Truyện Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi – Chương 1

No votes yet.
Please wait...

Chương 1: GÁI NHÀ NÔNG có vài mảnh ruộng

Chúc Dao nghĩ hình như mình đã xuyên không rồi, hơn nữa còn xuyên không trong tình cảnh không được báo trước. Một giây trước thôi cô còn ngồi trước máy vi tính nói chuyện với bạn, thảo luận vấn đề lỗi bug của game online mới đưa vào khai thác của công ty, giây tiếp theo cô đã ngồi trong cái nhà tranh này, thậm chí trong tay vẫn cầm con chuột máy tính màu trắng.
Hơn mười phút rồi mà cô vẫn thừ người ra không có phản ứng gì. Chúc Dao nhìn nhìn con chuột trong tay, bất giác tìm kiếm màn hình vi tính và cây CPU đột nhiên biến mất. Thế nhưng cô chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn cái bàn cũ nát trước mặt, làm gì có màn hình với CPU, ngay cả bàn phím còn không có nữa là. 

“Con ranh chết tiệt này, ngươi còn ngây ra đó làm gì?” 

Có người đẩy cửa đi vào, giơ tay lên tát cô một cái. Cô vô thức né tránh theo phản xạ, con chuột duy nhất mà cô đang cầm cũng bị hất văng ra ngoài, lăn lông lốc đi đâu đó rồi biến mất.
Lúc này Chúc Dao mới ngẩng đầu lên nhìn người kia, đó là một người phụ nữ rất gầy, những nếp nhăn hằn sâu trên trán bà ta, bộ quần áo sẫm màu trên người đã chuyển màu bạc phếch, có lẽ là vì giặt quá nhiều lần nên phai màu. Bề ngoài của người phụ nữ này toát lên vẻ “phụ nữ nông thôn”. Mà mấu chốt là bà ta đang mặc đồ cổ trang.

“Bà là ai?”

Người phụ nữ đó lập tức nổi điên.

“Ta là ai? Ngươi ngủ đến nỗi ngu luôn rồi hả, ta là mẹ của ngươi đây! Mau đi ra ngoài đun nước đi, nắng đã chiếu đến mông rồi mà vẫn còn rúc ở trong phòng. Ngươi muốn ăn đòn à?”

Bà ta tát trượt nên chuyển sang túm cổ áo Chúc Dao lôi ra ngoài, không cho cô kịp nói lời nào.
Chúc Dao nghĩ mình phải giải thích với bà ta trước đã, đáng tiếc cô không tìm được cơ hội, đến khi tỉnh ra thì cô đã bị ném vào nhà bếp rồi.

Bên trong căn phòng này có một đống củi chất cao đến nửa bức tường, còn có lò đất. Chúc Dao nghĩ thầm, chắc chắn là phương thức cô xuyên không có vấn đề. Trên người cô rõ ràng vẫn còn đang mặc đồ ngủ của mình, không có gì thay đổi, như vậy chứng tỏ cả thân thể của cô cũng xuyên không, vậy thì cái vị “mẹ” kia từ đâu chui ra mới được cơ chứ? Rõ ràng là xuyên đến đây bằng cơ thể, ấy thế mà lại dùng cái kiểu thiết lập của phương thức “xuyên không bằng hồn phách”. Giờ còn có cả kiểu này nữa sao? Mà điều quan trọng nhất lúc này chính là đến mồi lửa cô còn không biết thì đun nước cái kiểu quái gì đây!

Mặc dù biết dạo gần đây, xuyên không là chuyện đơn giản như ra chợ mua mớ rau, rất thịnh hành, nhưng không ngờ lại có ngày chuyện này lại xảy ra với cô. Cô chỉ là dân kỹ thuật thích ru rú trong nhà mà thôi.

Vì từ nhỏ đã có niềm yêu thích với máy vi tính nên sau khi tốt nghiệp cô vẫn tìm công việc liên quan đến máy tính. Cô cùng với một nhóm những người độc thân phát triển game online. Nhóm của cô cũng chính là nhóm đã chế tạo ra game online “Tiên Ngự” vô cùng hot ở trong nước. Cùng với việc game ngày càng nổi tiếng, thì công việc chủ yếu của cô ở công ty chuyển thành bảo trì game. 

Bảo trì chính là tìm ra các lỗi trong game, sau đó tiến hành sửa chữa nâng cấp. Cũng có thể hiểu công việc này chính là GM trong truyền thuyết. Loại người như cô, xuyên không tới quá khứ thì làm gì có chút ưu thế nào? Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào đã để cho cô xuyên không hả, bước ra đây, đảm bảo không đánh chết đâu!
Chớp mắt đã qua ba tháng, Chúc Dao xuyên không đến thế giới này đã ba tháng, cô cũng đã hiểu được đại khái tình hình xung quanh. Nơi cô đang ở là một thôn nhỏ trong núi. Bởi vì trong thôn phần lớn mọi người đều mang họ Chúc, cho nên nơi này có tên là Chúc gia thôn, mà tên của cô cũng là Chúc Dao, người phụ nữ trung niên hôm đó định đánh cô chính là mẹ cô, bà là một quả phụ, nghe nói hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau như vậy đã hơn mười năm.

Cô từng có ý định giải thích thân thế của mình cho người mẹ trên danh nghĩa này nghe, nhưng bà không những không tin mà còn bắt cô đến chỗ của Vương đại phu ở đầu thôn, nói là muốn châm cứu cho cô. 

Chúc Dao nhìn khuôn mặt hiền lành của vị đại phu trung niên, ông vừa vuốt râu, vừa lấy mười mấy cây kim châm cứu to bằng ngón cái ra.

Trong nháy mắt Chúc Dao liền không màng đến ý định giải thích nữa, ôm chặt lấy mẹ của cô, khóc ròng: “Mẹ ơi, mẹ đúng là mẹ ruột của con!”

“Cuối cùng con cũng tỉnh táo lại rồi à? Không nói năng lung tung nữa rồi.” Mẹ của Chúc Dao vừa đau lòng lau nước mắt cho cô, còn không quên quay lại khen Vương đại phu mấy câu: 

“Vương đại phu quả đúng là thần y, ông mới lấy kim châm ra thôi là con gái của ta đã khỏe lại rồi!”

“Đâu có đâu có!”

Vương đại phu cười đắc ý, cầm kim châm cứu trong tay đi vòng quanh, nói: 

“Chúc nương tử khách khí rồi, hay là cứ để ta châm cho Dao Nhi hai châm đi cho chắc ăn, đề phòng bệnh lại tái phát.”

Tái phát cái đầu ông ấy! Nói chung, cô cũng không muốn nhớ lại chuyện cũ nữa. Từ đó về sau, Chúc Dao không dám nhắc nửa lời đến chuyện mình xuyên không, yên tâm ở Chúc gia thôn làm gái ế! Đúng vậy, cô là gái ế, lúc cô xuyên không tới đã là hai mươi tám tuổi, ở chỗ này hai mươi tám tuổi mà còn chưa cưới hỏi gì thì sẽ trở thành một bà cô già không thể già hơn được nữa. 

Còn về nguyên nhân đến bây giờ cô vẫn chưa lấy chồng thì người mẹ từ trên trời rơi xuống này lại không nói cho cô biết, cô cũng đỡ việc. Cô thật sự rất sợ một ngày nào đó tự dưng lại chui ra một người chồng, nếu thế thì cho dù Vương đại phu dùng chày gỗ châm cứu cho cô, cô cũng tuyệt đối không chấp nhận.

“Dao Nhi đi giặt quần áo đấy à?”

Chúc Dao đang định đi ra bờ sông lại gặp được Vương đại phu ngay giữa đường.

“Vương… Vương thúc!” Chúc Dao vô thức lui về sau mấy bước, chỉ sợ ông ấy sẽ lại móc cái kim châm cứu ra. Cô vội đưa cái chậu gỗ đầy ắp quần áo ra chắn giữa hai người.

“Mẹ cháu bảo hôm nay trời nắng đẹp nên sai cháu đi giặt ít đồ.”

“Thế hả?” Vương đại phu cười ha hả, cảm thán nói: “Thật là một cô gái chịu khó… nếu không phải là bởi vì…”

Ông mới nói một nửa rồi ngừng lại, cứ như thể là có chuyện gì đó không tiện nói ra, rồi nhìn cô đầy áy náy. 

“Vương thúc tìm cháu có việc gì ạ?” Thấy ông muốn nói lại thôi, Chúc Dao đành phải chủ động hỏi.

Vương đại phu áy náy cười cười, đẩy cậu bé đứng bên cạnh ra trước: “Là thế này, nghe nói hôm nay trấn bên kia có mấy vị tiên nhân đang chọn đệ tử, tất cả mọi người đều có thể đến thử vận may, thúc định để thằng bé nhà thúc đến thử xem thế nào, nhưng đúng lúc này thím của cháu lại đổ bệnh, thúc đi không được, cho nên…”

Lúc này Chúc Dao mới nhìn thấy bé trai tầm bảy, tám tuổi đang nắm tay ông, trông mặt mũi rất thanh tú, non nớt, thế nhưng lúc này cậu nhóc lại phồng mồm trợn má, lườm cô đầy tức giận. Dáng vẻ đó khiến người ta rất muốn nhéo hai má của nó.

Chúc Dao ngẩng đầu nhìn Vương đại phu, hiển nhiên là chuyện này có gì đó lạ lạ.

“Vương thúc muốn để cháu dẫn nó đi?”

Vương đại phu gật gật đầu, lại càng ngại ngùng hơn.

“Ta cũng biết việc này không liên quan đến cháu, nhưng vị tiên nhân này mười năm mới đến chỗ chúng ta chọn người một lần, số người được chọn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, vả lại tốt xấu gì đi nữa thì đây cũng là một cơ hội hiếm có, nếu được tuyển chọn thì sẽ có thể trở thành tiên đó.”

Thành tiên? Từ trước đến giờ Chúc Dao đều rất dị ứng với những loại chuyện phản khoa học thế này. Cô lập tức đánh hơi thấy mùi lừa đảo.  

Nhưng dù sao Vương đại phu cũng là người cùng thôn với cô, thời gian tới chưa biết lúc nào cô mới có thể quay lại thời đại của mình, mọi người quanh đi quẩn lại thế nào cũng chạm mặt nhau, giúp một chuyện nhỏ như vậy cũng không thành vấn đề. Thế nên cô liền đồng ý ngay.

Vương đại phu rối rít cảm ơn cô, giành lấy chậu gỗ trong tay cô, ý nói sẽ giúp cô đem về nhà, sau đó đẩy thằng nhóc đang phồng mang trợn má vì tức giận cho cô rồi vui vẻ chạy mất.

Chờ đến khi ông đã đi xa, bé trai giật mạnh tay mình ra khỏi tay cô, lạnh hừ một tiếng, bĩu môi, nhìn cô bằng thái độ ghét bỏ: “Ta cho ngươi biết, cho dù ngươi có giúp ta thì ta cũng sẽ không lấy ngươi đâu.”

Chúc Dao sững sờ rồi lập tức cảm thấy buồn cười, không kìm lòng được nên đưa tay véo hai cái má bầu bĩnh của thằng nhóc.

“Nhóc con tí tuổi vắt mũi chưa sạch này, nhóc nói vớ vẩn gì đấy hả?”

“Ta đâu có nói vớ vẩn.” Cậu nhóc né tránh tay cô, xoa xoa khuôn mặt bị cô véo đau điếng: “Ta nghe người khác nói, trong thôn không ai dám cưới ngươi, cho nên năm nay ngươi 28 tuổi rồi mà vẫn chưa có chồng. Đàn ông trong thôn ai cũng tránh ngươi thật xa, chỉ sợ lỡ bị ngươi dính vào là cả đời sẽ bị hủy hoại.”

Cho dù cô có xấu tính đến mức nào thì cũng không thể ra tay với một thằng nhóc mới bảy tám tuổi được.

“Nhóc nói cho rõ ràng đi, bà đây làm gì mà lại hủy được cả một đời người?” 

Cậu nhóc lại càng hùng hồn dõng dạc hơn:  “Ngươi không sinh em bé được, cưới ngươi là cả nhà tuyệt tự luôn, đương nhiên là hủy cả đời rồi.”

Vô sinh! Chúc Dao sững ra tại chỗ như thể bị sét đánh, không thể như vậy được, mặc dù cô là dân kỹ thuật suốt ngày ru rú trong nhà, nhưng tốt xấu gì hàng năm cũng đều có ý thức đi kiểm tra sức khoẻ, sao cô lại không biết mình bị vô sinh? Cho dù ông trời có muốn hợp lý hóa chuyện cô đã 28 tuổi rồi vẫn chưa có chồng thì cũng không cần đến mức này chứ.

“Nhà ta chỉ có mình ta là con trai thôi, ta sẽ không lấy ngươi đâu, ngươi bỏ cuộc đi!” Thằng nhóc chống nạnh, nghiêm túc nhấn mạnh lại lần nữa. 

“Ai! Tức điên mất thôi!” Quả nhiên là một thằng nhóc ngỗ nghịch hỗn láo, không ăn đòn là không biết điều đúng không? Cô xắn tay áo lên, một tay túm chặt lấy thằng bé, một tay phát mạnh vào mông nó.

“Không biết lễ phép này, nói bậy này, dám nói bà đây vô sinh, có thằng nhóc nhà ngươi mới bị vô sinh ấy! Cả nhà ngươi đều vô sinh!”

Cậu nhóc bị ăn đòn mới biết sợ, cố sức giãy ra cho bằng được, nhưng nó chỉ là một đứa trẻ bảy tám tuổi, sao có thể chống lại một người trưởng thành 28 tuổi (chưa lập gia đình) như Chúc Dao. Sau mười mấy cái tét, mông thằng bé đỏ ửng, lằn những vệt tay.

Cậu nhóc ban đầu còn giãy giụa phản kháng sau đó chỉ có thể gào lên khóc thét, cuối cùng cũng đành chịu thua không giãy nữa. Gào à? Gào nữa đi! Cho mi gào thoải mái luôn, dù sao Vương đại phu cũng đã đi xa từ lâu rồi, mi có gào khản cổ cũng không có người đến cứu mi đâu, ha ha ha ha… Ấy… nhưng mà hình như chuyện này có gì đó không đúng thì phải?

Sau nửa nén hương, Chúc Dao mới thả thằng bé đang khóc lóc thảm thiết ra, nhìn nó vừa lau nước mắt vừa xách quần lên. Cảm giác dạy cho đám nhóc láo toét này một bài học thật đúng là sảng khoái.

“Lần này tạm thời bỏ qua, lần sau nếu như ngươi còn vô lễ như vậy, bà đây sẽ…” 

Chúc Dao kéo dài giọng cảnh cáo, hài lòng nhìn thấy thằng nhóc run lẩy bẩy, cười ha ha một cách vui vẻ: “Bà đây sẽ cho ngươi nằm bẹp trên giường luôn biết không?”

A, câu này nghe quái quái thế nào ấy nhỉ. Thôi mặc kệ.

“Đi, chúng ta đi lên trấn trên, đi sát vào đừng để bị lạc đó!” 

Chúc Dao đi lên trước hướng về con đường lớn, đi được khoảng tầm năm bước, cậu nhóc hung hăng kia mới đi theo. Cu cậu chân thấp chân cao chạy theo sau, cái môi bĩu dài gần như có thể treo nguyên cả cái bình trên đó.

 

 

Chương trước Danh sách chương Chương sau
No votes yet.
Please wait...

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *