(Tản văn) Những tháng ngày rong rêu

Rating: 5.0/5. From 1 vote.
Please wait...

(Sài Gòn 27/6 – viết cho S.S)

Khoảnh khắc ấy dường như chậm, rất chậm, khi tôi và em bước qua nhau. Mùi rong rêu của tháng ngày cũ ùa về, vỡ tan… Nghe ẩm ướt và buồn dài bất tận. Tôi lục lọi trong mớ ký ức đóng bùn tanh hình ảnh của một người quen cũ, giờ thành xa lạ đủ để lãng quên; và tôi tìm thấy em đang cuộn mình bào thai giương mắt nhìn cuộc đời đen – trắng.

Khoảnh khắc ấy rồi cũng chỉ là thực tại phải trôi qua rất nhanh; như bước chân em bước qua đời tôi không có đến một giây chần chừ nhìn lại. Chiều thả hoang hoải giữa mùi cũ của những rong rêu. Tôi với tay ngược về phía bóng lưng em – gầy còm và cô đơn đến lạ; tự hỏi, có thể giữ em ở đây mãi mãi, đừng để tuột vào vùng ký ức rồi sẽ đánh rơi? Em vẫn đi, băng thẳng vào dòng đời tấp nập, để rớt lại phía tôi một cái cười buồn.

nhung-ngay-thang-rong-reu
Những tháng ngày rong rêu – tản văn hay

Chiều vãng nắng, vãng người và vãng cả yêu thương; để tôi trơ lại với cô đơn dài như thế kỷ, mỏi mòn bước về phía không chừng. Tôi đếm những bâng khuâng, những nhớ thương về khoảnh khắc chỉ vừa trôi qua vài giây trước – có em và có cả mùi rong rêu.

Quá khứ của tôi có những chiều liêu xiêu, một mình chân trần chạy trên đồi cỏ vắng, hát cùng nắng và khóc cùng sương. Quá khứ của tôi có những đêm ẩm ương nhặt vui buồn lẫn vào nhau như một lời đánh đố; rồi tung tất cả ra ngoài con ngõ nhỏ, để gió cuốn đi… Quá khứ của tôi có dã quỳ ướp vàng những ngọt nhạt mối tình đầu bị người ném về vùng quá vãng, để lại trong tôi những gợn lăn tăn sóng – nhỏ mà rất đau. Tôi gói ghém cả quá khứ lại rồi vo tròn, đắp rong rêu lên trên, đợi đến ngày chăm bón mớ mặt nạ vẫn cố che chở cho những buồn đau cũ. Tôi cần nắng! Quá khứ của tôi cần nắng! Những giọt nắng ở nụ cười của em…

Tôi từng một lần hỏi em, liệu bọn mình có thể ngồi cạnh nhau, chỉ để lặng im và biết rằng còn người kia bên cạnh?! Câu trả lời của em rơi vào thinh lặng; tôi với tay tìm… Tôi đã từng một lần hỏi em, liệu bọn mình có thể yêu nhau, chỉ để không còn hai bóng người mãi đơn độc giữa ồn ào cuộc đời? Câu trả lời của em vẫn chỉ là lặng im; hoặc giả, em đã gửi vào sóng biển đêm xô tràn bờ cát. Biển ngoài kia vẫn hát khi lòng tôi rỉ một giọt thương đau. Tôi và em cứ thế, im lặng ngồi cạnh nhau; biển ở rất xa mà mùi rong rêu cứ túa lại gần hai đứa. Rồi phải gọi nhau là mùa cũ và người cũ. Mùi rong rêu lúc nào cũng buồn!

 

T.T.T

=> Đọc thêm tản văn hay: Đà Lạt tháng bảy mưa ngâu

 

 

 

Rating: 5.0/5. From 1 vote.
Please wait...