TIẾN BỘ QUA MỖI NGÀY!

Rating: 5.0/5. From 1 vote.
Please wait...

Một ngày nọ, sau nhiều tháng gắn bó với Nhóm 4.0, mình lôi bài viết trước đây của mình ra và so sánh với hiện tại. Bất ngờ làm sao, có quá nhiều điều đã thay đổi dù lúc trước mình đã tin đó là một bài viết rất tốt của mình.

Trong quá trình sáng tác cùng nhóm, tụi mình được viết, được sửa và được… tiến bộ. Mỗi tác giả mới như bọn mình bắt đầu viết với phần nhiều bản năng – khi nào cảm xúc tới thì viết và mỗi con chữ phải chạy theo những cảm xúc đó. Đến với Nhóm 4.0, những sản phẩm đầu tiên của mình cũng là những bài viết như thế.

Sau khi cảm nhận hết về câu chuyện, nhân vật, mình bắt tay vào viết mà hồi hộp vô cùng. Phải nói một cách chính xác thì là vừa hào hứng vừa hồi hộp. Đặc biệt là khi phần mà mình đảm nhận trong sản phẩm lần này là những chương cuối của truyện – thật ra là chính mình chọn vì đó là phần mình thích nhất. Nhưng tất nhiên đối với một tác giả mà kinh nghiệm viết lách lại hết sức nghèo nàn như mình thì đó cũng là một thử thách lớn. Và như đã nói, mình viết với tất cả sự hào hứng thêm một chút tự tin nhưng cũng vô cùng hồi hộp.

Hoàn thành xong phần văn mồi đầu tiên dài chỉ hơn một nghìn từ rồi nộp đi và chờ đợi, vẫn là cảm xúc vừa hào hứng vừa hồi hộp đó ở bên trong mình. Dù biết chắc chắn còn nhiều thiếu xót nhưng mình cũng khá hài lòng với những gì đã viết. Tuy nhiên đến khi nhận lại biên bản sửa chữa và góp ý,  mình vẫn không khỏi có một chút choáng váng khi ở đó chi chít những dòng chữ đỏ – những phần được sửa lại. Đọc tới đâu, mình gật gù tới đó.

Cứ thế những chương tiếp theo gửi đi, những dòng chữ đỏ trong những bản biên tập lại lúc nhiều thêm lúc ít đi, đến bây giờ mình có thể yên tâm là nó không còn chiếm quá nhiều trong những sản phẩn của mình nữa. Nhưng làm thế nào để đạt được những điều đó? Chính những dòng chữ và gạch đỏ mà các chị dành cho mình đã giúp mình bỏ bớt dần nó đi trong từng sản phẩm tiếp. Đó là khi mình cảm nhận rõ ràng nhất về sự TIẾN BỘ.

Lúc này, không chỉ còn sự phóng bút vô tội vạ theo cảm xúc, mình đã biết gò cảm xúc hơn vào những sự trau chuốt ngôn từ và kỹ thuật. Nói thế không có nghĩa là cảm xúc không thăng hoa giống như lúc trước mà nó thậm chí mượt mà theo một cách chuyên nghiệp hơn. Và khi mà những thói quen sai trong việc viết lách lúc trước được thay bằng sự thuần và chuẩn hơn trong ngôn ngữ và câu cú, mọi thứ tuôn ra dưới ngòi bút – hoặc là những đầu ngón tay và bàn phím – trở nên dễ dàng và trôi chảy hơn bao giờ hết.

Tất nhiên mình vẫn chưa hoàn toàn tự tin rằng không có sai xót trong quá trình sáng tác, thậm chí là từng sản phẩm lại có thêm những lỗi mới để được sửa chữa. Nhưng điều mình cảm thấy tuyệt vời nhất là sự tiến bộ từng ngày qua từng sản phẩm mà mình có thể nhìn thấy được. Và điều mình cảm thấy tự hào là mình tiếp thu được những điều được sửa, được chỉ dẫn, được dạy bảo và hoàn thiện bản thân từng ngày.

THANH TRÚC

Rating: 5.0/5. From 1 vote.
Please wait...