VIỆT MA TÂN LỤC – TẬP 3 | CHƯƠNG XI : SỢI DÂY CHUYỀN
|– Mẹ! Mẹ ơi!
Anh Đào hớt hải lao xuống dưới nhà, gọi ầm ĩ. Bà Thu Hiền đang chuẩn bị tiễn khách khứa ra về, nghe tiếng con gái gọi, tâm trạng cũng hơi bất an, không biết con bé hay Vân Vân làm sao mà gọi gấp gáp như thế.
– Nào Anh Đào, mẹ dặn con bao lần không được chạy trong nhà cơ mà!
Anh Đào sà vào lòng mẹ, nét mặt xanh xao. Ông Thanh Tùng kêu vợ và con lên nhà, để mình ông tiễn họ hàng ra cổng. Anh Đào kéo tay mẹ lên phòng của Vân Vân, vừa đi vừa kể với giọng hốt hoảng.
– Mẹ, con vừa thấy chị hai ở trên phòng Vân Vân. Mẹ mau lên coi!
– Anh Đào…
Anh Đào bật mở cửa phòng Vân Vân thật mạnh, nhưng Cẩm Tú không còn ở trong đó. Vân Vân ngồi giữa đống đồ chơi bày bừa ngước lên với vẻ ngạc nhiên, vì tự dưng mẹ và chị ba xông vào phòng mà không gọi trước. Anh Đào đảo mắt nhìn quanh, nhưng không có dấu tích nào cho thấy Cẩm Tú đã ở đây.
– Mẹ, rõ ràng con vừa thấy chị hai ngồi chơi với Vân Vân!
– Anh Đào, hôm nay bốn mươi chín ngày chị mà con nói chuyện linh tinh gì thế? – Bà Thu Hiền nghiêm mặt.
– Ủa, chị hai mất rồi, chị ba sao lại thấy chị hai được? – Vân Vân hồn nhiên hỏi.
– Con về phòng đi. Lát mẹ qua nói chuyện riêng với con.
Bà Thu Hiền bối rối. Trong lòng bà vẫn luôn lấn cấn về cái chết quá đỗi đột ngột và bí ẩn của Cẩm Tú, nhưng thật tình, bà không biết phải giải thích ra sao. Hơn nữa, Vân Vân bên cạnh còn đang ốm, bà không muốn vì những lời này mà ảnh hưởng tệ hơn đến tinh thần con bé, nhất là khi bầu không khí trong nhà vốn đã không còn vui vẻ như xưa. Anh Đào mếu máo, lủi thủi nghe theo yêu cầu của mẹ. Rồi, bà Thu Hiền ngồi xuống cạnh Vân Vân, kiểm tra thân nhiệt con gái.
– Con còn thấy mệt không? Lên giường ngủ một giấc đi cho khỏe hẳn.
– Con không mệt ạ. – Vân Vân cười toe toét.
– Lúc sáng thấy còn nóng, giờ người đã hạ nhiệt rồi nhỉ?
– Ban nãy con mệt xíu xíu thôi. Bây giờ không thấy bệnh nữa.
*
Anh Đào ngồi bó gối ở góc giường, nơm nớp lo lắng nên cứ chốc chốc lại nhìn ngang nhìn dọc. Bà Thu Hiền gõ cửa, rồi bước vào phòng với một ly sữa nóng. Bà vỗ vai con gái, động viên con uống sữa và ngồi lên nệm đàng hoàng.
– Sao nào? Con vừa nãy thấy gì? – Bà Thu Hiền dịu dàng vuốt tóc Anh Đào.
– Con tạt vô phòng chị hai, cửa đóng sầm lại. Lúc ngó qua khe, con thấy có chân người ướt ướt ở ngoài. Khi mở được cửa, con nghe tiếng chân trên gác xép, và chị hai ngồi ở trong phòng với Vân Vân.
– Con chắc là mình không tưởng tượng đấy chứ?
– Con không có tưởng tượng! – Anh Đào gắt lên.
– Hôm nay bốn chín ngày, có thể chị con về thăm nhà.
– Nhưng con thấy sợ, mẹ ơi!
Bà Thu Hiền vòng tay qua người, ôm Anh Đào tựa đầu vào ngực mình. Quả thực đêm qua, bà có mơ thấy con gái về nhà; mỗi tội, Cẩm Tú trong giấc mơ của bà lại cao ráo, xinh đẹp như thuở còn sống, không hề giống với lúc bà và chồng nhận con ở chỗ nhà bà Mơ. Bà nghĩ nằm mơ thấy người đã khuất trước ngày giỗ là bình thường, không nghĩ Anh Đào lại còn nghe thấy cả tiếng cười hay tiếng chân.
– Chị hai còn nói, nhà mình bị nguyền mẹ ạ…
– Anh Đào, con không được nói vớ vẩn! Phủi phui cái mồm! Nguyền rủa cái gì ở đây?
– Nhưng mẹ ơi…
– Mẹ không nói hai lần đâu nhé! Con xem, con kể chuyện này ra, ba con sẽ phản ứng thế nào? Ba mẹ vẫn đau buồn vì chị con, sao con nỡ nói hai từ “nguyền rủa”?
– Con xin lỗi… – Anh Đào lí nhí.
Bà Thu Hiền thở dài, khẽ siết đôi vai nhỏ của cô con gái. Bà lấy trong túi ra một sợi dây chuyền bằng bạc mặt Phật, vòng qua cổ Anh Đào. Ngày đưa tang Cẩm Tú, ông bà ngoại của Anh Đào đã bắt chuyến bay vào Đà Lạt, đưa cho con gái sợi dây chuyền của mình để giúp con gái được tĩnh tâm trong những ngày khó khăn. Giờ bà Thu Hiền cũng mong Anh Đào đeo sợi dây này sẽ nguôi ngoai được phần nào nỗi đau mất chị gái.
– Bà ngoại con hay đi chùa chiền, thỉnh được sợi dây chuyền linh lắm! Con đeo bên người, đêm sẽ ngủ ngon hơn, không còn bị suy nghĩ tiêu cực nữa.
Kiểu dáng của sợi dây chuyền chỉ hợp với người lớn tuổi, nên Anh Đào không thực sự thích. Nhưng vì mẹ đã khẳng định sợi dây sẽ giúp cô bớt sợ hãi thế giới xung quanh, Anh Đào hứa sẽ đeo nó thường xuyên, không rời người.
Đêm đó, Anh Đào nằm mơ. Cô đi bộ một mình giữa một vườn hoa muôn vàn màu sắc, tiết trời trong lành và dễ chịu. Cô vui vẻ định ngắt một bông hoa cài tóc, vừa mới sượt tay qua, cả vườn hoa lập tức héo úa, mặt đất bên dưới trở nên nhão nhoét như bùn lầy. Anh Đào hoảng hốt nhưng không tài nào nhấc chân lên nổi. Đống bùn kia chuyển sang màu đỏ tươi, từ dưới nhô lên mấy bàn tay bị rút móng ở các đầu ngón, bám lấy cổ chân Anh Đào.
Cô hoảng loạn, cổ họng lại không phát ra âm thanh nào. Cô đưa tay chạm vào miệng, không thấy lưỡi của mình ở đâu, liền bật khóc tức tưởi. Khi Anh Đào ngẩng đầu, khung cảnh xung quanh đã biến thành bạt ngàn những hàng cây thông trơ trụi cành lá. Cô nghe thoáng có tiếng la hét vang lên trong đau đớn, không thể định hình nổi từ hướng nào.
Anh Đào cố vặn người, nhưng đôi chân nhỏ nhắn của cô đã bị những cánh tay đầy máu, lòi cả xương thò lên từ dưới giữ chặt. Bùn lầy không còn giống bùn lầy mà là một dòng chảy đặc sệt với những khúc ruột người đỏ hỏn quấn quanh.
Bất ngờ, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện, đứng đó nhìn chằm chằm Anh Đào, song cô không thể hình dung ra gương mặt ông ta. Tuy nhiên, ông ta bước được hai bước liền dừng lại, giơ cái móc néo trên tay chỉ vào sợi dây chuyền rồi hạ ngay xuống và quay người bước đi.
“Không phải… Không phải…”
Sau tiếng lầm bầm của người đàn ông, Anh Đào như lấy lại được hơi thở, bật dậy khỏi cơn ác mộng, ôm ngực thở hồng hộc. Cô vuốt mồ hôi trên trán, tay bất giác nắm chắc sợi dây chuyền của mẹ trong tay. Không sao, cô tự nhủ. Người đàn ông đó hình như không thể làm hại đến cô…
*
Từ bấy, thi thoảng, Anh Đào tưởng mình nghe thấy tiếng cười khúc khích hay tiếng hát da diết của chị hai trong nhà, cũng có khi những cơn ác mộng quái đản lại tìm đến, nhưng tần suất ít dần, và bẵng đi hai năm, khi Anh Đào bắt đầu lên cấp ba, không còn âm thanh kỳ lạ, không còn giấc mơ đáng sợ nào làm phiền cô nữa. Anh Đào ăn ngủ ngon lành, vui vẻ đi học và tinh thần luôn phơi phới.
Vân Vân từ ngày không gửi đi cho người khác trông, bỗng trộm vía hẳn, ít ốm đau, cũng cởi mở hơn khi trong nhà có khách khứa ghé thăm. Thấy hai đứa con gái ngày càng khỏe mạnh, bà Thu Hiền nhẹ lòng đi nhiều; nỗi đau mất Cẩm Tú theo thời gian vơi dần, không còn quá dữ dội trong tâm trí bà.
Nghỉ hè năm lớp Mười của Anh Đào, khu biệt thự chào đón hai vị khách mới tới chơi – bác Phan cùng với anh con trai lớn đến từ Sài Gòn. Bác Phan ngày xưa từng hùn vốn đầu tư cùng ông Thanh Tùng, sau làm ăn phất nên hai người giữ vững mối quan hệ tốt. Nay có thời gian rảnh rỗi, bác Phan và con trai muốn dành chút thời gian nghỉ ngơi ở vùng đất Đà Lạt thơ mộng, đồng thời để con trai tìm hiểu kiến trúc kiểu Pháp từ thời Đông Dương, chuẩn bị cho bài báo cáo thực tập tại trường.
Điều khác lạ về vị khách tới chơi này là con trai bác Phan lai giữa hai dòng máu Pháp – Việt. Bác Phan cưới vợ người Pháp, sống một thời gian ở quê nhà vợ rồi về Sài Gòn để con trai thực tập thêm chuyên ngành. Con trai của bác Phan tên Noah, nói sõi cả hai thứ tiếng, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi.
Bà Thu Hiền nhờ Anh Đào dẫn Noah lên phòng ngủ của khách ở trên lầu. Noah cử chỉ nho nhã, lịch thiệp, không khỏi khiến trái tim thiếu nữ mới lớn của Anh Đào rung động. Bắt gặp nụ cười ấm áp của Noah, Anh Đào thẹn thùng đỏ mặt, vội quay lưng lại che đi sự xấu hổ. Cái tuổi trăng tròn, gặp một chàng trai lớn tuổi điển trai, dĩ nhiên Anh Đào không thể không thổn thức.
Căn phòng của Noah và bác Phan ở cuối hàng lang lầu hai, gần với cửa đi lên gác xép đã khóa kín. Từ căn phòng trông ra một cái hồ nhỏ phía xa xa, cũng là nơi đón nhận ánh sáng mặt trời đầu tiên của khu biệt thự. Noah ngắm nghía, không ngừng khen ngợi ngôi nhà bằng chất giọng lơ lớ giữa hai thứ tiếng của mình.
– Anh còn cần gì không ạ? – Anh Đào lễ phép.
– À không, anh nghĩ anh ổn rồi. Cảm ơn em.
Lúc này, Vân Vân đứng lấp ló ở cửa phòng mình, tò mò phóng mắt ra phòng ngủ của khách, nơi Anh Đào và Noah đang đứng bẽn lẽn cạnh nhau. Vân Vân cười ranh mãnh, bất ngờ lớn giọng.
– Chị ba, bồ của chị ba hả? Coi bộ đẹp trai nha!
– Ranh con! Đây là khách của ba mẹ, không được hỗn. – Anh Đào lại đỏ mặt.
Noah mỉm cười, vẫy tay chào Vân Vân thân thiện.
– Khách của ba mẹ, chị ba đỏ mặt làm chi? Trông như quả cà chua chín kìa!
– Chị không có đỏ mặt! Mày trêu chị hoài!
Anh Đào cự cãi trước điệu cười khoái chí của Vân Vân. Con bé bắt đầu vào độ tuổi biết trêu chọc người khác, không còn “thờ ơ” với xung quanh như mấy năm trước. Bên cạnh, Noah lén quay mặt đi để cố nhịn cười.
Sau bữa tối, Anh Đào phụ mẹ dọn rửa bát đĩa trong bếp, nhưng tâm hồn cô cứ như treo ngược cành cây. Sợ con gái đểnh đoảng vì thiếu tập trung, bà Thu Hiền giục con lên gác xem phòng ốc của khách khứa đã đủ chăn gối chưa. Khỏi nói, Anh Đào hớn hở chạy đi ngay.
– Anh và ba không cần gì nữa đâu. Em cứ về phòng nghỉ.
Anh Đào mím môi gật đầu, vừa định đi thì Noah gọi lại. Lúc ở vườn hoa thành phố, Noah có mua vài món đồ trang sức về làm quà cho mẹ, nhưng anh quyết định tặng Anh Đào một sợi dây chuyền mặt trái tim nhỏ nhắn thay lời cảm ơn vì sự hiếu khách của cô. Anh Đào ngại ngùng đón món quà bằng cả hai tay rồi cảm ơn Noah rối rít.
Về phòng, Anh Đào ôm ngực hạnh phúc, tự cười một mình khi nghĩ đến viễn cảnh được ở gần Noah. Cô đứng trước gương, đeo sợi dây Noah tặng lên cổ và tháo bỏ sợi dây bạc của mẹ. Chuyện đã qua lâu rồi, Anh Đào cảm thấy mình không còn cần món đồ ấy của mẹ nữa.
==> Đọc full truyện Việt Ma Tân tại đây