GỬI NGÀY VU QUY
|Em đừng tiếc mùa gió!
Em đừng tiếc sợi nắng!
Hãy tin vào tình yêu của mình, rồi em sẽ yên an…
Chị đã từng yêu thương cuồng dại và sống trong niềm tin rằng, hôn nhân là tất cả. Là cái kết có hậu cho một cuộc tình cũng phải trả nước mắt – nỗi đau cho đoạn đường đến với hạnh phúc. Là chuỗi những ngày êm ấm để bù đắp lại cho những tháng ngày khắc khoải yêu thương – ngóng mong không biết có đến đoạn dừng được hay không. Là một gia đình đầy ắp tiếng cười để quên hẳn đi những giọt mặn đắng trước tha thứ… Phải, chị đã từng tin như thế!
Chị có một cuộc tình đẹp như tranh vẽ – đẹp, không có nghĩa là không đau. Những buổi hẹn hò sau giờ tan học, anh theo sau chị một đoạn vài bước chân, mang cặp về tận nhà cho chị. Anh bảo, chỉ cần được nhìn thấy tà áo dài trắng của chị phất phơ phía trước – thế cũng đủ. Những ngày lễ, những ngày kỷ niệm dễ thương, anh tặng chị bông hoa dã quỳ vàng rực, ngai ngái mùi đông lạnh và ẩm, chỉ để hỏi chị một câu – đã đủ ấm chưa? Những mùa trăng thay áo, anh dẫn xe đạp, bước thật chậm cạnh chị, dọc con đường trải sương, đến cái nắm tay cũng e ngại tần ngần, anh bảo, bàn tay chị như có than hồng – sưởi đủ cả trái tim anh.
Phải! Bọn chị đã từng yêu nhau như thế!
Bọn chị phải yêu xa – như em bây giờ! Chị đã vun nhớ nhung thành cáu giận, để rồi, thời gian gặp lại, chỉ toàn hờn ghen. Anh đã cuộn tròn thương nhớ thành những lầm lỡ, anh bước vào vòng tay của một người, hẳn nhiên không phải chị đâu. Chị đã đau! Chị đã muốn buông bỏ mọi thứ! Chị đã muốn rũ giặt kỷ niệm thành trắng trơn lại… Mà nào, trái tim làm theo ý mình.
Gặp là duyên, và, yêu cũng là duyên. Cái duyên đủ thì người ta còn giữ vịn được nhau, dẫu có phải đi qua rất nhiều đau khổ một mình, dẫu có phải chôn nước mắt vào trong đến ướt đẫm lòng rồi ước đẫm đời, dẫu có phải tự hỏi lòng mình đến hàng vạn lần, rằng, liệu mình có thể tha thứ? Chị đã sống – đã yêu – đã tiếp tục đau khổ, cho một cuộc tình chị vẫn tin rằng, nó đẹp như tranh.
Chị đã từng đi qua một ngày vu quy áo vấn khăn đống. Rượu thì cay mà trầu thì đậm. Khái niệm nhớ – quên không còn mấy ý nghĩa khi mình đã dám theo xe về lạy bàn thờ nhà người.
Đêm trước vu quy, anh đã đến đợi chị ở bậu cửa, hai đứa khóc – cười một trận tơi bời với nhau, cho những phút say nắng mềm lòng mà con người, chắc khó ai cưỡng lại được, cho những cuộc tranh cãi gay gắt vì những thứ không đâu, cho những ngày hôm qua đã trôi đi rất mau, để biết, ngày mai, rồi hai đứa sẽ chung một mái nhà, chung một gian phòng, chung một chiếc giường mà rất có thể, thi thoảng sẽ chia đôi.
Chị đã gửi cho anh hàng trăm lá thư tay, vào đúng đêm trước vu quy ấy – những bức thư viết bằng nước mắt của một người con gái dám yêu và dám quên. Anh đọc tất cả trước mặt chị, như một lời ăn năn cho những lỗi lầm của chính anh. Chị tha thứ, không phải để bình thản bước về nhà chồng, mà là để chị giữ cái duyên đã đặt anh cạnh chị, đã đưa bọn chị về bên nhau.
Em giờ cũng yêu xa, cũng có những phút hờn ghen không kiềm nổi, cũng có những phút lòng xuyến xao bổi hổi bởi những người chưa thật sự đủ duyên. Là con người, đố ai bước qua được những phút chênh vênh dễ dàng?! Chỉ là, tất cả chúng ta đều phải cố để những phút giây ấy thật sự chỉ là chênh vênh, mà tìm về với điểm tựa của trái tim mình, tiếp tục yêu thương rồi tiếp tục tha thứ.
Em giờ cũng phải sống trong mong nhớ, trôi theo những đợi chờ và rớt vào chuỗi những đêm chong mắt nhìn đèn đường vụt vàng ngoài cửa sổ, tự hỏi, đến lúc nào em sẽ đến được với bình yên, có đúng không? Em ạ! Người cứ đi và ngày cứ trôi, tàn đêm rồi ắt phải đến sáng. Tình yêu, nếu không đi qua những gập ghềnh, thì hóa chăng chỉ là những xúc cảm tạm bợ, trú tạm trong ta rồi sẽ dứt áo ra đi không ngoảnh lại. Tình yêu, nếu không vượt qua những thử thách, thì hóa chăng chỉ là một mối quan hệ không thể nào thật sự gọi tên.
Hãy tin vào chữ duyên.
Hãy tin vào bàn tay số phận đã đưa em đến với một cuộc tình xa, để vẽ bức tranh của em theo đúng cách em có thể cảm nhận được.
Duyên đủ là khi em thấy ấm đủ dẫu vòng tay người ấy chưa kịp che em khỏi đông. Duyên đủ là khi em thấy trọn vẹn khi tìm thấy ánh mắt người ấy trong đoạn lạc giữa hàng trăm hàng ngàn con người xa lạ với em. Duyên đủ là khi không cần gọi tên, em cũng thừa biết, mình sinh ra để thuộc về người ấy. Đừng bao giờ tự hỏi, tại sao em làm thế này, tại sao em lại đến đây?! Bàn tay số phận là như thế, đem chúng ta đến những đoạn không bao giờ lý giải được, chỉ để, chúng ta gặp người kia…
Em rồi cũng sẽ như chị, bỏ lại hết tuổi thanh xuân sau lưng, áo dài khăn đống về nhà người ta làm vợ. Hãy bước những bước từ trái tim em thúc giục, trong chính ngày vu quy, về với mái nhà chung, gian phòng chung, chiếc giường chung – mà ắt rồi sẽ có lúc chia đôi – không sao cả, vì, khi ghép lại thành một, em sẽ hiểu, hạnh phúc trọn vẹn không có nghĩa là trơn bóng, tròn đều không tì vết. Hạnh phúc, là khi chúng ta đi qua hết những giận hờn, tìm thấy người kia ở một góc trái tim ta, nơi mà không ai có thể thay thế họ.
Mùa vu quy của chị không trọn vẹn! Không có nghĩa, thứ gãy đổ ấy rồi cũng sẽ đến với em! Bởi, lý trí của chị có những lúc đã thắng trái tim – có lẽ, cô bé lý trí mệt mỏi và có lần đòi vùng dậy. Nhưng, anh chàng trái tim vốn luôn mạnh mẽ hơn. Nên, chị đã đau mà vẫn yêu và vẫn nhớ. Biết đâu đấy, chị sẽ để mình đi qua một mùa vu quy nữa, khi vết thương kia chớm lành…
Duyên còn, ắt con người ta sẽ còn tìm thấy nhau.
Cứ thế, hãy ung nhiên bước qua mùa vu quy. Tin vào duyên, tin vào trái tim em… Ắt, mùa vu quy của em sẽ trọn vẹn!
Nhóm 4.0