Truyện Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi – Chương 10
|Đọc truyện Đồ đệ nhà ta lại tèo rồi
Chương 10: Gặp lại đám nhóc củ cải
Lần này Lý Lâm lên núi để tìm Chúc Dao, mời cô đi làm thủ tục nhập môn, nhận thẻ ngọc thân phận. Mỗi đệ tử mới nhập môn của phái Khâu Cổ đều phải được truyền thụ các kiến thức về môn phái trong vòng một tháng, chuyện này tương đương với việc tập huấn đào tạo trước khi nhậm chức. Sau đó tất cả các phong lựa chọn vài tên tư chất tốt trở thành đệ tử của phong mình, những người không được chọn sẽ sắp xếp ở ngoại môn, chờ sau khi Trúc Cơ mới vào lại nội môn, nhưng chưa chắc đã được phong chủ thu làm đồ đệ. Ban đầu Chúc Dao cũng phải đi nhưng linh căn của cô rất đặc thù, không cần trải qua thủ tục này đã được nhận làm đệ tử luôn, hơn nữa còn là đệ tử thân truyền.
Lý Lâm nhìn chằm chằm vào tiên ấn chỉ thuộc về đệ tử thân truyền trên trán Chúc Dao, không kìm được cảm giác ghen tị trong lòng. Bình thường một người tu tiên chỉ có một đệ tử thân truyền, cho đến khi qua đời cũng sẽ không thu nhận thêm ai khác làm thân truyền. Nhưng ai bảo cô ta có Lôi linh căn chứ.
Bởi vì Chúc Dao không biết ngự kiếm, Lý Lâm đành phải lấy ra chiếc lá khổng lồ khi trước, chở cô bay về phía đỉnh núi chính.
“Thái sư thúc, mời sang bên này.” Lý Lâm dẫn Chúc Dao vào một đại sảnh, thái độ cung kính khiến cô cũng cảm thấy ngượng ngùng.
“Cứ gọi ta là Chúc Dao đi.” Bị một người cùng lứa gọi là thái sư thúc khiến cô thấy kỳ quái vô cùng.
Lý Lâm chỉ cười khẽ, không phản đối cũng không dám đồng ý, chỉ dặn dò vài câu với người quản lý đại sảnh. Vị đại thúc tuổi tác đã cao kia lập tức trở nên căng thẳng, hành đại lễ từ xa, chào một tiếng: “Thái sư thúc tổ!”
Chúc Dao: “…”
“Thái sư thúc không cần để ý tới điều này, giới tu tiên coi trọng tu vi nhất, người bái Ngọc Ngôn tôn thượng làm thầy, sau này sẽ cảm thấy những chuyện này rất bình thường.” Lý Lâm an ủi mấy câu, sau đó dẫn cô tới chỗ ngồi, cho vị đại thúc kia lui xuống, tiếp tục giải thích: “Cần thêm chút thời gian mới chế tạo xong thẻ ngọc thân phận của Ngọc Lâm Phong, xin thái sư thúc ở đây chờ một lát.”
Chúc Dao gật đầu, ngồi trên ghế tò mò quan sát xung quanh. Đây chắc hẳn là nơi chuyên xử lý công việc trong môn phái, cho nên không có quá nhiều người. Thỉnh thoảng có một hai người đi vào, hành lễ với Lý Lâm xong thì đi tới một chỗ giống quầy hàng, có người lấy ra thứ gì đó, giao cho người đứng trong quầy xong mới rời đi.
“Đây là khu vực bàn giao nhiệm vụ trong môn phái.” Thấy Chúc Dao có vẻ hiếu kỳ, Lý Lâm chỉ vào tấm biển treo trên tường, giải thích: “Môn phái thường xuyên công bố các nhiệm vụ, đủ năng lực là có thể nhận, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được điểm cống hiến của môn phái hoặc những thứ bản thân cần.”
Hóa ra đây là khu vực giao dịch, Chúc Dao đột nhiên hiểu ra. Đúng lúc này có người đi tới hành lễ với Lý Lâm, có người chào sư thúc, có kẻ chào sư thúc tổ, sau khi chào xong lại tò mò nhìn về phía Chúc Dao, nhưng không dám lên tiếng hỏi.
Cũng may Lý Lâm không giải thích thân phận của cô với những người này, nếu không chắc cô cũng không đỡ được cảnh một nhóm người già trẻ lớn bé gọi mình là tổ tông. Nhưng từ chuyện này xem ra thân phận của Lý Lâm cũng rất cao, không biết hắn là môn hạ của vị chân nhân nào, hy vọng không phải Đan Phong. Đan Phong đã bị cho vào sổ đen của mình, rõ ràng là mình không thể qua lại vui vẻ gì với người của Đan Phong được!
“Lý sư thúc!” Chúc Dao đang nghĩ ngợi lung tung thì có một người đột nhiên xông tới, bước chân gấp gáp, dường như vừa chạy vội đến đây. Hắn nhìn thoáng về phía Chúc Dao, sau đó kề sát người nói nhỏ mấy câu với Lý Lâm. Lý Lâm vốn đang bình tĩnh thản nhiên lập tức trở nên nghiêm túc.
“Thái sư thúc, ở Kiếm Phong có vài việc, người xem…”
“Ngươi đi đi, ta chờ ở đây.” Chúc Dao phất tay.
Lý Lâm hơi do dự, dặn dò đệ tử ở đại sảnh chuyển lời cho quản lý đưa cô trở về, sau đó mới dẫn thanh niên vừa đến ra khỏi cửa.
Chúc Dao đợi chừng nửa giờ cũng không thấy người quản lý kia đi ra, xem ra chế tạo thẻ ngọc thân phận tốn rất nhiều thời gian. Cô đang định đi dạo xung quanh, vừa ra đến cửa thì có một đám nhóc củ cải quen mặt đi tới. Đặc biệt là thằng nhóc mặt tròn đầu nhỏ đang cúi đầu đi trước tiên, đó chẳng phải là con trai của Vương đại phu hay sao?
“Là ngươi đó hả!” Cậu bạn nhỏ Vương Từ Chi cũng nhìn thấy Chúc Dao đứng phía trước, hai mắt sáng rực lên, chạy bắn về phía cô nhanh như một viên đạn. Chúc Dao dang hay tay ra định ôm cậu ta vào lòng thì đầu củ cải lại phanh gấp ngay trước mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, cái miệng nhỏ bè ra, bắt đầu hung hăng lên mặt dạy bảo: “Ngươi chạy đi đâu vậy? Có… có biết là ta tìm ngươi đã bao lâu rồi không? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi bị lạc, ta… ta sẽ không đi tìm ngươi đâu! Hừ!”
Ặc… Thằng nhóc này lại nói nhăng nói cuội gì vậy, trước đó thì nói tìm kiếm hồi lâu, lúc sau lại nói là không đi tìm mình. Chúc Dao lúng túng thu hai cánh tay về, thuận tay xoa đầu anh bạn nhỏ Vương, xem ra cậu nhóc này rất quan tâm tới mình.
Nhìn gương mặt nhỏ tức giận phình ra như cái bánh bao, còn cả cặp mắt như sắp khóc kia, trái tim Chúc Dao mềm nhũn, suy nghĩ trong đầu rối cả lên. Cô ngồi xổm người xuống, xoa khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc: “Khóc gì hả? Không phải là ta đã trở về rồi sao? Ngươi lo lắng cho ta vậy hả?”
Vương Từ Chi sững sờ, lập tức như một quả pháo bị châm ngòi, thở phì phò nói: “Ai thèm lo lắng cho ngươi chứ? Nếu không phải tương lai ngươi sẽ gả cho ta, ta đã mặc kệ ngươi rồi! Cha ta từng nói, loại phụ nữ đột ngột rời đi như ngươi bị gọi là không tuân thủ phụ đạo.”
Bàn tay Chúc Dao khựng lại, nhéo mạnh má cậu nhóc một cái, không tuân thủ phụ đạo cái quần què! Quả nhiên vẫn là một tên nhóc ranh, mới một ngày không ăn đòn đã nghĩ mình là bố đời rồi hả.
“Á… đau… đau quá…” Cậu nhóc cố hết sức kéo tay cô xuống, đáng tiếc là không thành công.
Chúc Dao nhéo cho sướng tay rồi mới buông ra, lúc này má cậu nhóc đã đỏ tấy. Cô chỉ vào đống củ cải nhỏ xếp hàng chỉnh tề phía sau cậu nhóc, hỏi: “Mấy đứa tới đây để làm gì?”
Hai tay bạn nhỏ Vương ôm lấy gương mặt bé nhỏ xuýt xoa, trả lời với vẻ ấm ức: “Tần sư huynh dẫn bọn ta tới đây nhận thẻ ngọc thân phận.”
Cậu nhóc chỉ vào đám nhỏ xếp hàng đứng phía sau.
Hóa ra bọn chúng tới đây là để nhận thẻ ngọc thân phận, Chúc Dao đang định hỏi trong hai ngày nay bọn chúng làm gì thì thấy ở giữa hàng đột nhiên rối loạn, một củ cải nhỏ quen mắt bị người khác đẩy ngã xuống đất.
Một thằng nhóc mập mạp cưỡi lên người đứa nhóc gầy nhom kia, vung nắm đấm, một bé gái đứng gần đó thì khóc tu tu. Những đứa nhỏ còn lại đều lo lắng quan sát mọi chuyện, không có bất cứ ai đi lên ngăn cản, ngay cả tên thanh niên dẫn đầu cũng quay mặt đi, tỏ thái độ không liên quan gì tới mình.
“Mấy đứa làm gì vậy?!” Chúc Dao còn chưa hiểu tình hình, bạn nhỏ Vương ở bên người đã lớn tiếng quát, yêu cầu ngừng lại, nhóc mập ngoan ngoãn dừng tay.
Bạn nhỏ Vương giận dữ đi tới, chỉ vào nhóc mập, hỏi: “Triệu mập, sao ngươi đánh người khác?!”
Thằng nhóc mập tỏ thái độ không phục, nhưng vẫn đứng lên khỏi người cậu bé bị đánh, chỉ vào cậu bé người dính đầy bụi bẩn nằm trên đất: “Nó dám chen ngang ông đây, cho nên ông đây phải dạy cho nó một bài học!”
“Không phải… không phải vậy…” Bé gái đang khóc vội vàng lắc đầu: “Là do tên béo nói muốn nhận thẻ ngọc đầu tiên, còn doạ không cho ta nhận, vì thế nên Tiêu Dật ca ca mới đứng ra bênh ta.”