Truyện Làm màu ký – Chương 7

Rating: 1.0/5. From 1 vote.
Please wait...

 

Chương 7: Bị tống cổ

Mạc Tiểu Thu ở ngoài rầu rĩ hồi lâu mới về nhà, kết quả đèn phòng khách bật sáng nhưng lại không thấy Tô Tùy Ảnh đâu. Mạc Tiểu Thu gõ cửa phòng Tô Tùy Ảnh, từ đầu đến cuối không ai trả lời.

Khóe môi Mạc Tiểu Thu giật giật, chắc là cô ấy vội vàng đi ăn đêm mà quên tắt đèn đây. Mạc Tiểu Thu không để ý nữa, quay về phòng đi ngủ.

Chỉ là Mạc Tiểu Thu có nằm mơ cũng không ngờ được, sáng hôm sau, trưởng phòng hậu cần mới sáng sớm đã đóng gói xong xuôi đồ đạc của cô, còn tự mình đưa cô đến tầng 21.

Trưởng phòng tươi cười rạng rỡ nhìn Mạc Tiểu Thu đang hoảng hốt, “Tiểu Mạc à, làm tốt lắm! Cửa phòng hậu cần lúc nào cũng rộng mở vì cô!”

Mạc Tiểu Thu khóc không ra nước mắt, sống chết bám chặt cửa thang máy không chịu buông tay, “Trưởng phòng, vậy bây giờ chúng ta quay về luôn đi!”

Trưởng phòng mỉm cười, gỡ tay Mạc Tiểu Thu ra, nở nụ cười như cáo thành tinh, “Nhưng thế giới rộng lớn nhường này, cô phải đi xem cho biết chứ. Dũng cảm lên, buông tay ra!”

Cứ thế Mạc Tiểu Thu bị trưởng phòng đẩy ra khỏi thang máy, đau đớn nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại.

Hôm nay mắt trái cứ nháy liên hồi, cô biết ngay là chẳng có gì tốt lành cả mà. Ngay sau đó, cô cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi qua, khiến người ta rùng mình hơn cả những lúc trưởng phòng cười với mình.

Mạc Tiểu Thu quay lại thì thấy Tần Ngạn khoanh tay trước ngực, nhìn cô bằng ánh mắt chẳng lấy gì làm tốt đẹp.

“Thật là tình cờ nha!” Mạc Tiểu Thu huơ tay chào hỏi. Cô nghĩ thầm, quả là thần tiên dễ chọc, tiểu quỷ khó trêu!

“Phòng hậu cần có cả dịch vụ phục vụ tận cửa nữa cơ à? Đúng là nơi chuyên làm việc vặt có khác!” Tần Ngạn mở miệng châm chọc, vẫn còn ghim vụ bị hiểu lầm hôm qua.

Hôm nay trông Tần Ngạn còn đỏm dáng hơn lúc ở quán cà phê một bậc, mái tóc đỏ đổi thành màu vàng kim chói lọi; tai trái đeo một loạt khuyên tai phong cách Heavy metal; chân đi bốt da Martin, khiến cho Tần Ngạn trông càng cao hơn. Cái chính là hôm nay Tần Ngạn mặc một chiếc áo da gắn đinh tán, trông hệt như một chú nhím màu nâu…

Khóe miệng Mạc Tiểu Thu giật giật, “Tay anh không đau à?”

Tần Ngạn sửng sốt, không hiểu vì sao cô gái này bỗng dưng quan tâm đến mình, “Đang yên đang lành, đau tay gì ở đây?”

Mạc Tiểu Thu lắc đầu nghĩ thầm, đúng là đầu mút dây thần kinh của đồ ngốc phản ứng chậm thật đấy, “Dù vậy thì cũng bỏ tay xuống đi, sắp bị đinh tán đâm chảy máu rồi kìa.” Nói rồi, Mạc Tiểu Thu không để ý đến Tần Ngạn nữa, lướt qua anh đi gặp Kinh Kha. Trưởng phòng bảo từ hôm nay trở đi, cô chính thức chuyển sang phòng công tác đại diện.

Nghe vậy, Tần Ngạn vội thả tay xuống, quả nhiên mấy chỗ bị đinh tán đâm sắp chảy máu đến nơi. Tần Ngạn thấy mất mặt tột độ, hai tai đỏ ửng lên, quắc mắt nhìn theo bóng lưng Mạc Tiểu Thu. Nếu không phải nhìn thấy cô nàng, anh trưng tư thế ngớ ngẩn đó ra làm gì? Ai da, đau chết mất!

Mạc Tiểu Thu đứng trước cửa văn phòng của Kinh Kha, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Không phải là cô sợ Kinh Kha, chỉ là trực giác đề phòng nguy hiểm của binh tôm lính tép mách bảo cô rằng Kinh Kha là một người cực kỳ nguy hiểm, nên cách anh ta càng xa càng tốt. Nhưng đời đâu phải lúc nào cũng được như ý, Mạc Tiểu Thu không muốn mất việc về nhà tự gặm bản thân, chỉ đành kiên trì chịu chết.

Nghe tiếng gõ cửa, Kinh Kha vừa làm việc vừa nói “Vào đi.”

“Chào trưởng phòng ạ…” Mạc Tiểu Thu cất giọng ngọt như mía lùi, đậm chất nịnh nọt rất dễ nhận ra.

Kinh Kha ngước mắt lên, nhếch môi cười, rốt cuộc cũng ngừng tay, “Đóng cửa lại đi.”

Nghe vậy, Mạc Tiểu Thu quay phắt lại, thấy Tần Ngạn theo đuôi đi đến trước cửa, vội vàng nhanh tay đóng sầm cửa, suýt nữa đập bẹp mũi Tần Ngạn.

Tần Ngạn bịt mũi ngồi xổm xuống đất, đau chảy nước mắt, tức tối vung cước đạp tung cửa văn phòng Kinh Kha, “Cô ả chết tiệt kia, cố ý chứ gì! Cô có tin tôi sẽ sa thải cô không hả! Cô…”

Tần Ngạn đang hung hăng phách lối, nhưng khi thấy Kinh Kha ngồi trên sofa nheo mắt nhìn mình liền xìu xuống. Hình như ban nãy anh vừa đạp… cửa văn phòng Kinh Kha.

Tần Ngạn quệt mũi, cũng không thốt nên lời xin lỗi, chỉ khẽ hừ một tiếng, đường hoàng ngồi xuống ghế. Cặp chân dài vắt tréo, hai tay khoanh trước ngực, đúng chuẩn Tổng Giám đốc.

Nhìn tư thế làm màu ngớ ngẩn của Tần Ngạn, Kinh Kha giật giật khóe miệng nhưng cũng không hơi đâu trị anh mà tiếp tục nói chuyện với Mạc Tiểu Thu, “Nếu không có vấn đề gì thì cô ký tên lên bản hợp đồng này đi.”

Sắc mặt Mạc Tiểu Thu trông như mới ăn chục cân mướp đắng, cô tỏ ra khó xử, nghe vậy lại nhìn sang Tần Ngạn trong chốc lát, vẻ ghét bỏ trong ánh mắt cô đọng rất rõ ràng.

“Nhìn cái gì? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à?” Tần Ngạn bị nhìn mà nhờn nhợn, hung dữ gắt gỏng.

Mạc Tiểu Thu nhìn Kinh Kha, “Tôi có thể một câu được không, quý công ty tuyển nghệ sĩ không cần xét phẩm chất à?”

Dường như Kinh Kha thấu hiểu Mạc Tiểu Thu, nhún vai vẻ vô cùng bất đắc dĩ, “Cũng chẳng có cách nào, con trai của ông chủ mà, không có quyền lựa chọn.”

Nghe vậy, Mạc Tiểu Thu sửng sốt, không, phải nói là kinh hồn táng đảm. Cái gã này… lại là con trai… của ông chủ cô!

“Tôi… không thể quay lại phòng hậu cần ư?” Mạc Tiểu Thu khóc không ra nước mắt. Thật là không kẻ làm thuê nào thảm bằng cô. Sao tìm việc lại khó đến thế chứ? Lỡ đắc tội với con trai ông chủ, ngày thất nghiệp chẳng lẽ còn xa?

Kinh Kha cười, hơi gian xảo một chút, “Nghe nói gần đây công ty có kế hoạch giảm biên chế…”

“Tôi ký!” Mạc Tiểu Thu lập tức ngắt lời Kinh Kha, ký lên bản hợp đồng bán nước cầu vinh.

“Hai người chơi trò gì thế?” Tần Ngạn bất mãn hỏi, nãy giờ anh bị làm ngơ hơi lâu rồi đấy.

Nghe vậy, Mạc Tiểu Thu và Kinh Kha cùng lúc quay đầu lại, làm như nhìn thấy một kẻ ngốc mà ăn ý lắc đầu, nhìn nhau với vẻ bất đắc dĩ, sau đó không ai có ý muốn giải thích gì, tiếp tục làm việc của mình.

Bị lơ đẹp, Tần Ngạn nổi nóng, “Hai người xem tôi không tồn tại đấy à? Có tin tôi đuổi việc cả hai không hả?”

Kinh Kha thì thôi đi, tính tình anh ta xưa nay vốn thế. Nhưng cô nàng kia dựa vào đâu mà bơ anh?

Nghe được lời này, Mạc Tiểu Thu sâu sắc cảm thấy cuộc sống tương lai của mình như đi trên dây, có thể mất việc bất cứ lúc nào, cô bèn rưng rưng nhìn Kinh Kha với vẻ đáng thương.

Kinh Kha không nói gì, cất hợp đồng đi rồi làm như lơ đãng nhắc, “Ban nãy tôi quên nói cho cô biết, phí bồi thường vi phạm hợp đồng là một trăm nghìn tệ, có nêu trong phần phụ lục đấy.”

Mạc Tiểu Thu: “…” Trưởng phòng toàn là cáo thành tinh đầu thai hết à?

Kinh Kha ngoắc tay với Tần Ngạn, “Qua đây ngồi đi. Đây là Mạc Tiểu Thu, trợ lý mới của cậu. Còn đây là Tần Ngạn, sếp mới của cô. Hai người làm quen một chút.”

“Cái gì? Anh tìm một quả cầu thịt làm trợ lý cho tôi? Cô ta làm được gì chứ?” Tần Ngạn bất mãn gào thét, “Bé Bự đâu?”

Kinh Kha khẽ nhếch môi, nở nụ cười chế giễu, “Cậu ta tìm tôi xin từ chức rồi, bảo thà làm trợ lý cho một con lợn còn hơn làm trợ lý cho cậu!”

“Cái gì? Bé Bự dám nói thế á, để xem tôi có giết chết cậu ta không!” Tần Ngạn lửa giận ngút trời.

Đương nhiên Bé Bự không nói thế. Nguyên văn là, “Anh Kinh, van anh đấy, để em làm trợ lý cho ai cũng được, chỉ cần không phải anh Tần là được rồi…” Chỉ là Kinh Kha không định giải thích.

Sau cuộc gặp mặt đơn giản nhưng không hề hòa thuận, Tần Ngạn và Mạc Tiểu Thu cùng bị đá ra khỏi văn phòng Kinh Kha.

 

 

Rating: 1.0/5. From 1 vote.
Please wait...

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *