BÊN KIA GIẤC MƠ | CHƯƠNG IX : LINH HỒN VÀ THỂ XÁC

Rating: 5.0/5. From 1 vote.
Please wait...

Đám mây trắng xốp tan dần, mọi thứ hiện rõ hơn. June đột ngột thắng gấp, suýt nữa thì Gavin đã đâm sầm vào nó. June quay đầu lại trêu ngươi cậu, sao chậm như rùa bò vậy Gavin? Nó đắc chí phóng vút về phía trước. Sao mình lại có thể thua kém cậu được chứ! Gavin trộm nghĩ.

“Đợi đấy June!” – Gavin la lớn như muốn thách thức June.

Cậu nhấn sâu chân ga tăng tốc, chiếc xe hơi mất dạng.

June chẳng nghe thấy gì, dù loáng thoáng một chút. Nhưng nó chắc mẩm, Gavin đang muốn nói gì đó. Nó thắng phanh lần nữa, rồi từ từ quành lại, chiếc xe hơi chao đảo. Lánh ra khỏi những tảng mây xốp dày, xám xịt, nhưng lúc này June chẳng thể thấy Gavin đâu. Có lẽ cậu ấy lại lạc đường nữa rồi.

Đoạn, June quyết định cho xe chạy chầm chậm, từ từ. Mây tan dần, cho tới khi quang hẳn. Khung cảnh của vùng đất rộng lớn dần dần hiện rõ hơn. June ngoái đầu lại sau thì phát hiện mình đã bỏ xa mặt biển. Những vách đá chỉ còn là chấm nhỏ li ti. Nó cũng không còn nghe thấy tiếng sóng nữa, chỉ có gió rít bên tai. Mình đã đi được xa thế sao, June thầm nghĩ. Tiến một đoạn nữa thì không còn dấu hiệu của mặt biển. Cảnh trí lùi dần về phía sau. Phía dưới mặt đất, mọi thứ đang bắt đầu biến đổi.

June thấy vậy bèn gạt cần xuống (chiếc cần này được nó thêm vào xe với chức năng nâng lên hay hạ xuống). Chiếc xe xuống gần mặt đất hơn, giờ đây nó có thể nhìn rõ hơn mọi thứ.

Một con đường rộng lớn, rải nhựa đâm thẳng về phía chân trời xa tắp. Hai bên đường, những ngôi nhà theo lối kiến trúc cổ, san sát mọc lên thành dãy, thẳng đều tăm tắp. Cửa chính sơn màu xanh vẫn đóng im lìm. Có lẽ chẳng ai sống trong đó cả. June liên tưởng tới hình ảnh những thị trấn bị bỏ hoang ở Ba Lan trong thời kỳ phát xít Đức chiếm đóng. Nó rẽ trái, vòng ra phía sau.

Cánh đồng rộng lớn trải ra, giống như vùng nông trại ở thị trấn Shadowfield. June hạ xuống thấp hơn, gần như chiếc xe có thể chạm vào ống khói của mái nhà. Những đốm nhỏ xíu màu tím xuất hiện trên cánh đồng xanh thẫm. Nheo mắt nhìn thật kỹ, June biết được, đó là hoa cây thạch nam. Loại cây dại thường mọc ở nơi không canh tác. Những đốm tím xuất hiện nhiều dần, chúng mau chóng lan ra, phủ kín cả cánh đồng rộng lớn. Khung cảnh này rất đỗi quen thuộc. Nhưng tạm thời June không thể nhận ra là mình đã từng thấy đâu đó.

Điểm tô giữa bức tranh màu tím nhạt trong hơi sương nhờ nhờ của ban mai. Vài cái cây lớn trông như cây tuyết tùng cũng từ từ mọc lên, tán rộng rợp bóng. Nhìn về phía dãy núi, những tia sáng ló rạng, chẳng mấy chốc tỏa ra, bao phủ khắp cả không gian xung quanh. June không ngừng thắc mắc, vài câu hỏi cần lời giải đáp ngay bây giờ.

Bên kia giấc mơ

Chuông nhà thờ chợt ngân lên từng tiếng. June giật thột mình quay lại. Tiếng chuông bắt nguồn từ thị trấn. Rõ mồn một bên tai, nó nghe thấy đâu đó, dọc khắp các con đường, dãy nhà cổ, tiếng bước chân lạo xạo, như từng dòng người đang đổ về nhà thờ vào ngày Chủ nhật. Có lẽ họ đang đi cầu nguyện. June quành xe lần nữa, bỏ lại sau lưng khung cảnh mặt trời mọc tuyệt đẹp, mà nó vẫn chưa thể giải đáp. Sự kỳ lạ nối tiếp nhau khiến nó không thôi tò mò.

Chiếc xe đáp xuống mặt đường trơn ướt. June cho xe chạy chầm chậm. Tiếng chuông vẫn ngân vang lên từng tiếng. Đi hết con đường lát đá, June chẳng thấy bóng dáng con người nào tồn tại ở đây cả. Tiếng bước chân ban nãy cũng không còn. Phải chăng tất cả chỉ là ảo giác thôi! June đi tiếp. Tiếng chuông nhà thờ nhỏ dần, rồi cuối cùng thì im bặt.

Đi thêm được đoạn, June phát hiện ra một căn nhà khá lớn nằm tách biệt so với khu phố liền kề. Kiểu nhà này dễ nhận thấy ở vùng ngoại ô Shadowfield, có bãi cỏ, sân vườn, xích đu… thậm chí cả một nhà kho lớn dùng để chứa đồ cũ. Khi họ chia tay nhau, bố Jared đã chuyển nhà về khu đó.

June lái xe đi thẳng vào bãi cỏ xanh mướt, nó đứng tần ngần trước căn nhà gỗ nhỏ. Một cảm giác thân thuộc sượt qua người nó, nhưng tiếc rằng chúng chẳng hề rõ ràng. June cố gắng tập trung suy nghĩ, rồi cuối cùng nó quyết định thử bước vào căn nhà xem sao.

Nó đi thẳng lên bậc tam cấp dẫn lên thềm nhà làm bằng gỗ. June đẩy vào, chiếc chuông nhỏ gắn ở cửa kêu leng keng. Âm thanh thật vui tai! June thầm nghĩ rồi đi thẳng vào trong. Đồ đạc chẳng nhiều nhặn gì. Ngoài bộ ghế sofa cũ kỹ đặt giữa phòng khách, phía bên dưới là một tấm thảm dày mang họa tiết boho bắt mắt. Một gian bếp nhỏ có thể dễ dàng nhìn thấy từ đây, đồ đạc để ngăn nắp gọn gàng. Bộ dao, thớt treo ngay ngắn trên tường, tủ chạn nhỏ xinh xắn, bên cạnh là một tủ đựng thuốc dán hình chữ thập đỏ. Ắt hẳn chủ nhân của ngôi nhà này phải là một người tinh ý lắm.

June tò mò muốn khám phá ngôi nhà thêm. Nghĩ vậy, nó bước tiếp lên phía hành lang gỗ. Tiếng cọt kẹt vang lên sau mỗi bước chân. Một căn phòng với cửa màu cánh gián, nắm đấm cửa màu đồng đã bong tróc. Trên cánh cửa, tấm bảng được in ngay ngắn dòng chữ: “Không phận sự miễn vào.” Hơi chần chừ đôi chút khi đặt tay lên nắm đấm cửa, nhưng cuối cùng June vẫn quyết định đi vào. Nó không nghĩ rằng, mình đang xâm phạm quyền riêng tư của bất cứ ai trong chính thế giới do mình làm chủ.

Căn phòng khá tối, June thử tìm công tắc để bật đèn nhưng không có. Trong khung cảnh tranh tối tranh sáng, June vẫn nhận ra cách bài trí này. Chiếc giường nhỏ với ga trải giường màu xanh vintage. Những bức tranh dán chằng chịt trên khắp bức tường, hay ảnh của một vài ngôi sao nhạc đồng quê như Johnny Cash, Carrie Underwood… June tiến lại gần hơn những bức ảnh, nhưng mọi thứ mờ nhòa dần khiến nó không nhìn rõ.

Một lát sau, June quyết định đi ra khỏi căn nhà sau khi đã tìm hiểu. Hơi có chút bất thường, tuy nhiên chẳng có gì phải sợ hãi những thứ này cả, huống chi chúng lại còn mang cảm giác thân thuộc nữa.

June lái xe ra con đường phía trước mặt. Con đường dẫn June ra một quảng trường khá rộng. Giữa quảng trường một tượng đài được dựng lên, phía dưới chân là những đóa hồng trắng đã héo úa. Đó là một người đàn ông, với bộ râu khá rậm, miệng ông ta ngậm một tẩu thuốc. Vẻ mặt cao ngạo hơi ngước về phía bầu trời.

June bước xuống xe, tiến lại gần bức tượng, sờ thử, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc cánh tay. Những thứ đang hiện hữu ở đây vừa mang lại cảm giác thân thuộc, vừa xa lạ. Nó thấy mình như đang đứng trước một màn sương mờ ảo, dẫu có giơ tay ra phía trước nhưng chẳng thể chạm vào. June bước đi tiếp. Phía sau tượng đài là những lùm cây dẻ sum suê, hoa nở màu trắng. Nó nhớ, mùa hoa dẻ ở Shadowfield thường bắt đầu vào tháng Chín.

June bước qua hàng cây dẻ xuống một con đường nhỏ. Rồi đi tiếp về bên trái. Một khoảng sân hình tròn xuất hiện, giữa khoảng sân là đài phun nước nhỏ có đặt tượng Đức Mẹ đang ôm Chúa Hài Đồng vào lòng. Tượng được dựng lâu ngày nên dấu vết của thời gian in hằn lên trên nó, tạo cảm giác cũ kỹ và hoài niệm.

Cánh cửa trước nhà thờ đóng chặt. June tiến tới, thử đẩy cửa. Cửa không hề khóa. Nó đẩy khẽ, tiếng két lớn vang dài trong không gian yên ắng. Nó quét ánh mắt một lượt. Nhà thờ được mô phỏng theo lối kiến trúc điển hình của nhà nguyện Sistine, nhưng quy mô nhỏ hơn. Nó nhớ đã đọc đâu đó trong một cuốn sách.

June bước vào, từng hàng ghế được sắp đều, tăm tắp, bụi phủ kín mặt ghế vì lâu ngày không được lau chùi.

Trên bức tường, những chiếc đế đựng nến vẫn còn vài cây nến cháy dở, sáp khô đọng lại, tràn ra cả phía ngoài. Lối kiến trúc Gothic là sự chuyển tiếp giữa kiến trúc La Mã và kiến trúc Phục Hưng, với những phần khung vòm nhọn, có sườn chống đỡ khung vòm trên trần nhà. June ngước lên trên, một bức tranh khổng lồ với những hoạt cảnh khác nhau của Thiên đàng và Địa ngục, câu chuyện về sự Sáng thế hay sự kiện con người bị Chúa Trời đuổi ra khỏi vườn Địa Đàng… Điểm nhấn của nhà thờ có lẽ là những khung cửa sổ đầy sắc màu xanh tím đan xen, nó luôn cảm thấy thích thú mỗi khi tới nhà thờ Shadowfiled vào ngày Chủ nhật. Nó nhớ, đã từng dành hàng giờ để ngắm những ô cửa đầy sắc màu ấy.

June từ tốn ngồi xuống băng ghế sau cùng; và cảm thấy bình yên trong không gian này. Nhìn lên những ô cửa sắc màu một lần nữa, June bỗng nhận ra, tất cả sự biến đổi này đều không phải do nó tạo ra trực tiếp. Chúng hình thành gián tiếp qua những bức tranh mà nó từng vẽ, hay những bức tranh nó đốt thành tro bụi. Tất cả, một lần nữa được tái hiện tại đây. Từ cánh đồng hoa thạch nam, khu phố cổ được xây dựng ở Shadowfield từ những năm 1840, quảng trường nhỏ hay nhà thờ trung tâm này.

Tiếng sấm rền đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của June. Nó vội vàng đứng dậy, đẩy toang cánh cửa nặng trịch, chạy nhanh ra bên ngoài. June nhận ra bầu trời đang chuyển màu. Khoảng trời xanh dần dần bị xâm chiếm bởi những đám mây đen kịt đang ùn ùn kéo về từ mọi phía.

Nó ba chân bốn cẳng chạy về phía con đường nhỏ, băng qua hàng cây dẻ, tới được quảng trường. Một lằn chớp xanh lè, ngoằn ngoèo rạch ngang bầu trời. Sấm tiếp tục rền vang khiến mặt đất rung chuyển. June đột ngột khụy xuống, theo phản xạ nó bèn ôm lấy đầu. Nhưng nhận ra không có gì nguy hiểm cả, chỉ là hiện tượng tự nhiên thôi, nó tự trấn an mình, rồi tiếp tục chạy.

Lúc này June đã tới được chỗ để xe. Nó vặn khóa, sang số rồi nhấn ga, không quên gạt cần bay. Chiếc xe từ từ bay lên, nó nhấn sâu chân ga. Xe lao vút về phía nền trời xám xịt. Mải mê vì những khung cảnh quen thuộc ban nãy, mà June đã quên béng đi Gavin. Cậu ấy đang ở đâu? June tự hỏi.

Bay lên phía trên những tầng mây, nhưng không gian vẫn mịt mù. June không tài nào xác định được phương hướng. Phóng qua đám mây này tới đám mây khác, khiến June chán nản thực sự. Nó gào to tên Gavin đến khản cả cổ, nhưng tiếng gió rít mạnh át cả tiếng của nó. Vô ích thôi! June hạ xe xuống thấp hơn, dưới mặt đất, từng đám bụi cuốn trong không khí, tung mù mịt. Theo đó những khu phố biến mất, con đường lớn chạy thẳng về phía chân trời cũng không còn. Cánh đồng hoa thạch nam, quảng trường, nhà thờ… cũng chìm nghỉm giữa đống hỗn độn ấy. Một lần nữa, June gạt cần bay lên. Nó quay ngoắt 180 độ, chiếc xe quay vòng, vật lộn giữa trận cuồng phong. June bực dọc, thế giới này chẳng tồn tại một cái la bàn sao. Nó liên tiếp đập tay trên bản đồ tọa độ điện tử, nhưng vô ích.

June phóng thẳng về phía trước với tốc độ lớn. Nó không nghe thấy gì ngoài tiếng gió rít mạnh bên tai mình. Nó hy vọng thoát khỏi trận bão này.

“RẦM.”

***

Jared phóng nhanh trên con đường tối thẫm hướng vào thị trấn. Đầu vẫn đau như búa bổ nhưng ông thây kệ, hai bàn tay trơn ướt vì mồ hôi vẫn nắm chặt lấy vô lăng. Mười lăm phút sau, Jared đã có mặt ở bệnh viện. Ông lao ngay tới khu vực cấp cứu, Jess đang ngồi ở hành lang. Gương mặt bà tỏ rõ sự lo lắng và sợ hãi.

“Con bé làm sao vậy?” – Jared hỏi.

Lúc này Jess mới nhận ra sự hiện diện của Jared. Bà nhìn ông trân trân một hồi lâu, không trả lời, như thể bà không nhận ra Jared là ai nữa.

Jess mệt mỏi thực sự, bà bưng hai tay lên mặt như muốn khóc. Jared lặng lẽ ngồi xuống cạnh bà an ủi.

“Con bé sẽ ổn mà, bác sĩ đã nói sao?” – Jared cố gắng trấn an Jess.

Bà lên tiếng, giọng có chút nghẹn lại.

“Em không biết, ban nãy cơ thể con có hiện tượng co giật, nhịp tim tăng cao đột ngột. Em gọi bác sĩ, rồi họ vội đưa con bé vào phòng cấp cứu ngay.”

Jess nói, bà đã cố gắng chạy theo hỏi. Nhưng những gì nhận lại chỉ là sự lắc đầu, từ chối của y tá.

“Không có chuyện gì xảy ra đâu đúng không Jared?” – Jess hỏi.

Jared im như phỗng. Ông không thể nói gì, dẫu chỉ một câu an ủi. Jared nắm lấy bàn tay đang trở nên trơn ướt của Jess. Thứ duy nhất họ làm được lúc này chỉ là chờ đợi mà thôi.

Jess thi thoảng nhìn trân trân vào bức tường màu be lợt lạt phản chiếu với thứ ánh sáng nhờ nhờ nơi hành lang. Họ không vào phòng chờ như mọi khi, nên ngồi thẳng trước cửa khu cấp cứu. Đôi khi Jess nhìn vào khung cửa, dù bà chẳng thể nhìn rõ được gì. Bóng dáng bác sĩ và y tá đi lại tới lui trong gian phòng chỉ khiến Jess thêm bồn chồn mà thôi. Vài tiếng ỉ ôi trong căn phòng đối diện của những bệnh nhân khác càng khiến bà bực dọc thêm. Jess nhìn đồng hồ, đã gần một tiếng trôi qua mà chưa có động tĩnh gì.

Cửa phòng ngoài bật mở. Vị bác sĩ đi ra cùng hai người y tá khác. Ông tháo bỏ khẩu trang. Đó là bác sĩ Bracher – người đã thực hiện cuộc đại phẫu lần trước cho June.

“Hai người đi theo tôi.” – Ông ấy cất tiếng với giọng điệu bình thản như mọi lần.

Cả hai theo ông lên phòng 210 như lần trước. Nghe rõ từng bước chân nặng nề của mình, Jess thấy lòng chùng xuống. Bà thầm nhủ, có lẽ chuyện không hay sẽ xảy ra chăng?

 Bác sĩ Bracher mở cửa, cả ba bước vào phòng. Ông yêu cầu hai người ngồi xuống chiếc bàn thấp kiểu Nhật. Bên trên đặt một bộ ấm trà làm bằng gốm, được chạm trổ khá tinh xảo. Có lẽ ông ấy đang cố gắng tỏ ra thân thiện hơn, nhưng những cử chỉ này càng làm Jess thêm bồn chồn mà thôi. Bà cố nuốt nước miếng vài lần, nhưng cổ họng khô khốc, nghẹn ứ lại và đắng ngắt. Jess và Jared cùng ngồi xuống.

“Hai người dùng trà hay một chút cà phê cho tỉnh táo?” – Bracher lịch sự hỏi.

“Không cần đâu. Ông cứ dùng tự nhiên.” – Jess bèn nói.

Bracher chưa vội nói gì. Ông đi thẳng về phía máy pha cà phê sẵn, rót ra một cốc. Ông ngồi xuống trước mặt hai người, từ tốn uống, trước khi bắt đầu vào câu chuyện. Jess thấy lòng mình như lửa đốt, nhất là trước sự điềm tĩnh của vị bác sĩ mà bà cho là có phần hơi thái quá này. Nhưng Jess vẫn tôn trọng ông và giữ sự im lặng cần thiết.

“Con bé thế nào rồi bác sĩ? Có chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại đưa nó vào khu vực cấp cứu?” – Jared hỏi dồn, ông hơi mất bình tĩnh.

“Đã xảy ra hiện tượng co giật, nhịp tim tăng cao bất thường ở bệnh nhân. May mà chúng tôi được thông báo kịp thời, nên đã không để chuyện gì đáng tiếc xảy ra cả.” – Bracher thông báo với giọng điệu đều đều như cái máy.

Jess thở phào nhẹ nhõm trong lòng, như trút được thứ gì đó đè nặng mình lúc trước. Nhưng thật lạ, bà thắc mắc, tại sao bác sỹ Bracher không thông báo ngắn gọn với hai người luôn tại tầng dưới mà phải lên tận phòng ông.

“Cảm ơn ông.” – Jared nói.

“Tuy nhiên… Bracher nói, giọng có chút ngập ngừng… có một chuyện khá hệ trọng đã xảy ra. Vậy nên, tôi mới đích thân mời hai ông bà lên đây để trò chuyện. Đúng hơn là… nó giống như một quyết định vậy.”

Vậy là đã rõ, Jess thấy tim mình thắt lại. Bà chợt thấy ngột ngạt và khó thở. Linh tính mách bảo, bà đã đúng phần nào.

“Một quyết định nghĩa là sao hả bác sĩ?” – Jared bèn hỏi.

Bracher nhấp thêm một mụm cà phê nữa. Ông thực hiện động tác tháo kính ra khỏi mặt, khẽ đặt xuống bàn. Đôi mắt xanh xám vẫn nhắm nghiền, ông dùng một tay day day hai bên thái dương. Có lẽ chính bản thân ông cũng cảm thấy khó khăn khi nói ra quyết định này. Jess chẳng muốn nghe nữa, bà muốn chạy ngay ra khỏi căn phòng tù túng này. Những ý nghĩ tiêu cực khiến bà chết lặng, bởi lẽ bà nghĩ rằng, giờ đây chẳng có lời nguyện cầu nào có thể trở thành hiện thực.

“Chắc hẳn ông bà đã từng đọc một chút ít thông tin về bệnh hôn mê thực vật rồi đúng không?” – Bác sĩ Bracher hỏi, như thể trong cung cách nói chuyện của họ luôn bắt đầu bằng những câu hỏi như thế, trước khi đi vào vấn đề một cách sâu hơn.

Jared gật đầu, nhưng không nói gì thêm.

Bracher bèn nói tiếp:

“Tình trạng hiện giờ của June không có gì nguy hiểm tới tính mạng. Tuy nhiên, một vấn đề khác lại tiếp tục nảy sinh mà trong y học hiện nay, chúng tôi vẫn chưa thể tìm ra câu trả lời. Tình trạng hôn mê thực vật của June có thể sẽ kéo dài thêm một thời gian nữa… Và chúng tôi cũng không chắc chắn rằng con gái ông bà khi nào sẽ tỉnh lại. Ông bà biết, có trường hợp bệnh nhân bị hôn mê thực vật, sau nhiều năm mới có thể bình phục.”

Như sét đánh ngang tai, bà câm lặng vì chẳng nói được gì, cố gắng kìm nén cơn xúc động của mình lại, trước khi bật khóc thành tiếng. Bất giác, bà nắm chặt lấy một bàn tay của Jared. Ông liếc nhanh sang Jess vẻ ngạc nhiên nhưng không nói gì.

“Không còn cách nào sao bác sĩ?” – Jared lại hỏi.

“Cũng không hẳn. Về phía bệnh viện, chúng tôi đang thử liên hệ với một số cơ quan chức năng, bệnh viện tuyến trên hay xin ý kiến của một số chuyên gia đầu ngành để xem họ có thể giúp gì được không?”

Bracher nói thêm, về những thành tựu mới của nền y tế thế giới hiện nay, nên họ sẽ đề ra những phương pháp hay một liệu trình điều trị mới.

“Vậy quyết định ở đây là gì hả bác sĩ? Chúng tôi sẽ phải quyết định điều gì?”

Jess cuối cùng cũng lên tiếng, bà tỏ rõ bực bội trước sự không dứt khoát của Bracher. Bà chẳng biết sự thành ý ở đây nghĩa là gì, trong thâm tâm bà, những hy vọng dường như bay biến mất.

Bracher chưa vội nói, ông trầm ngâm suy ngẫm, trán nhăn lại, lấm chấm vệt mồ hôi.

“Ông bà phải quyết định xem, sẽ để June tiếp tục sống trong tình trạng hôn mê thực vật hay sẽ dừng lại.” – Bracher dứt khoát.

Dừng lại ư? Những âm thanh bùng nhùng bên tai Jess. Bracher đang nói cái quái gì đây. Không thể nào, Jess lắc đầu nguầy nguậy, không thể nào!

“Không thể…” – Jared lên tiếng, vẻ như kiên quyết. – “… Chúng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Vậy nên các vị hãy sẵn sàng cầu cứu bất cứ nơi nào đi. Bất cứ nơi nào các vị nghĩ là có thể.” – Jared nhấn mạnh thêm lần nữa.

“Tốt thôi! Chúng tôi tôn trọng ý kiến của hai người. Chúng tôi sẽ thông báo cho hai vị khi có thông tin mới nhất. Và… sẽ phải chờ đợi thêm.” – Bracher nói rồi ông đứng dậy ngay. Cuộc trò chuyện kết thúc.

“Cảm ơn ông, Bracher.” – Jared đứng dậy chìa tay bắt.

Sau đó, ông đỡ Jess đứng dậy. Họ rảo từng bước chân nặng trịch để trở về phòng bệnh.

Jess khóc nức nở sau khi bước ra khỏi phòng, người bà run lên bần bật. Bà không thể kìm nén sự xúc động của mình nữa. Jared đỡ bà về phòng bệnh. Ông nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ tối rồi.

Hai người bước vào phòng, điện bật sáng trưng. Cửa sổ hé mở, gió bên ngoài khẽ lay động tấm rèm. Thấy vậy, Jared bèn đóng cửa sổ lại.

Bên giường bệnh, June vẫn đang nằm im, nhịp tim đã bình thường trở lại. Những vệt bầm tím trên cổ tay, phía dưới cổ không còn thấy rõ như trước nữa. Gương mặt con bé vẫn hết sức bình thản, chỉ như đang ngủ.

Jared đỡ Jess xuống chiếc ghế sofa. Bà dường như kiệt sức, đổ gục xuống, người vẫn không thôi run bần bật. Jared đi về phía chiếc tủ bàn đầu giường, ông kiểm tra các ngăn kéo một lượt, rồi lôi ra một chiếc chăn mỏng cỡ vừa, loại thường dùng để giữ ấm.

Jared choàng nó qua người Jess và hỏi:

“Jess, em có sao không?”

Một lát sau, khi đã định thần lại đôi chút, Jess mới trả lời:

“Không sao, do em hơi chóng mặt thôi.”

Jared đứng dậy lấy cho bà cốc nước.

“Cảm ơn anh.” – Jess nói rồi hớp một mụm nhỏ.

“Em có cần ăn gì không Jess? Để anh xuống dưới phố mua?”

“Một chút gì cũng được.” – Jess nói.

Jared khoác áo, đi ra khỏi phòng. Giờ chỉ còn một mình, Jess nhìn trân trân vào thân hình bé nhỏ của con gái. Lòng bà thắt lại một cảm giác khôn tả. Bà cố gắng xua tan những ý nghĩ tiêu cực, nhưng chẳng hiểu sao chúng cứ quanh quẩn trong đầu bà.

Không gian im lìm. Từng thời khắc trôi qua trong vô định. Jess ngả người ra ghế, rồi sau đó bà thiếp đi tự lúc nào không hay.

***

June hầu như không nghe thấy gì ngoài tiếng rầm lớn ấy. Thứ gì đó đã tông mạnh vào xe nó.

Chiếc xe bỗng khựng lại đột ngột. Trong thoáng chốc, June thấy người mình lao về phía trước, nhưng dây an toàn đã kịp giữ lại. Tay trượt khỏi vô lăng, đập vào bảng điều khiển, đau rát. Chiếc xe lộn nhào mấy vòng trong không trung, rồi rơi xuống. June thấy người choáng váng, mọi thứ xung quanh nó nhòe đi. Khoảng không gian xung quanh cũng tối dần. Nó không thể nhìn thấy gì nữa.

Nó loáng thoáng nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, nhưng không gian đen đặc, dẫu cho có mở mắt cũng chẳng thấy.

Tiếng tít tít liên hồi bên tai, tiếng người gọi nhau í ới, rồi cả tiếng bước chân, thậm chí cả tiếng khóc ti tỉ day dứt… June như lạc lối trong hàng tá những âm thanh hỗn độn đó. Nó cảm thấy khó chịu vô cùng. Thụp người xuống, nó lấy tay bịt kín hai tai. Nó chẳng muốn nghe gì, mọi thứ chỉ khiến đầu óc quay cuồng như muốn vỡ tung ra mà thôi.

Rồi sau đó, June như không cảm nhận được đôi bàn chân mình. Đôi tay nó biến mất, cả thân thể như đang hòa lẫn trong bóng đêm mịt mùng. June chợt nhận ra, phần linh hồn mình đang mắc kẹt nơi đây – thế giới huyền ảo. Còn phần thân xác thì đang nằm trên chiếc giường của bệnh viện trung tâm Shadowfield. Trên đường trở về nhà, nó đã gặp tai nạn.

Những hình ảnh của vụ việc lướt qua đầu June, hệt như một thước phim được tua nhanh. Một chiếc xe tải lao tới với tốc độ khủng khiếp, chiếc xe hơi đã không kịp phanh lại. Vụ va chạm cực kỳ nghiêm trọng, nó nghe thấy những tràng còi hú dài từng hồi, có thể là còi xe cảnh sát, rồi cả xe cứu thương. Một vài người vây quanh giường bệnh nó, gương mặt họ toát lên sự căng thẳng, lo lắng.

Đột nhiên, giữa hàng trăm những hình ảnh dội về tâm trí nó, June loáng thoáng thấy vẻ mặt của bố mẹ. Họ đang rất lo lắng. Mẹ Jess đi lại trong hành lang nhập nhoạng ánh sáng. Bố ngồi trên chiếc ghế đặt giữa phòng, ông có uống một chút gì đó. Thậm chí nó còn nghe thấy tiếng họ đang tranh cãi… June cảm giác như đang đứng rất gần họ, nhưng nó chẳng nghe thấy, chẳng thể nhìn rõ gì, rồi tiếng họ ngớt dần. Thứ âm thanh lạo xạo, kỳ lạ cũng nhỏ dần. Cuối cùng, tất cả chìm trong sự im lặng. Vô tận.

“June… June… mau tỉnh lại đi.”

>>> BÊN KIA GIẤC MƠ | CHƯƠNG 10 : TÒA THÁP NGƯỢC

 

 

 

Rating: 5.0/5. From 1 vote.
Please wait...