đông đúc và cuộc sống bình yên ấm cúng. Chỉ một thời gian ngắn thôi mà mọi thứ đã thay đổi; Viktor và đồng bọn của hắn đã cướp đi cuộc sống bình yên mà thiên nhiên ban tặng cho loài cánh cụt nói riêng và rất nhiều giống loài khác trên Trái Đất. Bây giờ không biết mẹ Alida và những người hàng xóm thân thương của Pu đã được đưa đến vùng biển ở Canada hay đã lưu lạc ở nơi nào khác? Họ liệu có còn sống hay đã bỏ mạng như rất nhiều con chim khác trong đàn? Pu khẽ thở dài. Tội ác mà Viktor cũng như đồng bọn hắn gây ra thật nặng nề. Lòng Pu cuộn lên cảm giác muốn hành động ngay lập tức, bằng mọi giá phải ngăn chặn!

Nhưng cũng không thể bằng cách vồ vập và bốc đồng như Ange muốn. Pu biết, bây giờ, Ange đã nhận được một nguồn năng lượng và sức mạnh lớn từ người thân; nhưng điều đó không có nghĩa là Ange đủ mạnh để chiến đấu với Viktor – chưa kể còn Jackie và những tên tay sai khác. Viktor và Jackie đã từng giết bao nhiêu phù thủy, lẽ nào Ange không biết? Nếu hắn đơn giản và dễ hạ gục như vậy thì tại sao cả dòng họ phù thủy của Ange lần lượt chết dưới tay hắn? Hắn đã lấy những con mắt quyền năng của phù thủy, chứng tỏ hắn đang nắm giữ sức mạnh của rất nhiều phù thủy. Vậy thì liệu một phù thủy non nớt như Ange có phải là đối thủ của hắn không hay vẫn như lần trước vì cứu Pu mà cả bọn suýt bị hắn tóm gọn?!

Tại sao Ange không hiểu Pu, sao Ange luôn cố chấp và để cảm xúc chi phối mình như vậy? Cậu ấy còn tỏ thái độ bất cần đó ra nữa; cứ nghĩ đến lời nói của Ange, Pu lai cảm thấy giận run lên. Được rồi, nếu cho rằng một mình có thể làm nên chuyện thì cậu ấy cứ làm những gì cậu ấy muốn. Pu tuyệt đối không dễ khuất phục như trước nữa đâu!

*

Flora băng qua những trảng tuyết; tuyết bám đầy gấu quần và giày khiến bước chân cô ngày càng nặng nề. Nhưng sự nặng nề đó vẫn không bằng tâm trạng lo lắng và rối bời của cô. Pu đã bỏ đi mấy tiếng đồng hồ, Flora đã tìm cậu ấy khắp nơi nhưng vẫn không thấy. Từ ngạc nhiên chuyển dần sang lo lắng và bây giờ là bấn loạn. Chưa bao giờ Flora thấy Pu tức giận như vậy, có khi nào cậu ấy đã bỏ đi hẳn rồi không? Nhưng có thể đi đâu được ở Nam Cực tuyết trắng mênh mông này? Chưa kể bọn tay sai của Viktor đã rời đi hay vẫn còn lai vãng đâu đây, lỡ như Pu gặp nguy hiểm gì thì sao?

Flora dừng lại, chống hai tay lên đầu gối, thở dốc. Mồ hôi vã ra khắp người, Flora kéo khóa của chiếc áo phao dày sụ xuống; gió lùa vào người từng đợt. Pu đã đi đâu chứ? Những nơi có thể tìm, Flora đều đã đến nhưng vẫn không thấy bóng dáng cậu ấy đâu. Từ khi Pu về với mình, Flora chưa từng rời Pu; hay nói chính xác hơn là cô chưa từng để Pu đi đâu lung tung một mình. Nhớ lại lần Pu bị Viktor bắt, Flora bất giác cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc người.

*

Ange đang dần thiếp đi sau một khoảng thời gian tự dằn vặt mình bởi những suy nghĩ mâu thuẫn. Có lẽ một phần sau trận chiến, cơ thể Ange có chút tổn hao năng lượng nên giấc ngủ dễ dàng đến mà không báo trước. Chợt, Ange giật mình bởi tiếng đập cửa của Flora. Bản năng tự vệ trỗi dậy, Ange bật dậy và lao ra cửa.

– Gì vậy?

– Pu… – Flora vừa nói vừa thở dốc. – Cậu ấy đi đâu mất rồi, mình tìm nửa ngày trời vẫn không thấy.

Nghe nhắc đến Pu, cơn giận và sự buồn phiền lại kéo về. Ange thở mạnh.

– Hừ! Chắc là cậu ấy chỉ đi loanh quanh đâu đó thôi chứ gì.

– Không, mình đã tìm khắp nơi rồi. Có khi nào Pu bị bọn áo đen bắt đi lần nữa không?

Câu nói của Flora cấy vào Ange một nỗi sợ đã từng ám ảnh. Ange nhớ lại lần Pu bị bắt giam; rồi hình ảnh cậu ấy lạch bạch chạy vì bị đám tay sai kia đuổi bắt mấy ngày trước lại ùa về. Không phải chứ? Lẽ nào?…

– Cậu chắc không?

Flora gật đầu kiên định. Rồi cả hai tức tốc lao ra khỏi nhà.

*

– Nếu ở đây mà không có nữa, chắc tụi mình phải đến thẳng chỗ Viktor thôi! – Ange vừa nói vừa thở.

Câu nói của Ange vừa dứt, Flora bỗng nhảy cỡn lên.

– Phải cậu ấy không?

Vừa nói, Flora vừa chỉ tay về phía đồi tuyết trước mặt, cách nơi họ đang đứng một đoạn khá xa. Một đống màu tím lù lù nổi bật trên nền tuyết. Flora đoán là Pu đang ngủ. Ange thở phào. Cả hai chầm chậm tiến về phía Pu.

Đúng là Pu đang ngủ, cậu gật gà gật gù như người say. Ange không kiềm được, vung chân đá vào mông Pu một phát.

– Á!!! – Pu giật mình rú lên.

– Cậu giỏi lắm! Trong lúc bọn mình chạy tìm cậu khắp nơi thì cậu ngồi đây ngủ khì! – Ange chống nạnh, trừng mắt.

– Mình… mình… – Pu vừa dụi mắt vừa nói giọng ngái ngủ. – … mới chợp mắt một chút thôi.

– Sao cậu lại ngủ ở đây? Ở đây nguy hiểm lắm, lỡ bọn kia quay lại thì sao? – Flora trách.

Pu hất mặt về phía trước, đăm chiêu nói.

– Kia là nơi trước đây mình từng sống, mình quay lại thăm một chút…

Rồi cả ba cùng chìm vào im lặng. Flora và Ange hướng mắt về phía bãi đá sát bờ biển. Lúc này, thủy triều lên khiến nước biển càng dâng cao, đập vào bờ ầm ào theo từng đợt sóng. Xa xa, những mảng băng nhỏ – tách ra từ tảng băng khổng lồ của Nam Cực – đang dập dềnh trôi, tô điểm những dấu trắng li ti trên mặt nước. Nam Cực thay đổi nhiều quá! Mà không riêng gì nơi đây, rất nhiều nơi trên Trái Đất cũng bắt đầu có dấu hiệu của sự suy kiệt và lụi tàn…

– Mình xin lỗi, Pu! – Ange lí nhí nói.

Pu bất ngờ, quay phắt lại. Cậu lom lom nhìn Ange vẫn đang cúi gằm mặt. Flora đứng bên cạnh, khẽ hích người Pu một cái. Với tính cách của Ange, hạ mình xin lỗi trước đã có thể coi là rất thành ý; nếu Pu không nhanh chóng đáp lời lại, e là Ange sẽ lập tức khép chặt lòng và trở lại với dáng vẻ lạnh lùng như trước đây. Pu mỉm cười.

– Thật ra, mình cũng có lỗi mà. Cảm ơn hai cậu đã quan tâm, đi tìm mình!

– Pu đang rất hối hận! – Giọng Teru đột nhiên cất lên.

Ange bật cười, lấy tay vỗ vào chiếc túi vải mấy cái.

– Hai cậu làm hòa là tốt rồi! – Flora chen vào.

– Mình… không phải ngạo mạn cho rằng đủ sức chiến đấu mà không cần các cậu đâu.

– Tụi mình, cần thận trọng và có kế hoạch bài bản, Ange! Ý Pu đơn giản là vậy thôi! – Flora đặt một tay lên vai Ange.

***

– Cậu làm gì vậy Pu?

Flora ngạc nhiên khi thấy Pu cặm cụi với một thiết bị lạ. Pu không ngẩng đầu lên, đáp.

– Mình đang tìm hiểu thử chức năng của chiếc máy này.

Flora ngồi thụp xuống bên cạnh, chăm chú quan sát cỗ máy trước mặt. Đây chẳng phải là chiếc máy được bọc trong túi vải mà Pu luôn đeo trên lưng kể từ khi rời khỏi sào huyệt của Viktor sao? Nếu Flora nhớ không lầm thì Pu còn nói đây là vũ khí Viktor chế tạo để khống chế Jackie – một trong những tên đồng bọn bí ẩn của hắn.

Chiếc máy khá gọn, chỉ bằng màn hình máy tính và có hình dạng một mặt phẳng – cũng khá giống một chiếc màn hình; bên dưới mặt phẳng ấy là một chiếc đế nhỏ. Mặc dù được gắn với đế nhưng mặt phẳng màn hình ấy hoàn toàn có thể xoay chuyển được theo nhiều hướng khác nhau. Trên thân đế có một công tắc nhỏ màu đỏ. Sau một hồi ngắm nghía, Pu rụt rè ấn vào nút công tắc đỏ đó. Cả hai im lặng chờ đợi nhưng vẫn không có gì xảy ra – dù là tiếng động hay hiện tượng nào khác biệt. Flora đưa mắt nhìn Pu khó hiểu.

– Cậu nói chiếc máy này dùng để làm gì?

– Khống chế năng lực của Jackie! Chính tai mình nghe Viktor nói mà! – Pu trả lời.

Flora nhíu mày, đăm chiêu suy nghĩ. Lạ nhỉ? Trên máy chỉ có duy nhất một công tắc, màn hình là một mặt tráng gương, hoàn toàn không thể thao tác được. Vậy tại sao Pu đã ấn vào nút công tắc ấy mà vẫn không có chuyện gì xảy ra? Hay là chỉ có Viktor mới điều khiển được nó? Không thể nào, một chiếc máy có vẻ thô sơ như vậy, lẽ nào lợi hại đến mức có thể biết người vừa thực hiện lệnh lên nó là ai sao? Chợt, mắt Flora sáng lên.

– A! Mình biết rồi!

– Sao? – Pu háo hức.

– Bởi vì không có năng lực nào được phát ra nên chiếc máy mới không phát huy tác dụng!

– À, thì ra là vậy… – Pu gật gù.

– Bây giờ cậu thử phun đóng băng đi, mình sẽ bấm máy thử! – Flora đề nghị.

Pu đồng ý ngay. Flora cẩn thận xoay mặt phẳng hướng về phía Pu, sau đó canh đúng khoảnh khắc Pu phùng má thổi phù liền lập tức ấn mạnh vào công tắc đỏ trên máy. Nước bọt từ miệng Pu nhanh chóng quật ngược lại khiến cả người cậu bị đóng băng, không cử động được.

– Chết!!! – Flora rú lên.

Ange nghe tiếng hét liền từ trong phòng lao ra. Cô há hốc trước cảnh tượng kỳ lạ này. Cả người Pu bị đóng băng cứng ngắc; ở bên cạnh, Flora đang trợn mắt đưa tay che miệng. Trước mặt họ còn là một thiết bị quái lạ gì đó. Ange nhướn mày, hỏi.

– Sao vậy?

Flora lúng búng giải thích. Ange khúc khích cười.

– Thôi kệ, lâu lâu cho cậu ấy hưởng chính sản phẩm của mình một lần.

Cả hai hì hụi khiêng Pu ra ngoài sưởi nắng.

==> Đọc FULL truyện Lời nguyền bất tử – tập 2 Tại Đây

 

 

 

 

Rating: 5.0/5. From 1 vote.
Please wait...

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *