NHẬT KÝ SÁNG TÁC – Viết cho tuổi 24
|Hai mươi tư tuổi nhiều biến động từ tình cảm đến sự nghiệp. Có những chuyện xảy ra khiến tâm tính tôi thay đổi, cũng có gặp một vài người truyền cảm giúp tôi nghĩ tốt hơn. Trước đây thường nhìn thái độ của mọi người xung quanh mà sống, bây giờ cũng biết tự hỏi bản thân làm thế liệu có ổn không? Tự nhiên thấy buồn cười tại sao tôi đã từng buồn nẫu ruột khi bị ai đó ghét bỏ, hay sợ vô cùng cảm giác không còn ai yêu thương. Bây giờ ai ghét, hờn, oán, giận cũng chẳng còn quan trọng nữa. Dù thế nào thì những người ấy đâu thể ngăn một ngày mới sẽ đến, mặt trời chiếu xuống thành phố rộng lớn, cuộc sống tiếp tục vận hành. Thế nên, họ đâu có quyền ngăn tôi mỉm cười hạnh phúc.
Như thế này liệu có tốt không? Hay đây là dấu hiệu đầu của sự vô cảm, không quan tâm đến cảm xúc của người khác? Điều duy nhất tôi biết được đó là tôi đã học được cách yêu thương bản thân mình. Suy cho cùng, chỉ có tôi mới đem lại được hạnh phúc cho tôi, và chỉ có tôi mới bảo vệ được chính tôi khỏi tổn thương từ người khác.
Năm hai mươi tư tuổi đã khóc như mưa khi không nhận được lời chúc của người ấy. Năm 25 tuổi, dù có là ai chúc thì tôi cũng chỉ thực sự vui vẻ khi tự đặt tay lên vai mình mà nói: “Sinh nhật vui vẻ! Em là cô gái mạnh mẽ nhất thế gian. Em xứng đáng nhận được yêu thương, được hạnh phúc. Mong nụ cười mãi mãi trên môi em. Dù bầu trời có sụp đổ thì mong em vẫn mỉm cười khi bông hông em trồng bên cửa sổ cuối cùng đã nở!”
Tuổi hai lăm mở ra một chặng đường mới của cuộc đời. với ước mơ dang dở, những dự định chưa thành. Không dám mong tất cả đều thuận buồm xuôi gió, chỉ mong bản thân mạnh mẽ hơn để có thể đương đầu với mọi khó khăn phía trước. Hy vọng dù hụt hẫng, thất vọng, buồn đau thì vẫn có thể giữ gìn được những phần tốt đẹp trong lòng mình. Hy vọng không chỉ vì một lần niềm tin bị vỡ vụn mà nhìn cuộc đời qua lăng kính màu xám.
Nguyễn Anh
=> Đọc thêm: Mơ một bình yên