LỜI NGUYỀN BẤT TỬ – TẬP 2 | CHƯƠNG XX : GIẢI CỨU MẶT TRỜI

No votes yet.
Please wait...

Đi được một đoạn, Jackie dừng lại. Viktor một mình chạy đến đây, vậy con bé phù thủy kia đâu? Viktor chỉ mới móc một mắt của con bé ấy; Jackie có nên quay lại lấy nốt con mắt còn lại không nhỉ?

Mặc dù với số mắt hiện có, hắn đã có thể yên tâm đem về giao cho chủ nhân rồi, nhưng càng nhiều sẽ càng tốt. Bao nhiêu năm qua, Jackie chỉ làm một việc duy nhất là đi lấy mắt phù thủy về cho chủ nhân. Nếu bây giờ để sót, rất có thể sau này lại phải đi tìm một lần nữa?

Jackie men theo con đường mòn nhỏ về hướng mà Viktor đã chạy đến lúc nãy. Trước mặt hắn là một bãi đất trống, rộng mênh mông và trơ trụi. Nhìn thoáng qua, Jackie biết nơi này cũng từng mọc đầy cây dại, nhưng bây giờ chỉ còn là một bãi đất trơ trụi, khô khốc. Phải thừa nhận rằng hậu quả của việc không có ánh sáng mặt trời thật nặng nề. Vốn ban đầu, Jackie định ngay khi phá được kết giới, lùa bọn phù thủy ra khỏi khu vực của chúng, thì hắn sẽ trả mặt trời về lại với quy luật cũ. Nhưng nghe theo lời đề nghị của Viktor, nên Jackie mới tiếp tục khiến mặt trời chỉ chiếu sáng Nam Cực.

Bây giờ Jackie mới cảm thấy suy nghĩ của Viktor là điên rồ, ấu trĩ. Jackie không thích kiểu gây náo loạn để thực hiện kế hoạch thống trị thế giới. Muốn thống trị thì phải có con người để thống trị; sao lại gây náo loạn khiến cuộc sống của con người bị đe dọa thế này cơ chứ? Chưa kể, Viktor thật quá điên rồ khi nghĩ đến chuyện tự mình có thể thống trị thế giới; trong khi đến Jackie còn chưa từng dám nghĩ tới điều ấy.

Tiếng suối chảy róc rách. Bước chân Jackie chậm lại. Quét mắt một lượt tìm kiếm, hắn giật mình khi nghe tiếng hét lớn.

– Hắn kia rồi! Hắn chính là người ngưng đọng mặt trời!

Quay phắt người lại, Jackie nhận ra Ange – con bé phù thủy mà hắn đang tìm kiếm – đứng bên cạnh con chim cánh cụt mập ú và một con bé tóc vàng. Jackie khựng lại, sửng sốt. Không có hốc mắt nào trống cả, hai con mắt vẫn nguyên si trên mặt Ange. Rõ ràng Viktor nói là mắt của con bé phù thủy này mà? Jackie hoang mang cực độ.

– Ngươi… con… con… mắt của ngươi? – Hắn lắp bắp.

– Con mắt của ta thì sao? Ta có rất nhiều mắt, có giỏi thì đến đây lấy tiếp đi! – Ange thách thức.

Jackie lập tức thụt lùi. Hắn nghe tim đập dồn dập từng nhịp sợ hãi, hoang mang. Là thật sao? Con bé đó thật sự có nhiều mắt như vậy, và cứ móc con này thì con khác sẽ xuất hiện như lời nó nói sao? Nếu thật như vậy thì nó lợi hại quá! Lẽ nào vì nó là hậu duệ cuối cùng của gia tộc phù thủy nên lợi hại như thế?

Không cần phải nao núng – Jackie tự trấn an. Dù có lợi hại thế nào thì Ange cũng không thể là đối thủ của Jackie. Hắn đã giết và lấy mắt bao nhiêu phù thủy suốt mấy trăm năm nay rồi. Đội quân săn phù thủy đông đảo chừng ấy, tính đến thời điểm này, chỉ còn duy nhất một mình Jackie trụ lại được; không lý do gì hắn phải nghi ngờ khả năng của mình cũng như e ngại một con phù thủy oắt con như Ange. Nhưng chỉ nghĩ được đến đây thôi; vì mọi thứ bất thình lình tối sầm, im bặt…

*

Jackie mở mắt ra thì thấy mình đang bị trói chặt bởi sợi roi đỏ. Trên chiếc roi mọc ra tua tủa những chiếc gai thít chặt vào người khiến hắn phải rên lên khi thử cựa mình. Chiếc áo khoác đen yêu thích của Jackie đã bị rách toạc nhiều chỗ, để lộ những mảng da rướm máu. Jackie nhấp nháy mắt nhìn quanh. Trước mặt Jackie lúc này vẫn là Ange, Pu và Flora đang đứng chăm chú nhìn hắn.

Không khó để nhận ra tình hình hiện tại, Jackie cúi gằm mặt, cố nghĩ cách để thoát khỏi bọn nhóc này, chưa kể còn phải lấy nốt con mắt đặc biệt từ Ange. Jackie len lén ngẩng đầu lên thì thấy Pu đang trao đổi gì đó với Ange. Pu cứ đưa mắt nhìn Ange rồi lại quay sang Flora và cuối cùng là hướng về phía Jackie. Điều lạ lùng là đôi mắt Pu liên tục đổi màu mỗi khi Pu nhìn người này hay người khác. Rõ ràng khi nhìn Ange, đôi mắt Pu có màu hồng nhạt nhưng khi nhìn Flora thì lại thành màu xanh lơ. Đặc biệt hơn nữa, khi Pu nhìn trực diện vào Jackie, hắn nhìn thấy màu xám trong đôi mắt ấy. Jackie nhớ đến đôi mắt đặc biệt của con chim cánh cụt này – mà trước đây hắn từng bỏ qua khi Viktor tự hào khoe khoang – không ngờ là thật. Trong thời gian rất ngắn, cặp mắt Pu liên tục đổi màu; rõ ràng, đó không phải cặp mắt bình thường của một con chim cánh cụt – cho dù nó có là con chim bất thường đi chăng nữa! Giá mà có thể đem đôi mắt ấy về nghiên cứu thì hay quá – Jackie tự nhủ, rồi giật mình bởi tiếng gọi.

Loi-nguyen-bat-tu-tap-2
Truyện giả tưởng hay – Giải cứu mặt trời

– Jackie! Ông nói đi! Khi nào thì ông mới chịu tha cho mặt trời? – Giọng Ange sang sảng.

Jackie khinh khỉnh nhìn lên, không buồn trả lời. Ange nghĩ mình là ai mà có tư cách hỏi Jackie về những vấn đề này? Nếu không vì đám phù thủy các ngươi trốn chui trốn nhủi dưới lớp băng đó thì mặt trời đã không bị liên lụy rồi.

Ange lừ mắt nhìn Jackie, cố gắng tự nhắc nhở bản thân điều cần thiết lúc này là giải cứu mặt trời, vì sự sống của con người trên Trái Đất này; nếu không phải vì những điều ấy, có lẽ Ange không đủ kiên nhẫn để đối thoại với Jackie, có lẽ hắn đã mất mạng rồi!

Pu phẫn nộ nhìn Jackie – càng phẫn nộ, mắt Pu càng tối sầm lại. Jackie không còn quan tâm gì đến những thứ xung quanh nữa; hắn hoàn toàn bị thu hút bởi màu mắt của Pu. Quả thật rất đặc biệt! Mắt phù thủy cũng chưa từng đổi màu như thế!

– Bình tĩnh đi, nhóc! – Jackie ngọt nhạt. – Nếu ngươi tức giận mà giết ta thì mặt trời cũng đâu có trở lại như cũ được, đúng không?

– Ông muốn gì? – Flora lên tiếng.

– Được lắm! – Jackie bật cười. – Ta thích kiểu vào thẳng vấn đề như ngươi. Ta muốn cặp mắt của con chim cánh cụt kia!

Pu giật mình, nhảy phóc ra sau lưng Ange và Flora. Mắt của mình sao? Mình có nghe nhầm không? Chẳng lẽ số mắt phù thủy không đủ để thỏa mãn Jackie nên hắn muốn luôn cả mắt của chim cánh cụt?!

– Im miệng! – Ange hét lớn.

Sau tiếng hét, Ange không kiềm được cơn tức giận, ra lệnh cho chiếc roi siết chặt người Jackie hơn nữa khiến hắn gào lên đau đớn. Rõ ràng là đang trong tình trạng bị khống chế, vậy mà còn dám ra điều kiện.

– Được thôi! – Jackie cười lạt, thều thào. – Các ngươi tự lo tìm cách khiến mặt trời bình thường trở lại như cũ đi!

*

– Sao mình phải giữ lại hắn nếu cuối cùng cũng phải tự tìm cách giải cứu mặt trời? – Ange nói, khi cả ba đã đứng cách xa Jackie một đoạn.

– Cậu bình tĩnh đi, Ange! Đừng để trúng kế của hắn! – Flora nói.

– Nhưng hắn đòi mắt của Pu, cậu không thấy quá đáng sao? – Ange hậm hực.

– Nếu mình chấp nhận trao đổi mắt thì sao? – Pu chậm rãi lên tiếng.

Ange và Flora quay phắt sang nhìn trong khi Pu vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. Nói Pu không suy nghĩ, không đắn đo là không đúng, bởi ai mà chẳng yêu quý thân thể mình. Người ta làm tất cả chẳng phải để có được một sự thoải mái, bình an, dễ chịu nhất cho tâm hồn và thân thể đó sao? Nhưng so với việc để mọi thứ có thể trở lại như cũ; mặt trời lại chiếu sáng và con người không còn chịu những cảnh khổ sở vì thiếu ánh sáng tự nhiên nữa thì việc Pu mất đi đôi mắt cũng được cho là đáng. Nghĩ đến đồng loại chim cánh cụt của mình vẫn đang mong chờ từng ngày được trở về quê hương Nam Cực, nghĩ đến những thiên tai đang chực chờ đe dọa con người,… Pu cảm thấy sự hy sinh – nếu điều đó được gọi là hy sinh – của mình chẳng đáng là bao.

– Cậu điên rồi, Pu! – Ange càng tức giận hơn nữa.

– Cậu nghĩ kỹ chưa, Pu? Là mắt chứ không phải một đốm lông cắt đi rồi có thể mọc lại?! – Flora nhẹ nhàng.

– Mình nghĩ kỹ rồi! Nếu bây giờ tụi mình không đồng ý thì tên Jackie này cũng không nhún nhường đâu. Mà các cậu nghĩ còn cách nào khác để mặt trời trở lại như cũ à? – Pu hít sâu rồi bình thản mỉm cười, nói tiếp. – Hơn nữa, mình còn có hai cậu, sợ gì chứ?!

Ange và Flora im lặng – không đáp trả, không hưởng ứng, không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì. Từ khi mới gặp Pu, Flora đã phát hiện ra điều đặc biệt ở đôi mắt của Pu; nhưng lúc đó, cô không quá để ý vì cho rằng nếu Pu đã được sinh ra từ phòng thí nghiệm thì điều đặc biệt gì cũng có thể xảy ra. Không ngờ, chính sự đặc biệt ấy dẫn đến ngày hôm nay, biến Pu thành đối tượng bị săn mắt.

– Tụi mình quay lại chỗ Jackie đi! – Pu nói rồi rời đi ngay.

*

– Suy nghĩ xong rồi hả? – Jackie khinh khỉnh.

– Nếu tôi giao cho ông con mắt bên trái của tôi, thay thế mắt của Pu thì sao?

Ange đột ngột lên tiếng khiến cả Pu và Flora ngạc nhiên. Chính Jackie cũng ngạc nhiên trước lời đề nghị đó. Sao con bé này lại đột nhiên ngoan ngoãn muốn nộp mắt cho mình? Chẳng phải dòng dõi phù thủy chúng nó luôn trốn tránh, sợ con người và giữ đôi mắt của mình như báu vật sao? Không được! Hình như đúng là nó không sợ mất mắt; nó có nhiều mắt và sẽ tự động mọc lên thay chỗ con mắt vừa bị lấy đi! Vậy thì có vẻ như con mắt phù thủy ấy không thể nào giá trị bằng cặp mắt nhiều màu của con chim cánh cụt kia!

– Rất tiếc, ta không còn hứng thú với mắt phù thủy nữa! – Jackie lắc đầu. – Ta muốn mắt con chim cánh cụt!

– Được! Tôi đồng ý trao đổi đôi mắt cho ông! Nhưng trước tiên, ông phải thực hiện lời hứa của mình! – Pu tiến lên phía trước.

– Mắt trước! – Jackie cười khẩy.

– Vậy thì khỏi! Ông ở đây chờ chết đi!

Chiếc roi lại quấn rít lấy người Jackie khiến những mảng thịt bị rách lại được dịp tươm máu.

– Đờ… đờ… được… được…! – Mặt Jackie đỏ lự, đẫm mồ hôi; hắn hít sâu giữ bình tĩnh rồi lại lên tiếng. – Nới lỏng dây trói ra một chút! Ta không thể làm gì khi bị trói thế này!

– Roi! – Ange ra lệnh.

Lập tức chiếc roi nới lỏng ra, tuy nhiên vẫn còn quấn quanh người như sẵn sàng siết Jackie lại bất cứ lúc nào.

Jackie nhắm mắt, miệng lẩm nhẩm như đọc thần chú. Đúng ra, đích thân Jackie phải đến Nam Cực để hóa giải những luồng ánh sáng mà mặt trời chiếu xuống khu vực ấy – vì chỉ khi đến gần thì lời hóa giải mới có thể thực hiện một cách trọn vẹn được – nhưng tình hình lúc này không cho phép hắn làm điều đó. Nhóm Ange không thả hắn ra – tất nhiên rồi; nên nếu muốn đạt được thỏa thuận thì hắn phải làm gì đó để chứng minh mình đang thực hiện thỏa thuận.

Jackie mở mắt, tìm hướng của mặt trời rồi lại tiếp tục lẩm nhẩm. Trong khi đó, Flora cầm sẵn thiết bị của Viktor; chỉ cần Jackie có bất kỳ hành động giở trò nào, Flora sẽ lập tức cho hắn “hưởng” lại thành quả của mình.

Chỉ vài giây sau, không gian xung quanh họ thật sự đã có sự chuyển mình. Bầu trời hưng hửng sáng – dù những tia sáng vẫn rất yếu ớt. Flora đưa tay nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều. Nếu đúng theo tự nhiên thì vào giờ này, mùa này, nắng cũng chỉ le lói, yếu ớt. Jackie không lừa họ!

– Mọi thứ mới trở lại một nửa thôi. – Jackie nói. – Ta phải được thả ra thì mới hoàn thành việc hóa giải được!

Ange, Pu và Flora đưa mắt nhìn nhau. Ange thu chiếc roi về. Jackie ngã vật ra cạnh gốc cây. Vừa lồm cồm bò dậy, Jackie vừa đưa tay quệt mồ hôi trên trán.

– Ta đã thực hiện thỏa thuận, bọn ngươi không định nuốt lời đó chứ?

– Bọn tôi có tự trọng. Ông lấy mắt đi!

Pu nói rồi tiến lên trước mặt Jackie. Ange và Flora định lao đến nhưng Jackie đã kịp chặn lại.

– Bọn ngươi làm gì vậy? Lui lại! Ta chỉ lấy mắt, không hại chết con chim này đâu.

Câu nói vừa dứt, Jackie liền cho ngưng đọng đôi mắt của Pu. Pu đứng yên bất động, không có cảm giác gì – kể cả đau đớn. Pu chỉ nghe bên tai cậu là tiếng của Flora và Ange đang gọi tên mình và âm thanh sột soạt. Không hiểu tại sao, ngay lúc ấy – ở khoảnh khắc cuối cùng nhìn thấy ánh sáng – Pu có thể nhìn thấy lại tất cả mọi kỷ niệm đẹp đẽ của chính mình, với mẹ, với đồng loại, với những con người đón nhận cậu, với hai người bạn thân thiết là Ange và Flora… Tất cả sẽ biến mất, phải không?

Đôi mắt được Jackie lấy ra rồi, Pu ngã phịch người xuống. Cậu không nhìn thấy gì nữa cả. Trước mặt Pu lúc này là một tấm màn đen kịt. Pu huơ tay, cố ngồi dậy nhưng mất phương hướng hoàn toàn.

Jackie bỏ đi sau khi buông một tràng cười đắc chí.

– Pu! Puuuu!!!

Ange và Flora lao đến.

***

– Hưmmm! Để con đoán thử! – Pu khịt khịt mũi. – Là cá chiên phải không, dì Sane?

– Chính xác! – Dì Sane vui vẻ trả lời.

Từ lúc không còn đôi mắt, Pu tập nhận biết mọi thứ xung quanh bằng các giác quan còn lại. Lúc đầu, cậu khá khó chịu, thậm chí khủng hoảng; nhưng sau đó Pu lại nhanh chóng thích nghi. Có lẽ, thích nghi là thứ Pu tự tin mình làm giỏi nhất, dù trong thâm tâm có thật sự muốn hay không.

Flora đã nhờ cha đặt cho Pu một chiếc xe đẩy. Khi cần di chuyển đến đâu, Pu chỉ cần ngồi vào xe để Ange hoặc Flora đẩy cậu đi. Có chiếc xe, mọi thứ có vẻ nhanh và tiện hơn việc cả hai phải dắt Pu đi từng bước dò dẫm. Pu khá hài lòng với cuộc sống không còn ánh sáng này của mình.

– Hôm nay mình ăn có đổ ra bàn không, Flora? – Pu hỏi.

– Ừm, có… một ít. – Flora gượng cười.

– Ngày mai mình sẽ cố gắng ít đổ hơn!

– Cậu đừng vội, Pu! Mọi người có thể giúp cậu mà! – Flora vỗ nhẹ lên đầu Pu.

Ange khẽ thở dài, ngoắc Flora ra ngoài.

– Gì vậy? – Flora ngạc nhiên.

– Cậu… mình… mình… – Ange ấp úng.

– Gì? Sao tự nhiên ấp úng vậy? – Flora chăm chú nhìn Ange.

– Mình… muốn tặng Pu con mắt còn lại của mình, nhưng mà sợ cậu ấy không nhận.

Flora sững sờ nhìn Ange – móc mắt cho Pu á, nghe thật điên rồ và kinh dị! Rồi sự sững sờ chuyển sang ngơ ngác – con mắt còn lại là sao nhỉ? Rõ ràng trên mặt Ange vẫn còn cặp mắt như bình thường mà? Thấy Flora cứ sững người, không nói gì, Ange hắng giọng.

– Mình đang có ba con mắt!

– À… mình nhớ rồi!

Hôm trước, sau khi bị Viktor móc một mắt ra thì Ange lại có một con mắt khác. Theo lời Ange thì đó là đôi mắt phù thủy ẩn sâu bên trong mà lâu nay chính cô cũng không hề hay biết, bởi nó được che đậy bởi một đôi mắt “con người”. Vậy là vẫn còn một con mắt “con người” chưa được lấy ra?!

– Nhưng… nếu… lỡ… lỡ bên trái cậu không có mắt phù thủy thì sao? – Flora lo lắng.

– Yên tâm! Chắc chắn có!

Flora gật gù, như vậy cũng tốt. Dù chỉ có một mắt nhưng Pu sẽ không gặp quá nhiều khó khăn trong sinh hoạt như bây giờ. Ange cũng giải phóng được năng lượng.

– Cậu lo Pu từ chối hả?

– Ừm!

– Để mình giúp!

*

– Pu! Cậu nghĩ sao nếu Ange cho cậu một con mắt? – Flora vào thẳng vấn đề.

– Là sao? Mắt ở đâu mà Ange cho? – Pu ngạc nhiên.

– Thì hôm trước đánh nhau với Viktor, Ange mới phát hiện ra mình có hai đôi mắt đó, một đôi mắt người và một đôi mắt phù thủy. Nhớ không?

– À! – Pu gật gù. – Nhưng cho mình là sao?

– Thì giờ Ange muốn lấy nốt con mắt bên trái ra, để sử dụng đôi mắt phù thủy hoàn toàn.

Pu im lặng. Flora cũng im lặng quan sát Pu, rồi nhẹ nhàng lên tiếng tiếp.

– Ange muốn tặng cậu con mắt đó!

Pu im lặng, nhất thời chưa hiểu chuyện gì. Sao Ange lại cho Pu mắt, rồi Ange nhìn bằng gì? Cậu cảm thấy khó hiểu quá.

– Mình… mình…

– Ange sợ cậu từ chối nên nhờ mình nói giúp! Cậu ấy thật sự rất muốn tặng con mắt đó cho cậu.

Pu mơ màng. Nếu bây giờ lại được nhìn thấy thì còn gì bằng. Pu sẽ lại được bơi lội, chạy nhảy tung tăng, được khám phá thế giới cùng những người bạn của mình. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến Pu sung sướng rồi. Nhưng liệu điều đó có gây trở ngại gì cho Ange không? Nếu đôi mắt người này không giá trị thì sao Jackie và Viktor phải săn lùng như thế? Pu thật sự băn khoăn quá!

– Nhưng con mắt đó có quyền năng gì không? Lỡ cho mình rồi Ange gặp rắc rối thì sao? – Pu không giấu được vẻ lo lắng.

– Cậu yên tâm! Nó chỉ là một con mắt bình thường thôi. Cậu không thấy bao nhiêu năm qua mình sở hữu nó và không phát huy được chút sức mạnh nào?!

Ange – nãy giờ vẫn thập thò ngoài cửa – bước vào. Ange biết Pu sẽ rất đắn đo, thậm chí có thể sẽ từ chối. Vốn định giao toàn bộ phần thuyết phục cho Flora nhưng đứng ngoài cửa quá nóng ruột, cô quyết định vào đây.

– Thật không? – Pu hỏi lại Ange.

– Thật trăm phần trăm!

***

Pu chắp hai cánh sau lưng, chầm chậm đi dạo trong vườn nhà Flora – khu vườn mà đến hôm nay cậu mới lần đầu tiên nhìn thấy sự sống của nó. Vậy là cuối cùng, mặt trời cũng chiếu sáng vạn vật trên Trái Đất, trả lại sự lạnh giá nhưng bình yên cho Nam Cực, trả lại ánh sáng cho con người và cây cối. Jackie đã giữ lời hứa; dù sau khi rời khỏi buổi chạm mặt hôm nọ, Pu và hai bạn không còn tin tức gì về hắn nữa. Kể ra, Jackie vẫn là một kẻ có tự trọng, biết giữ lời.

Pu hít một hơi thật sâu, cậu cảm thấy thư thái và dễ chịu quá! Vẫn tưởng sẽ mãi mãi không được nhìn thấy bầu trời, ánh sáng và vạn vật tươi đẹp xung quanh nữa, nhưng nhờ con mắt của Ange, Pu lại được sống lại một lần nữa trong thế giới tươi đẹp này.

Sau vài ngày được chiếu sáng, cùng với sự chăm sóc chu đáo của dì Sane, khu vườn đã bắt đầu trở lại diện mạo tươi tỉnh với những chồi non đang nhú lên. Khỏi phải nói cũng biết Flora vui mừng như thế nào khi nhìn thấy khu vườn mà cô hằng yêu quý dần hồi phục. Không những thế, nhà Flora và cả thành phố cũng không còn chong đèn ngày đêm như trước đây. Đèn điện chỉ phát ra thứ ánh sáng tạm bợ, nặng nề chứ không đem lại sự sống; tắt được chúng thật sự là một kỳ tích, khiến mọi thứ trở về với sự nhẹ nhàng, dễ chịu ban đầu.

Pu ngồi lên chiếc xích đu trắng, thầm hỏi không biết mẹ, bác Pit và những hàng xóm khác của mình đã trở về quê hương hay chưa? Họ có khỏe không, có bình yên không sau một thời gian dài phải sinh sống tại một vùng đất hoàn toàn xa lạ như thế? Cậu khe khẽ thở dài.

Flora từ trong nhà chạy ra, vừa chạy vừa gọi Pu ầm ĩ.

– Gì vậy? – Pu nhướn người lên, hỏi.

– Mình nhận được thư của anh Daniel! Anh ấy hỏi thăm cậu!

– Ồ! Thật hả? Anh Daniel đang ở đâu?

– Anh ấy nói đang trong chuyến tình nguyện di dời chim cánh cụt về lại Nam Cực nè! – Flora hớn hở thông báo.

Pu thở phào. May quá, vậy là cuối cùng đồng loại của cậu cũng được trở về nhà. Cậu như trút được gánh nặng trong lòng.

Flora ngồi xuống cạnh Pu, vui vẻ kể về những gì anh Daniel đã viết trong thư cho cô. Thời tiết ấm áp và dễ chịu hơn hẳn những ngày qua, mặc dù vẫn đang trong mùa đông giá lạnh.

***

Pu lạch bạch ra mở cửa khi nghe tiếng gõ cộc cộc từ bên ngoài. Cậu lấy làm lạ vì giờ này mọi người đều đã đi ngủ. Mở cửa ra, Pu nhìn thấy Ange đang đứng tần ngần, nửa muốn vào, nửa lại không.

– Cậu vô đi!

Pu mở rộng cửa rồi đứng nép sang một bên. Ange vẫn giữ nét mặt bần thần của mình, chân vô thức bước vào phòng Pu – căn phòng luôn mở điều hòa ở nhiệt độ cực thấp.

– Cậu chưa ngủ hả? – Pu vừa dụi mắt vừa hỏi.

– Chưa… mình… – Ange ngập ngừng.

– Sao?

– Mình có chuyện muốn nói!

– Ừ, cậu nói đi! Mình nghe đây! – Pu ngạc nhiên trước thái độ của Ange.

Ange hắng giọng; cô không biết phải bắt đầu như thế nào. Dù điều Ange sắp nói đây không hề quá đáng nhưng cô biết vẫn khó chấp nhận với Pu và cả Flora.

– Mình… mình định sẽ về Nam Cực! – Ange nói nhanh.

– Bây giờ sao? – Pu trố mắt.

– Ừm, à… không. Sắp tới.

– Cậu đâu còn ai ở Nam Cực để về? – Pu cúi mặt, tiu nghỉu.

– Nhưng mình cũng không thể sống mãi ở thế giới của con người được, Pu! Mình đâu thể ở mãi nhà Flora và làm phiền cậu ấy!

Pu cúi gằm mặt. Cậu thật sự rất buồn khi nghe thông tin này. Sao Ange phải đi chứ? Họ đang sống rất vui vẻ mà? Hoặc giả, Pu buồn vì phải thừa nhận những gì Ange nói là đúng – họ không thể cứ làm phiền Flora mãi được.

– Cậu có thể ở đây với Flora; cậu ấy cũng rất cần có bạn! – Ange vỗ vỗ lên bộ lông mềm mượt của Pu.

 – Không được! Mình cũng đâu thể làm phiền Flora mãi. Mình sẽ đi với cậu! – Pu ngước mặt buồn bã nói.

– Cậu chắc chưa? Cứ từ từ suy nghĩ! – Ange chăm chú nhìn Pu.

Pu gật đầu kiên định, dù gương mặt vẫn tỏ rõ sự buồn bã. Phải chia tay Flora, chia tay dì Sane và cuộc sống vui vẻ ở đây, thật sự Pu có phần không nỡ. Nhưng để Ange lên đường một mình, chưa biết sẽ đi đâu về đâu, Pu lại càng lo lắng hơn. Dù sao, so với Ange, cuộc sống của Flora ổn và bình yên hơn nhiều. Nếu cần bạn đồng hành, có lẽ Ange cần Pu hơn. Pu tin Flora cũng sẽ nghĩ giống cậu!

***

Ange một mình tìm quay trở lại ngôi nhà của bà Kehn – tất nhiên là cô chỉ dám đi vào buổi tối. Khu phố đã chìm sâu vào giấc ngủ yên ắng; ngôi nhà nhỏ của bà Kehn càng yên tĩnh. Ange dừng lại trước cửa nhà, tim cô như đập mạnh hơn trong lồng ngực. Khung cảnh từng rất quen thuộc, dù chỉ trong một thời gian ngắn và sau đó Ange phải rời đi như trốn chạy nhưng những điều đó không thể xóa bỏ được tình cảm và sự gắn bó mà Ange được nhận cũng như dành cho nơi đây.

Ange đu lên tường, rồi nhảy phóc vào bên trong. Khu vườn của bà Kehn cũng đã xanh tốt hơn rất nhiều. Đám cây lá khẽ lay trong gió như chào đón cố nhân. Ange chầm chậm dạo quanh khu vườn, cố thật khẽ để không làm bà Kehn thức giấc. Giờ này, chắc bà Kehn đã lên giường ngủ từ lâu. Không biết trong những giấc mơ đầy mộng mị và ám ảnh về phù thủy, bà có chút nào nghĩ và thương xót cho Ange không?

*

Trong khi đó, Pu cũng trở lại căn phòng thí nghiệm của Viktor – nơi lần đầu tiên Pu mở mắt nhìn cuộc đời. Bây giờ, Pu đã không còn mù đường và sợ xuất hiện trước đám đông như trước – dù Flora vẫn rất lo lắng và luôn đòi kè kè bên cạnh khi cậu ra khỏi nhà. Pu phải năn nỉ rất nhiều, Flora mới đồng ý đưa cậu trở lại đây.

Từ góc đường nhìn sang, căn biệt thự của Viktor chìm sâu vào bóng tối. Viktor đã chết trong rừng sau buổi chạm mặt với họ, nghe đâu là trong tư thế đứng bất động giữa trời. Từ đó đến nay, ngôi biệt thự này trở nên quạnh quẽ, buồn thiu. Những tên tay sai cũng đã kéo nhau rời đi cả. Ánh đèn đường hắt vào căn phòng thí nghiệm nằm lặng lẽ cuối vườn, hằn lên nỗi cô liêu. Pu khẽ thở dài, không hiểu sao cậu lại cảm thấy buồn quá đỗi!

– Cậu buồn vì hắn đã chết sao? – Flora hỏi.

– Không hẳn! Mình cũng không biết! Giá như… Viktor không làm điều xấu thì đã không có kết cục như vậy… – Pu lại thở dài.

– Ừm! Biết sao được! Đó là cuộc sống mà hắn đã lựa chọn.

Cả hai quay trở về. Tất cả những gì Pu muốn khi đến đây chỉ có vậy – là yên lặng đứng nhìn một lần cuối nơi Pu và người tạo ra Pu đã từng sinh sống – như một sự mặc niệm cuối cùng dành cho Viktor.

***

– Mình biết thay rồi! Mình tự thay được!

Pu dùng cánh đỡ lấy miếng gạc đầy màu sắc mà Flora dùng để băng lên phần mắt đã mất của mình. Thật ra Pu luôn nghĩ không quá cần thiết phải băng lại như vậy, nhưng từ lúc Pu bị mất mắt, Flora nằng nặc cho rằng phải đảm bảo tính thẩm mỹ nên Pu đành nghe theo.

– Để mình làm cho! Lần cuối cùng mình làm cho cậu mà! – Giọng Flora buồn buồn.

Pu đành ngồi yên để Flora dán miếng gạc vào mắt. Đúng là lần cuối thật, sau này không còn được Flora chăm sóc như vậy nữa, chắc Pu sẽ nhớ lắm đây!

Từ trên lầu, Ange lê dép lẹp xẹp đi xuống. Nói là thu dọn hành lý nhưng thực chất, sau cả tiếng đồng hồ, Ange vẫn xuất hiện với bộ dạng không khác ngày thường là bao. Chiếc roi dắt gọn gàng bên thắt lưng; Teru ngủ trong túi vải đeo phía trước. Sau lưng Ange chỉ có một chiếc túi vải nhỏ – đó là tất cả hành lý mà cô có.

Pu cũng nhảy phóc xuống ghế rồi lạch bạch đi ra cửa. Flora đã bắt đầu sụt sùi.

– Hai cậu nhớ giữ sức khỏe nha! Có dịp thì về thăm mình! – Flora nghẹn ngào.

– Cậu cũng phải mạnh khỏe nha! Để còn đi tình nguyện khắp nơi nữa! – Pu lí nhí.

Rồi Pu lao đến ôm chầm Flora; cậu đã cố để không khóc nhưng có thứ gì đó cứ nghẹn ở cổ. Dì Sane cũng rưng rưng khi xoa đầu Pu.

Ange chần chừ, lừng khừng mãi. Ange thật sự không quen với những hành động thân thiết, tình cảm như vậy. Cô hít thật sâu, mím môi rồi mạnh dạn tiến lên ôm lấy Flora, nói nhỏ.

– Mình sẽ nhớ cậu lắm!

==> ĐỌC FULL TRUYỆN LỜI NGUYỀN BẤT TỬ – TẬP 2 TẠI ĐÂY

 

 

 

 

No votes yet.
Please wait...

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *