Truyện Vợ Yêu Là Đại Lão -Chương 5
|Chương 5: Đồng đội ngu như heo
Tiết đầu tiên vào buổi chiều, phần lớn học sinh đều đang ngủ ở chỗ ngồi của mình, ngay cả vị “đàn chị” ngồi cùng bàn với Chu Kiều cũng đang nằm nhoài ra bàn ngủ ngon lành, chỉ có mấy người sinh lực tràn trề đang yên tĩnh ngồi thành một nhóm ở cuối lớp, cắm tai nghe rồi chơi game.
Sau khi giáo viên bộ môn của lớp A7 vào lớp, nhìn tình cảnh này chẳng thấy gì là lạ, cứ thế mở sách ra giảng bài.
Vào lúc này Chu Kiều không có thời gian để ý những điều này, chỉ vì bây giờ cô đang nhìn chằm chằm vào những con chữ vừa xa lạ mà lại vừa quen thuộc ở trên cuốn sách.
Sở dĩ nói là quen thuộc, bởi vì tất cả những kiến thức này cô đều học qua cả rồi. Thế nhưng nói là xa lạ, lại bởi vì thời gian quá lâu, nên đối với cô, những thứ cơ bản này thật sự khá mới lạ.
Thế nên cô nhất định phải nhanh chóng nắm chắc những thứ cơ bản này, để tránh lộ ra sơ hở.
Kết quả, rất nhanh, tất cả mọi người đã phát hiện, trong cái lớp A7 mà từ trước tới nay vẫn luôn có cái tên là lớp rác rưởi lại có người đang chăm chỉ học tập, làm bài!
Chuyện này đúng là một kỳ quan lớn của lớp A7!
Nghe ngóng cụ thể hơn, ồ, hóa ra là học sinh chuyển trường mới kia.
Nghe nói bạn học sinh chuyển trường này là một người muốn dùng khẩu trang để che đi vẻ xấu xí!
Lần này đám học sinh kia lập tức hiểu rõ, trong giới nhà giàu quý tộc thì đứa con gái xấu xí không có dung mạo là loại không có giá trị lợi dụng. Đừng nói là thông gia, coi như âm thầm dùng làm đồ chơi cũng chẳng đủ tư cách.
Như vậy chỉ còn lại một còn đường, năng lực.
Không có nhan sắc, vậy thì làm nhóm cố vấn của gia tộc đi.
Chỉ có đủ thông minh, có thể tính toán cho gia tộc, cam tâm làm quân sự, giúp cho chủ gia tộc thì cũng được coi là một cách.
Nhưng vấn đề chính là, vào lúc thành tích tháng được dán lên bảng, khi vừa nhìn thấy thành tích của học sinh chuyển trường thì những học sinh của lớp khác đều không khỏi cười khì ra tiếng.
“Xùy! Mình còn tưởng mang thiết lập nhân vật là học sinh xuất sắc cơ, hóa ra là một đứa học sinh dốt giả vờ chăm chỉ à.”
“Tôi còn thật sự cho rằng lớp A7 có thể tạo ra điều kinh ngạc cơ.”
“Nhìn qua vừa lạnh lùng, vừa kiêu ngạo dã man, chậc, uổng công tôi mong chờ.”
Những lời này nhất thời thu hút sự chú ý của Cố Hân Lam, hiếm khi cô ấy cũng đi tới bên cạnh mọi người, liếc mắt một cái.
Thứ tự của Chu Kiều là tốp mười của lớp.
Chỉ là tốp mười này rất “ba chấm”. Bởi vì những người xếp sau cô ở trong lớp đều nộp giấy trắng, bị không điểm hết, nên cô mới được xếp vị trí đó.
Nhưng cũng chính vì thế mới khiến dáng vẻ chăm chỉ trong tuần qua của cô buồn cười như vậy.
Nghe lời đám học sinh kia nói, Cố Hân Lam liếc mắt nhìn, vô tình thấy Chu Kiều đứng ở ngoài cùng xa nhất, vẻ mặt không nhìn ra là vui hay buồn. Cô ấy lập tức không nhịn được hừ lạnh một tiếng: “Léo nha léo nhéo cái gì, coi mình là cái máy nhắn tin đó à.”
Nói xong, cô ấy đi tới bên cạnh Chu Kiều, kéo cô về phía cuối hành lang.
Hai người đứng trên hành lang, Cố Hân Lam gãi cái đầu đinh của mình, cũng không biết phải an ủi người khác thế nào, cuối cùng cô ấy chỉ rặn ra được một câu: “Không thì tớ tìm gia sư dạy bù cho cậu nhé?”
Một tuần qua cô ấy đã tận mắt nhìn thấy cô nhóc đáng thương này cố gắng tới mức nào.
Một ngày tám tiết, lại thêm buổi tự học, mắt không hề rời khỏi sách vở.
Vốn cô ấy cũng cho là cô nhóc đáng thương này thật sự muốn dùng thành tích để có một vị trí trong nhà mình. Kết quả, không ngờ lại “lật thuyền”.
“Nếu không nữa thì, tớ cho cậu tiền đi chữa mặt nhé?” Cố Hân Lam cảm thấy sở dĩ cô bé đáng thương này cố gắng học hành như vậy chính là vì mặt bị hủy, không có tiền chữa mặt. Hiện giờ cô ấy bỏ tiền thì tất cả đều không phải vấn đề.
“Không cần thiết.”
Chu Kiều lại quay về lớp để đọc sách.
Thái độ dửng dưng kia khiến đám đàn em của Cố Hân Lam nhìn mà nóng mắt.
“Chị Lam, chị đối xử với nó tốt như thế làm gì? Cho nó vay tiền thì thôi đi, lại còn muốn tìm gia sư, chữa mặt cho nó nữa.”
“Đúng thế đó, con nhỏ xấu xí kia người ta đã cho mặt mũi rồi mà còn không cần. Trước đó mượn được tiền xong cũng chẳng ăn cơm với chúng ta, giả vờ cao quý, lạnh lùng. Hiện giờ lại không nể mặt chị, rõ ràng chính là loại qua cầu rút ván, theo em thì nên dạy dỗ nó mới đúng.”
“Nếu không lúc tan học em chặn nó lại nhé? Dù sao hôm nay là thứ sáu, nhất định nó sẽ ra khỏi cổng trường.”
“Em thấy được đó! Để cho nó một bài học ghi lòng tạc dạ!”
Khi mấy cô gái kia đang hào hứng bắt đầu tính toán cho Chu Kiều một bài học thì thấy Cố Hân Lam lạnh lùng nhìn mình, cảnh cáo: “Chị đây không lên tiếng thì các cô tốt nhất đừng có tự tiện làm gì. Cẩn thận chị đánh sấp mặt các cô đấy.”
Vừa dứt lời đã nghe thấy chủ nhiệm lớp Du Thương đi tới cửa lớp gọi một câu: “Chu Kiều, đến phòng làm việc của thầy một chuyến.”
Học sinh trong lớp tự động yên lặng.
Chỉ là, sau khi thầy giáo đi rồi lập tức nhao nhao lên, dù sao, cái lớp rác rưởi như lớp A7 mà bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi một mình thì ngoại trừ đánh nhau ra, cơ bản sẽ không quản lý bọn họ.
Nhưng hôm nay lại gọi học sinh chuyển trường, một không đánh nhau, hai không ẩu đả tới phòng làm việc, rõ ràng có chút kỳ lạ.
Trong bầu không khí không bình thường này, mọi người đều nhất trí cho rằng, nhất định là Chu Kiều đã gây ra họa tày trời rồi!
Cố Hâm Lam càng nghe càng thấy lo lắng, cô ấy lập tức quay đầu chạy tới văn phòng.
Nhưng trên thực tế căn bản không kinh khủng như bọn họ nói, trái lại, trong phòng làm việc, Du Thương đang nhìn Chu Kiều chăm chú, mặt thì nở nụ cười vui mừng.
Nụ cười kia thật sự khiến Chu Kiều cảm thấy hơi rợn người.
“Lần này thành tích kỳ thi của em so với lần trước…”
Tim Chu Kiều lập tức vọt lên, cô không biết thành tích của cô bé đáng thương kia trước đó thế nào, nếu hai người cách biệt khá xa thì sợ là không dễ đối phó.
Lúc cô đang nghĩ dùng cái cớ gia đình gặp chuyện nên mình mới phát huy thất thường thì kết quả lại nghe anh ta nói một câu: “Làm bài tốt lắm đó.”
Chu Kiều: “???”
Có phải cô nghe nhầm không?
Có chút điểm thế này mà còn tốt lắm à?
Chẳng lẽ trước đó cô bé đáng thương kia còn có thành tích bết bát hơn à?
“Mấy ngày qua thầy đã hỏi tất cả giáo viên bộ môn, bọn họ nói thái độ của em rất chăm chỉ, ngày nào cũng chăm chỉ ngồi học, chưa từng lười nhác.” Đầu tiên Du Thương khen một trận, chỉ là, sau khi khen xong, lại đổi thái độ: “Thế nên thầy muốn hỏi, có phải em không vừa lòng với giáo viên các thầy không?”
Chu Kiều bị cú “bẻ lái” quá gắt này của anh ta làm cho mù mờ: “Là sao ạ?”
“Thầy đã xem bài thi của em rồi, tuy có rất nhiều chỗ em bỏ trống, thế nhưng chỉ cần là chỗ em làm thì đều làm đúng. Thế nên thầy mới không rõ lắm, có phải em không vừa lòng với các thầy nên mới không muốn viết nhiều hay không?”
Chu Kiều: “…”
“Thầy tính rồi, nếu lúc đó em làm cả đề ở mặt sau thì bài thi 150 điểm, tối thiểu em cũng được 110 điểm, đây còn là chấm gắt rồi đấy.”
Chu Kiều trầm mặc, sau đó trả lời: “Em không biết làm.”
Kết quả, Du Thương hung ác phản bác. “Nói vớ vẩn, loại đề thi câu hỏi đúng sai ở phía trước này có cấu trúc giống hệt mặt sau, chỉ thay số thôi, sao em lại không biết làm được?”
Chu Kiều: “…”
Cô không thể không nói, ánh mắt của ông thầy này đúng là rất độc.
Thật ra, đúng là không phải cô không biết làm, mà là không thể viết.
Đã nhiều năm cô không đụng phải những loại đề cơ bản dễ hiểu như thế này. Cả tuần qua, dù ngày nào cô cùng vùi đầu vào sách vở, cố gắng nhặt nhạnh tất cả những kiến thức này thì thời gian cũng quá ngắn, cô thật sự không học kịp.
Nếu dùng cách của cô để viết quá trình giải thì nhất định sẽ vượt qua phạm vi kiến thức, tới lúc đó đương nhiên sẽ bị nghi ngờ.
Thế nên cô chỉ có thể làm đề điền vào chỗ trống và đề lựa chọn, còn những đề phải viết cụ thể cách giải ra thì cô đều để trống, không viết chữ nào.
“Em làm bừa thôi.” Chu Kiều tùy tiện nói bừa một câu.
“Em làm bừa lại làm bừa được đáp án đúng à? Chu Kiều, em không nói thật.” Du Thương dùng vẻ mặt “thầy thông minh lắm, em đừng có lừa thầy” để nhìn cô.
Chu Kiều nhất thời trầm mặc.
Cô còn chưa kịp nghĩ ra lý do thì cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy mạnh ra.
Cố Hân Lam mới chạy tới ngoài cửa, mơ hồ nghe được một câu xong tự mình tưởng tượng ra cả quá trình, lúc này cô ấy mạnh mẽ hô to một tiếng: “Thầy ơi, đáp án là em đưa cho bạn ấy, thầy đừng làm khó bạn ấy!”
Chu Kiều: “…”
Du Thương: “…”