TRONG PHÒNG VÀ NGƯỜI ĐÀN BÀ HÁT
|Người đàn bà lặng lẽ hát. Một khúc ca não nề. Không thể biết được nguồn gốc của những ca từ đó bắt nguồn từ đâu, nhưng dám chắc rằng, ở đâu đó ngoài kia giữa những người nhạc sỹ cả cũ lẫn mới đều có thể sáng tác nên những ca từ như thế. Anh chợt nghĩ tới một giả thiết khác, rất có thể, khúc ca đó ngẫu hứng mà người đàn bà đó hát lên khi tâm trạng bà dồn nét lên một điểm, quá giới hạn và bỗng dưng chúng phát ra từ miệng người đàn bà một cách vô thức. Nghĩ xong, anh chực thở dài với ý kiến chủ quan của mình.
Anh nghĩ thêm, có lẽ, việc ở trong căn phòng kín đáo, chẳng mấy khi tiếp xúc với ánh mặt trời như thế này, chẳng khiến anh có thể nghĩ được chuyện gì hay ho hơn, ngoài việc để ý rồi phê phán giọng hát của người đàn bà ở gian phòng kế bên, cách anh một bức tường, sơn màu vàng nhạt nhòa, đã bong tróc nhiều chỗ.
Anh gọi, đó là người đàn bà hát.
“Nghe hay đấy!”
Cô thốt lên một câu nói mang âm hưởng vô thưởng vô phạt. Anh cũng không thể trách cô được, vì lúc đó cô đang nấu ăn trên bếp, phòng thì nhỏ, lại khá kín đáo, trời tháng Sáu nóng như thiêu như đốt.
Anh ngồi im bên giường, không nói một hồi. Ga trải giường nhàu nát, đã ngả màu cháo lòng. Khi ngồi thật lâu trên đó, nằm thật lâu trên đó, anh nảy ra ý nghĩ, sẽ nói với cô về chuyện thay chiếc ga trải giường này. Cô có thể bỏ luôn chiếc ga trải giường này đi, vì giờ là tháng Sáu, trời nóng như thiêu như đốt, ga trải giường nằm đây cũng không mang ý nghĩa gì nữa, như thế anh sẽ cảm thấy bớt khó chịu hơn. Anh nghĩ, ngay sau bữa ăn, anh phải nói chuyện đó với cô mới được, vả lại chuyện cũng không to tát gì.
“Em biết người đàn bà đó không?”
Anh hỏi cô. Lúc này cô đang rửa rau dưới vòi nước, cô làm mọi thứ thật uyển chuyển và khéo léo nhất là khi trong bếp. Ấy thế mà cô cũng chỉ là chân tạp vụ trong một nhà hàng ăn khá nổi tiếng trong thành phố mà thôi, nhưng đó mới chỉ là bước đầu, quan trọng chỉ là mới bắt đầu, người như cô, bên ngoài kia thành phố còn rất nhiều cơ hội.
Cô chưa nghe rõ câu hỏi của anh, nên liền nhướng mày hỏi lại:
“Anh nói gì cơ?”
“Anh hỏi, em có biết người đàn bà đó không? Ý anh là người đàn bà hát?”
Lần này anh khá ngượng ngùng vì biệt danh đó, nhỡ đâu, người đàn bà có thể đang áp tai vào bức tường để nghe cuộc trò chuyện giữa hai người. Có thể lắm, như thế thì thật không tự nhiên chút nào.
Cô lắc đầu:
“Em cũng không biết nữa, mới chuyển về đây nên em không quen ai cả. Vả lại ở những nơi như thế này thì cơ hội mà gặp được những người hàng xóm của mình thường chiếm tỷ lệ thấp lắm. Em không dám chắc, trẻ con thì còn có thể, chứ người lớn bận tối ngày nên khó lắm”.
Cô lắc đầu lần nữa, rồi quay trở lại với đống rau của mình.
Anh cảm thấy hơi hụt hẫng khi để cuộc trò chuyện thường dở chừng như thế. Anh cảm thấy thật khó khi để có thể trở lại với mạch của câu chuyện như ban đầu. Anh nghĩ là do anh, do anh không thể nào bắt đầu một câu chuyện nghe ổn hơn, ít ra là tránh xa những thứ tầm phào thường ngày mà anh chiêm nghiệm được khi giam mình trong phòng, trong khi cô tất bật với công việc bên ngoài kia của mình.
“Giá như…giá như biết thêm một chút thông tin gì thì hơn”.
Cô định nói một câu gì đó như lại thôi. Anh chuyển ánh mắt anh về phía những bức tường. Có vài bức tranh nhỏ đang treo ở trên đó. Anh chợt nghĩ, câu chuyện tiếp theo của mình ở đây rồi.
“Những bức tranh này”. Anh thắc mắc.
Cô đang đảo thứ gì đó trên bếp, tiếng xèo xèo vang lên khắp căn phòng.
“Những bức tranh đó đều là của anh trai em”.
Anh trai cô. Anh nghĩ thầm, dĩ nhiên cô có một người anh trai như anh có một cô em gái. Hơn một lần cô đã nhắc tới người anh trai của mình trong những câu chuyện giữa hai người, nhưng thật khó để có thể hình dung được về người anh trai của cô chỉ bằng những hình ảnh chắp vá đó. Anh thực sự không nhớ gì cả.
“Anh trai em đã từng sống ở đây?”. Anh hỏi.
Cô gật đầu chắc chắn.
“Có một khoảng thời gian anh trai em đã tá túc ở đây, như anh bây giờ”.
“Anh ấy làm gì?”
“Anh ấy chẳng làm gì cả, nhưng mỗi khi anh ấy rảnh rỗi thì em đều thấy anh ấy vẽ, rồi anh ấy treo những bức tranh đó trên bức tường. Lần đó, em không nhớ rằng, mình có từng hỏi anh ấy về chuyện đó, nhưng anh biết đấy, anh trai em hầu như không hay tâm sự gì…”
Cô ngừng lại, tiếp tục đảo qua lại những thứ trong chiếc chảo nhỏ.
Sau đó, cô trút chỗ thức ăn đã chín trong chảo xuống chiếc đĩa mà cô lấy từ tủ đựng bát đũa treo phía bên tường đối diện. Thật khó khăn để có thể xoay sở được mọi thứ trong gian bếp chật hẹp, ngột ngạt hơn cả căn phòng này. Anh trộm nghĩ.
Sau khi xong xuôi mọi thứ, cô rửa tay, lau vội vào chiếc tạp dề đang mặc trên người, chiếc tạp dề đôi chỗ dính dầu mỡ đã khô đi, xỉn màu theo thời gian.
Cô tiếp tục trở lại câu chuyện khi đã yên vị bên chiếc ghế, tay cầm một cốc nước.
“Ý em là, anh ấy thường không hay trò chuyện với em như cách em và anh trò chuyện với nhau. Khi đến đây anh ấy chỉ bảo là sẽ ở đây vài hôm nếu như em không phàn nàn gì. Anh biết đấy, em sẽ không bao giờ phàn nàn chuyện gì cả, vì trong thành phố này chỉ có duy nhất em là anh ấy là người thân thích. Rồi anh ấy nói, sẽ không làm chuyện gì gây ảnh hưởng tới cuộc sống của em cũng như xung quanh đây, và tất cả những gì anh ấy làm trong khoảng thời gian tá túc ở đây chỉ là vẽ những bức tranh đó và treo lên kia.”
Cô nói thêm là mình chẳng bao giờ phàn nàn về chuyện đó, đơn giản vì chúng thật đẹp, có chúng căn phòng này sẽ bớt đơn điệu và buồn chán hơn. Anh có thấy vậy không? Cô lại hỏi.
Anh đang bận suy nghĩ, rồi sau anh gật đầu.
“Đúng là chúng sẽ khiến căn phòng trở nên bớt đơn điệu hơn”.
Cô mỉm cười đồng thời đưa ánh mắt thích thú về phía những bức tranh đó.
“Thế anh ấy đã đi đâu?”
Anh không thể nào kiềm chế được cảm giác tò mò đang lớn lên từng giây trong con người mình.
Cô im lặng một hồi, mí mắt cô cụp xuống không còn được vui tươi như khi ngắm nhìn những bức tranh đó nữa.
Cô lắc đầu:
“Em không biết nữa, anh ấy cũng chẳng nói với em, nhưng em chắc chắn rằng, anh ấy đã rời xa thành phố này rồi. Những bức tranh có thể là sự chia tay. Em cũng chẳng hỏi anh ấy là sẽ đi đâu, nhưng bất kể gì thì em cũng luôn ủng hộ anh ấy”.
Câu chuyện đi vào hồi kết thật. Trong phòng, chỉ còn sự im lặng đang từ từ nở ra, như bóng đêm, chúng thậm chí còn len lỏi qua những khe hở và phân tán ra phía không gian bên ngoài. Chỉ tới khi, giọng ca của người đàn bà vang lên, mới lôi anh trở về thực tại.
“Chúng mình ăn cơm thôi”. Cô nói và đi vào dọn cơm.
Tuần cuối cùng của tháng Năm, anh tới tìm cô, trong bộ dạng không thể được coi là ổn nhất. Tóc tai rối bời, quần áo thì ướt đẫm mồ hôi, người bốc mùi chua lòm. Cô không tỏ vẻ ngạc nhiên trước bộ dạng đó của anh, cô luôn bình thản một cách đáng sợ. Khi ấy, cô mở cửa cho anh vào nhà, rót anh một cốc nước, rồi nghe anh kể mọi sự tình mà thôi. Trong lúc anh kể cô cũng không hề nói một câu nào chen vào cho tới khi anh kết thúc câu chuyện.
“Nghĩa là tạm thời anh không thể ở lại căn nhà đó?”. Sau đó cô hỏi anh một câu.
Anh gật đầu chắc chắn.
“Vậy thì anh tạm thời ở lại đây cũng được, khi nào mọi chuyện qua đi thì anh hẵng trở lại, dù gì thì em cũng bận từ sáng tới chiều tối mới về”.
Thế là từ hôm đó, anh có một chỗ để ẩn náu, đúng hơn là một chỗ để anh có thể dễ dàng lẩn trốn trong lúc này. Anh tạm thời không muốn gặp lại những con người đó. Tại sao họ lại có thể dễ dàng bội tín như thế, ngay cả khi giữa anh và họ đã từng có một mối quan hệ được cho là khá tốt đẹp, trước kia họ đã từng là một nhóm phối hợp rất ăn ý. Mọi người trong nhóm đã từng có khoảng thời gian làm việc vô cùng vui vẻ, họ đã từng làm cho cuộc sống của anh bớt nhạt nhòa hơn, và hơn cả anh đã từng coi họ như là gia đình của mình. Nhưng giờ đây mọi thứ trôi về quá khứ với tốc độ khủng khiếp như một đoàn tàu lao xuyên qua màn đêm mà không biết đâu là điểm dừng lại.
Sáng, cô lúc nào cũng tỉnh giấc trước anh, nằm trên chiếc giường gấp anh dễ dàng nhận thấy cô thức dậy, đi vào nhà tắm, đánh răng rửa mặt sau đó làm đồ ăn sáng. Anh rất muốn thức dậy cùng cô nhưng cơn buồn ngủ đeo bám khiến cho anh có cảm giác nửa tỉnh nửa mê, tới khi anh thức dậy thì cô đã đi mất rồi. Khi đó, anh bắt đầu đi vào nhà tắm như một cái xác không hồn.
Anh pha cho mình một cốc cà phê, ngày hôm đó, anh không để tâm tới chuyện ăn uống nữa. Anh ngồi bên chiếc bàn đặt dưới khung cửa sổ lúc nào cũng đóng kín. Anh lần theo những tia sáng lọt qua khung cửa, nhưng hạt bụt bay lở lửng trong dòng ánh sáng đó, anh bắt đầu quan sát một cách tường tận. Và cũng kể từ ngày hôm đó, người đàn bà bí ẩn phòng kế bên không còn cất tiếng hát.
K là một gã được nhất trong nhóm. Anh thấy thế. Nhiều khi anh cảm thấy giữa mình và hắn ta không đơn thuần chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp. Anh cảm giác như mình luôn luôn muốn được gần gũi hắn, bất kể khi nào.
Anh luôn để tâm tới hắn, và cảm thấy mọi cử chỉ của hắn đều cuốn hút anh theo một cách mãnh liệt nhất. Cách hắn trao đổi công việc với mọi người trong nhóm, cách hắn nhìn xuống những bản thiết kế, cách hắn nhìn về hướng khác khi muốn tập trung nghe một cái gì đó, cách hắn hút thuốc, cách hắn đọc sách…Có lần, anh đã thử liệt kê tất cả những thứ đó trong tâm trí của mình.
Có thể nói, hắn là linh hồn của cả nhóm. Ấy thế mà, vào một ngày không rõ nguyên do, hắn bỏ đi đột ngột. Chính xác hơn là hắn biến mất. Không một dấu vết để lại. Số điện thoại không thể liên lạc được, cũng không thể liên lạc được với những người thân của hắn. Hắn chưa bao giờ tiết lộ những mối quan hệ của mình.
Chính hắn mới là kẻ phản bội mọi người. Hoặc khi hắn phản bội cả nhóm, sau cả nhóm quay lại phản bội anh. Có thể mọi người đã nghĩ rằng, chính anh là nguyên nhân khiến cho K bỏ đi và kéo theo đó là sự bội tín của những người còn lại. Sự bội tín có nguyên do của nó, tới giờ anh thật sự không thể hiểu nổi mình đã làm gì sai trong mớ hỗn độn đó. Giờ đây, anh chẳng thể nghĩ được gì hơn, anh chẳng thể làm được gì hơn.
Chính xác hơn là người đàn bà phòng bên đã rời đi. Anh có thể khẳng định chắc chắn điều đó, nhưng biết đâu câu chuyện lại mang một chi tiết rùng rợn, ly kỳ hơn khi căn phòng bên đó, trước kia cho tới bây giờ vẫn chưa có ai chuyển tới ở.
Chiều nay trước khi cô về, anh nghe tiếng lịch kịch bên ngoài hành lang. Anh hé mở cửa thì thấy có người dọn đến ở phòng kế bên, nghe đâu là một đôi vợ chồng trẻ mới cưới, chưa đủ tiền mua đất làm nhà nên tạm chuyển tới ở khu cư xá cũ nát này.
Khoảng một giờ sau thì họ trả lại sự yên tĩnh cho anh. Ít ra là họ không hát, anh chỉ nghe thấy tiếng nhạc bật khe khẽ, thứ nhạc trữ tình ảo não rất kén người nghe. Anh cố áp tai vào tường để có thể nghe rõ những ca từ đó. Sau, anh thở dài và ngồi phịch xuống giường, không có người đàn bà nào trước đó cả.
Không có người đàn bà nào trước đó cả. Anh tiết lộ thông tin đó khiến cho cô suýt buông rơi đôi đũa trong bữa cơm.
“Ôi, thật lạ! Vậy những tiếng hát đó từ đâu mà ra nhỉ”. Cô thắc mắc nhìn anh với vẻ đầy lo lắng.
Anh lắc đầu, thật ra là cô chưa bao giờ nghe thấy tiếng hát đó, chỉ là qua lời kể của anh mà thôi.
“Dù gì thì giờ đây cũng chẳng phải nghe thấy tiếng hát đó nữa”.
Cô gượng cười.
Ăn cơm xong. Hai người ngồi ngoài hành lang uống cà phê.
“Anh không phiền chứ”. Cô hỏi khi cô mở tung cửa sổ và cửa chính để bước ra ngoài hành lang.
Anh nói.
“Không vấn đề gì, dù gì lâu rồi anh cũng chưa được hít lại khí trời, không biết giờ nó thế nào?”
Cô mỉm cười, lấy hai chiếc ghế nhỏ, anh và cô ngồi ra ngoài hành lang, ngắm nhìn về phía bên kia thành phố. Những dải sáng hiện ra phía xa xa, anh nhắm mắt và có thể nghe thấy tiếng con sông đang trở mình khe khẽ.
“Hôm nay em đã gặp lại anh trai của mình”. Cô tiết lộ, ánh mắt cô tràn ngập niềm vui sướng.
“Thật sao! Như thế thật tốt”.
“Em với anh ấy trò chuyện một chút, vẫn không nhiều như mọi khi, vì đơn giản anh ấy chỉ muốn nói lời tạm biệt mà thôi. Em cũng không biết là bao giờ mới có thể gặp lại anh ấy nữa, có thể là mười năm hoặc hai mươi năm nữa, nhưng đơn giản là em thấy vui vì anh ấy cũng đã có được sự lựa chọn cho mình rồi”.
Sự lựa chọn. Bất chợt, anh thấy chạnh lòng mình.
Anh nhấp một mụm cà phê và nhìn về phía thành phố. Cô cũng hành động tương tự.
“Anh có bao giờ nghĩ tới chuyện rời bỏ thành phố này chưa?”. Cô hỏi anh.
Anh gật đầu.
“Dĩ nhiên nhưng sự thực là chưa bao giờ có đủ can đảm để làm chuyện đó, như giờ đây anh đang trốn chạy nhưng sự thực là vẫn đang chui lủi ở trong một góc của nó mà thôi. Thế nên định nghĩa lớn nhỏ hay đi và ở lại cũng không còn nghĩa lý gì cả”.
Cô mỉm cười im lặng, tiếp tục nhìn về phía thành phố. Anh không thể biết được giờ đây cô đang nghĩ chuyện gì.
Một lát sau cô cất tiếng hỏi anh:
“Này anh, anh nghĩ là em có thể thay rèm cửa mới không?”.
Cuối tháng Sáu, anh rời đi mà không một lời từ biệt chính thức. Anh chỉ để lại một vài lời nhắn trên giấy nhớ mà cô hay nhắc nhở anh vào mỗi buổi sáng khi cô đi làm còn anh chưa thức dậy. Anh đã bắt đầu một công việc mới, với một nhóm người mới mà anh cũng không chắc là mọi chuyện rồi sẽ đi tới đâu, rồi anh có phải tiếp tục lẩn trốn ở một góc nào trong thành phố này nữa không. Rất có thể nó sẽ là một căn phòng khác, kín mít và trở nên ngột ngạt cả mùa hè lẫn mùa đông, có thể bên cạnh căn phòng sẽ là một người đàn bà bí ẩn khác với giọng ca não nề, tuyệt vọng. Rất có thể…
Anh còn nghĩ nhiều nữa, nhiều hơn cả khi anh ở bên căn phòng, bên cô, bên những bức tranh treo trên tường, nhưng giờ đây khi mặt trời nhô cao khỏi những tòa nhà chọc trời, ánh dương lóe lên sẽ làm lu mờ đi mọi thứ.
NGUYÊN NGUYÊN