Truyện Làm màu ký – Chương 19

No votes yet.
Please wait...
Mạc Tiểu Thu chạy thẳng về nhà, xốc vào phòng ngủ Tô Thụy Anh
Trong phòng không có ai, có lẽ cô ấy vẫn chưa về
Mạc Tiểu Thu hơi suốt ruột, “Sẽ không co chuyện gì đấy chứ”

Đang nghĩ ngợi, điện thoại của Mạc Tiểu Thu đổ chuông.

Mạc Tiểu Thu nhìn số điện thoại người gọi, vội vàng bắt máy, cứ thế gào lên, “Tô Tùy Ảnh, cậu chết dí ở đâu thế hả?” Đầu bên kia mãi không có ai lên tiếng.

Mạc Tiểu Thu nôn nóng mở miệng, “A lô, alô! Tùy Ảnh, cậu đừng làm mình sợ, cậu nói gì đi chứ!” “Xin chào, cho hỏi cô có biết chủ số điện thoại này không?” Trong điện thoại, một giọng nói lạnh lùng vang lên, vấn đề nằm ở chỗ, đó là giọng đàn ông! “Biết, biết? Anh là ai?” Tình huống này không hiểu sao có hơi na ná cảnh bác sĩ trong bệnh viện không tìm được người nhà bệnh nhân, bèn gọi điện thoại tìm người thanh toán viện phí.

“Vậy thì phiền cô đến đây một chuyến, đưa cô gái này đi.” Lời lẽ anh ta rất lễ độ, nhưng giọng điệu lại chả lễ độ tí nào.

Mạc Tiểu Thuyên tâm, chỉ cần Tô Tùy Ảnh không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn là được rồi.

Cô cũng không kịp nghĩ nhiều, hối hả vơ vét của nở rồi đón xe đến chỗ người đàn ông đó nói.

Kết quả xe taxi càng chạy càng xa, thấy sắp ra khỏi nội thành, Mạc Tiểu Thu hốt hoảng hỏi tài xế, “Anh tài xế à, anh chở tôi đi đâu thế?” Tài xế nóng nảy, “Chẳng phải cô bảo đi khu Bắc XXX à?” “Vâng…” “Vậy thì đi đường này đúng rồi!” Tài xế càng thêm mất kiên nhẫn, “Cô gái à, nếu không phải cô chưa báo điểm đến đã lên xe, đuổi cô xuống xe bị tính là từ chối khách thì tôi cũng không muốn chở cô đâu! Khu Bắc xa tít mù! Không tính phí chiều về là hời cho cô lắm rồi!” Mạc Tiểu Thu quệt mũi, không dám cãi cọ với tài xế đang nóng máu, kẻo người ta bực mình đá cô xuống xe thì khi ấy đúng là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.

Tài xế quanh co không biết bao lâu, cuối cùng cũng dừng xe.

Mạc Tiểu Thu đau lòng thanh toán hơn một trăm tệ tiền xe, tài xế chẳng buồn chào hỏi một tiếng đã phóng xe mất hút, để lại một đám mây bụi.

Mạc Tiểu Thu ngẩng đầu nhìn ngôi nhà nguy nga tráng lệ, khóe môi giật giật.

Thành phố S còn có một nơi như thế này ư? Là biệt thự hay nhà cổ của tư nhân nhỉ? Mạc Tiểu Thu lấy điện thoại ra, may mà có tín hiệu, cô gọi cho Tô Tùy Anh, nhanh chóng có người bắt máy, vẫn là chất giọng lạnh lùng của người đàn ông kia, ngắn gọn đủ ý, “Cô đến rồi?” “Ở ngoài cổng…” Mạc Tiểu Thu quệt mũi.

“Vào đi.

Tút…

tút…”

Mạc Tiểu Thu: “…” Nếu không phải vì Tô Tùy Ảnh, cô muốn quay lưng đi luôn! Khóa cổng kêu lách cách, Mạc Tiểu Thu đẩy cánh cổng sắt nặng trịch đi vào.

Vừa đi được hai bước, thình lình hai con chó vọt ra sủa ăng ẳng, may mà chúng đã bị xích, bằng không nhất định có thể nhào tới cắn cô chết tươi.

Mạc Tiểu Thu không dám nhúc nhích, chỉ có thể bày tỏ tình thân mật với hai con chó bằng ánh mắt, nhưng dĩ nhiên là vô ích.

“Simba, Nana, về ổ!” Người đàn ông có giọng nói lạnh lùng xuất hiện.

Ánh mắt anh ta sâu thẳm, dường như có thể nhìn thấy bất kỳ ai.

Trực giác của Mạc Tiểu Thu báo động đỏ, đó là một người đàn ông nguy hiểm! “Vào đi!” Người đàn ông nói.

Mạc Tiểu Thu lắc đầu, giọng run run, “Anh đưa người ra đây đi…” Người đàn ông vốn đang quay vào trong, nghe vậy bèn dừng bước, xoay người lại, nhìn Mạc Tiểu Thu như nhìn một trò hề, ánh mắt như muốn nói, cô dám sai anh ta làm việc sao! Lôi ra ngoài đánh chết! Mạc Tiểu Thu không dám nói nhảm nữa, rón rén đi vào phòng.

Cô vừa vào là thấy Tô Tùy Ảnh nằm trên sofa.

Dưới người Tô Tùy Ảnh có trải một tấm vải trắng, rõ ràng là để cô ấy không chạm trực tiếp vào vải bọc sofa.

“Tùy Ảnh…” Mạc Tiểu Thu vội vàng chạy qua, nhưng người đàn ông đã lên tiếng ngăn cô lại, “Mang túi bọc giày vào!” Mạc Tiểu Thu kinh ngạc quay đầu lại, nhìn anh ta bằng vẻ không tin được.

Nếu bảo tấm vải trải dưới người Tô Tùy Ảnh là tình cờ thì túi bọc giày có nói thế nào cũng không thể bảo là tình cờ được? Ai lại bày một đống lớn…

túi bọc giày dùng một lần ở cửa nhà mình chứ? Người đàn ông này…

có bị bệnh không? Mạc Tiểu Thu chửi thầm, nhưng cô vẫn mang túi bọc giày vào, đi qua xem tình hình của Tô Tùy Ảnh.

Hơi thở đều đặn, thỉnh thoảng còn nghe thấy cô ấy khe khẽ nói mê.

Mạc Tiểu Thu chợt thấy mặt mình mọc đầy vach den “Cô tưởng tôi sẽ giết cô ta à?” Người đàn ông đi theo sau, giọng lạnh băng.

Cô gái này vừa đến đã sở mũi thăm dò hơi thở là có ý gì hả? Mạc Tiểu Thu cười gượng, “Đó là đề phòng ngộ nhỡ ấy mà…” Mạc Tiểu Thu lay người Tô Tùy Ảnh, kết quả Tô Tùy Ảnh chỉ phất tay, sau đó trở mình ngủ tiếp.

Mạc Tiểu Thu nghiến răng, hung tợn nhìn tấm lưng Tô Tùy Ảnh, thấy cô ấy thật sự không có phản ứng gì, đành ngượng ngùng nhìn người đàn ông kia, “Ừm…

Cô ấy ngủ say quá…” Đêm qua cô ấy đi ăn trộm à? Ồn ào vậy vẫn không thức dậy! Người đàn ông hiểu ý Mạc Tiểu Thu, bỗng nhiên tốt bụng đột xuất mà nói, “Cô ta đứng trước cổng nhà tôi mắng cả đêm đấy.” “Vì, vì sao vậy?” Mạc Tiểu Thu không hiểu nổi, Tô Tùy Ảnh nửa đêm không về nhà ngủ lại lặn lội đường xa đến đây mắng mỏ người ta làm gì.

Người đàn ông nhìn thoáng qua Tô Tùy Ảnh với vẻ trào phúng, “Chuyện này đợi cô ta thức dậy, cô hỏi cô ta xem sao, đúng lúc tôi cũng muốn biết lắm.” Mạc Tiểu Thu có cảm giác hậu quả khi anh ta biết được đáp án sẽ còn tồi tệ hơn, bèn cười ha hả, nghĩ cách đưa Tô Tùy Ảnh đi.

Tiếc là nhà người ta tuy rộng nhưng đồ đạc lại chẳng có mấy, phòng khách chỉ có một bộ ghế sofa và bàn trà, đến cả TV cũng không có, bức tường đối diện trống trơn, khắp nơi toàn một màu trắng, làm người ta có cảm giác lạnh như băng.

Mạc Tiểu Thu không nghĩ ra được cách nào, cô vác Tô Tùy Ảnh không nổi, gọi thế nào cô ấy cũng không dậy, chỉ có thể đợi cô ấy ngủ dậy mà thôi.

Có điều, rõ ràng người đàn ông không muốn thế, cửa ra vào vẫn không đóng, rõ ràng muốn đuổi khách.

Mạc Tiểu Thu và ngớ ngẩn pha trò, nhất quyết không chịu đi, cuối cùng đứng mãi mỏi chân, cô bèn dứt khoát chơi xấu, đặt mông ngồi xuống ghế sofa không chịu lên.

Người đàn ông nhăn tít mày, tỏ vẻ cực kỳ chán ghét.

Mạc Tiểu Thu phát huy kỹ năng mặt dày, chớp đôi mắt to ra vẻ ngây thơ vô tội, cười hềnh hệch với anh ta, để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ.

Người đàn ông nheo mắt, mân mê ngón tay, bác bỏ ý tưởng xách cổ người ta ra khỏi nhà, thay vào đó là chờ người đi rồi, anh ta sẽ vứt bộ sofa này, mua một bộ mới.

“Ngủ dậy thì đi nhanh nhanh cho! Tự tiện đột nhập nhà người ta sẽ phải ngồi tù đấy!” Anh ta lạnh nhạt nói, rồi quay người đi lên tầng trên, không buồn để ý đến hai kẻ nhìn là thấy bực kia nữa.

 

No votes yet.
Please wait...

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *