Truyện Bỉ Ngạn Đơm Hương -Chương 3
|Chương 3: Đối đầu
Châu Như Chương không thể quan tâm bất cứ chuyện gì nữa, vội vã chạy đến đầu thuyền, tuy nhiên, ngoài thấy mặt hồ gợn sóng lăn tăn thì cô ta chẳng nhìn thấy gì cả.
“Tỷ tỷ đừng nhảy nha, hồ này sâu lắm!” Cố Minh Châu giấu hai tay sau lưng rồi lùi lại trốn tránh, trông có vẻ rất sợ hãi, nửa khuôn mặt giấu sau tấm màn, chỉ để lộ đôi mắt tràn ngập tò mò nhìn cô ta.
Châu Như Chương luôn cảm thấy nếu cô ta thực sự nhảy xuống dưới thì con ngốc này sẽ vỗ tay vui mừng.
“Ban nãy ngươi ném gì xuống dưới đó?” Châu Như Chương không muốn vòng vo với Cố Minh Châu nữa, sốt ruột hỏi cho ra nhẽ.
Cố Minh Châu trả lời: “Hòn đá.”
Châu Như Chương nói: “Ta thấy ngươi ném thứ gì đó xuống và nó không phải là hòn đá.”
Cố Minh Châu mấp máy môi, còn chưa nói gì thì Bảo Đồng đứng bên đã đáp: “Châu nhị tiểu thư không cần lo lắng, dù tiểu thư nhà tôi có ném gì đi chăng nữa thì Cố gia cũng tuyệt đối không tiếc mấy đồng con đó.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Cố Minh Châu, Châu Như Chương chỉ cảm thấy tắc nghẹn trong lòng. Nếu thứ Cố Minh Châu ném xuống là túi thơm của cô ta thì đương nhiên làm sao mà nhà họ Cố tiếc của cho được? Không biết tại sao từ sau khi gặp phải con ngốc Cố Minh Châu này, cô ta làm cái gì cũng trắc trở.
“Minh Châu muội muội.” Châu Như Chương nhẫn nại: “Có phải ban nãy muội ném một cái túi thơm xuống hồ không?”
Châu tam phu nhân nhíu mày, cảm thấy con gái hơi thất lễ: “Chương nhi, con làm gì vậy?”
Cố Minh Châu lại không so đo gì mà gật đầu: “Đúng thế, là một cái túi thơm, không được ném túi thơm sao?”
“Ném được chứ.” Bảo Đồng đưa bạc cho Cố Minh Châu: “Chỉ cần tiểu thư thích thì người ném cái gì cũng được.”
Cố Minh Châu cầm lấy bạc, không hề suy nghĩ gì mà “vèo” một cái, ném nó vào hồ nước. Bảo Đồng lập tức móc bạc vụn ra, Cố Minh Châu không ngừng ném xuống hồ nước, ném tám, chín lần mới dừng tay lại, mỉm cười với Bảo Đồng: “Bảo Đồng, mệt, không chơi nữa, ta đói.”
Chủ tớ ngồi xuống ghế, Bảo Đồng mang chút điểm tâm cho Cố Minh Châu, Cố Minh Châu say sưa ăn.
Châu Như Chương siết chặt khăn tay, nhìn mặt hồ cách đó không xa, con thuyền tiếp tục lướt về phía trước càng lúc càng xa, chân cô ta hơi run run.
“Chương nhi, còn không qua đây ngồi đi?”
Khi Châu tam phu nhân lên tiếng lần nữa thì Châu Như Chương mới qua đó ngồi xuống. Ban nãy cô ta thực sự không nhìn thấy rõ, không thể nói chính xác túi thơm đó là của cô ta, mà dù có là của cô ta nữa thì vớt lên kiểu gì?
Đổi lại là người khác thì còn có thể hỏi kĩ vài câu, thế nhưng lại gặp phải một đứa ngốc.
Tâm trạng Châu Như Chương rối bời, không biết nên làm thế nào mới phải.
Thuyền rất nhanh đã cập bờ, Châu Như Chương đứng dậy muốn tìm Cố Minh Châu nói chuyện lại thấy Cố Minh Châu ngáp dài:
“Tẩu tẩu, ta buồn ngủ”
Thôi tứ phu nhân cười nói: “Mau đi nghỉ đi, muội tỉnh dậy thì cũng là lúc phu nhân trở về.”
Bảo Đồng đỡ cô gái lười biếng đi về phía khu nhà, đến lúc họ sắp đi khuất mắt thì Châu Như Chương vội vàng đứng dậy: “Minh Châu muội muội đến phòng khách với chúng ta đi!”
Thôi tứ phu nhân cười tiếp lời: “Có chuyện nhị tiểu thư không biết, sức khỏe của Châu Châu không tốt, mỗi ngày ra ngoài đi lại một lát thì cần phải nghỉ ngơi, nếu không thì sẽ đổ bệnh.” Đây là điều chính mắt bà ta nhìn thấy, khi bà ta và Hòa Viễn hầu phu nhân cùng nhau thêu thùa, Cố Minh Châu nằm ngủ ở ghế dài bên cạnh mà im lìm không động đậy gì mấy canh giờ liền, có khi bệnh ngốc của con bé bắt nguồn từ đó.
Sắc mặt của Châu Như Chương càng khó coi hơn.
Trời dần dần tối, nhà họ Thôi mở tiệc ở trong phòng khách.
Châu tam phu nhân nhìn con gái đứng ngồi không yên, không kìm được mà nhíu mày: “Lúc đến còn bình thường, sao chớp mắt cái đã mất hồn mất vía vậy?”
“Mẫu thân.” Châu Như Chương mím môi hạ giọng: “Túi thơm của con mất rồi, trong đó có thứ con muốn đưa cho Hầu gia.”
Châu tam phu nhân vô cùng ngạc nhiên, cứ sợ bị Thôi tứ phu nhân nhìn ra sơ hở, tìm cơ hội kéo con gái ra một bên: “Mất ở đâu? Trong sân à? Mau phái người đi tìm đi.”
Cô ta cũng muốn tìm nhưng e là túi thơm đã ở dưới đáy hồ rồi. Cô ta đang định nói chuyện của Cố Minh Châu cho mẹ nghe thì nhìn thấy quản sự Thôi gia vội vàng chạy đến nói: “Tứ phu nhân, Hầu gia và Nhị gia về rồi.”
Hiển nhiên là Thôi tứ phu nhân là không thể ngờ được bọn họ lại đến, bà lập tức đứng dậy nói: “Họ đang ở đâu? Sao không báo trước một tiếng?”
Châu tam phu nhân và Châu Như Chương cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Thôi tứ phu nhân đứng lên cáo lỗi: “Hầu gia về rồi, ta cho người đi chuẩn bị đã, Hầu gia biết tam phu nhân và nhị tiểu thư đang ở đây, ngài ấy có chuyển lời rằng muốn gặp hai vị.”
Đợi Thôi tứ phu nhân rời đi, Châu tam phu nhân nhìn về phía Châu Như Chương: “Lát nữa gặp Hầu gia thì con định ăn nói thế nào?”
Châu Như Chương nuốt nước bọt, hôm nay cô ta làm sai qua nhiều việc, chỉ sợ là không giấu được!
…
Thôi Trinh xoay người xuống ngựa, sải bước vào cổng.
Thôi tứ phu nhân vội vàng hành lễ: “Hầu gia về rồi ạ.”
Phủ Định Ninh hầu không xếp thứ bậc với hậu bối trong tộc, nhưng luận về tuổi tác thì Thôi Trinh vẫn phải cung kính chào bà: “Tứ tẩu.”
Thôi tứ phu nhân liếc áo bào và trường kiếm trên eo Định Ninh hầu, cát bụi dặm trường không thể át nổi sát khí trên người hắn, bỗng nhiên bà không dám nhìn thẳng vào người này. Sớm biết Hầu gia sẽ về thì bà ta sẽ không để tứ lão gia ra ngoài.
Thôi tứ phu nhân nói: “Ta đã cho người chuẩn bị đồ ngon. Hầu gia đi rửa mặt trước rồi dùng cơm đi.”
Thôi Trinh bước vào trong sân: “Lát nữa nhị đệ và thân binh cũng sẽ qua đây, phiền tứ tẩu sắp xếp cho họ.”
Thôi tứ phu nhân lên tiếng đáp lời hắn.
Thôi Trinh nói tiếp “Người nhà họ Châu đang ở đâu?”
“Phòng khách.”
Nghe thấy thế, Thôi Trinh dặn dò quản sự: “Đến báo với bọn họ, giờ ta sẽ qua đó ngay.”
“Chuyện này…” Thôi tứ phu nhân nhìn bộ y phục trên người Thôi Trinh, vốn bà định nhắc nhở: Hầu gia cứ thế mà đi e là không tốt lắm. Thế nhưng sau khi nghĩ đến tính tình của Thôi Trinh thì bà lại không nói nữa.
Thôi Trinh sải bước đi về phía trước, nhà họ Châu biết tại sao hắn đến nên cũng không cần phải khách sáo gì nhiều.
Châu Như Chương nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, lập tức có người lên tiếng chào: “Hầu gia.”
Bỗng dưng tim cô ta đập thình thịch, Châu Như Chương định đứng lên vòng ra sau bình phong giả vờ giả vịt một chút nhưng lại phát hiện nhà họ Thôi không có ý định để cô ta giấu mặt.
Đây là sắp xếp của Định Ninh hầu?
Không tránh né mà lại thẳng thắn gặp mặt cô ta có phải là hắn đã thừa nhận hôn sự giữa hai nhà? Nếu viên sáp kia vẫn còn thì nhất định cô ta sẽ rất vui, nhưng giờ cô ta không biết chuyện này là phúc hay là họa nữa.
Rèm cửa được vén lên, bóng người cao lớn sải bước vào phòng, Châu tam phu nhân vô thức đứng dậy, tim Châu Như Chương đập thình thịch, tay cũng đồ mồ hôi.
“Ngồi đi!” Một giọng nói uy nghiêm nặng nề vang lên, Thôi Trinh ngồi xuống ghế.
Châu tam phu nhân thoáng nhíu mày, về lễ nghĩa thì bà ta là trưởng bối của Thôi Trinh, Thôi Trinh nên hành lễ gọi bà ta là tam tẩu mới đúng, nhưng Thôi Trinh lại không làm vậy, hiển nhiên là không coi nhà họ Châu là thông gia.
Không làm rõ chuyện này thì e là không dễ để Chương nhi bước chân vào Thôi gia.
Châu tam phu nhân bưng chén trà lên nhấp cho nhuận giọng rồi mới lên tiếng: “Như Quân gả qua đây đã sắp ba năm, hôm khác Hầu gia cũng nên đến nhà họ Châu thăm trưởng bối, lão phu nhân chúng ta thường xuyên nhắc đến Hầu gia và Như Quân đấy.”
Thôi Trinh không hề để tâm, lạnh lùng nói: “Ta đưa Châu đại tiểu thư vào mộ tổ Thôi gia chỉ là để bảo vệ mặt mũi của hai nhà, ngoài việc này ra thì không có ý gì khác.”
Nói cho cùng, Châu Như Quân chỉ là một cái tên bên cạnh hắn mà thôi, hắn đã nể mặt nể mũi nhà bọn họ lắm rồi, nhà họ Châu nên biết điểm dừng.
Châu Như Chương thấy bầu không khí trong phòng trở nên lạnh như băng, cô ta cũng từng nghe nói về tính cách của Hầu gia, mẹ nói vậy không khỏi quá vội vàng. Nếu Thôi Trinh dễ dàng bị lấn lướt như thế thì những năm qua không thể lập được bao nhiêu công trạng như thế cho triều đình được.
“Hầu gia đừng trách tội, bọn ta biết Hầu gia muốn tiêu diệt sơn tặc ở Sơn Tây, lần này đến Thôi gia chỉ vì muốn giúp một tay mà thôi.” Châu Như Chương cắn môi, cố hết sức tỏ ra bình tĩnh.
Thôi Trinh nhìn thẳng vào Châu Như Chương, đôi mắt đen sẫm khiến cô ta bất giác rùng mình. Người ta nói trong mắt võ tướng chinh chiến nhiều năm trên sa trường có sát khí, hôm nay cô ta mới thực sự được trải nghiệm câu nói này.
Vẻ mặt Thôi Trinh càng lạnh hơn, có hai thứ hắn muốn ở ổ thổ phỉ Sơn Tây, một là diệt trừ hậu họa, hai là giành được sự ủng hộ trong triều, có điều chúng đều cần phải tính toán lâu dài, không tính toán kĩ thì sẽ để lại nhân chứng. Hắn nhận được thư của nhà họ Châu gửi đến, có chút hứng thú với món đồ trong tay Châu Như Chương nhưng cũng không đến mức phải gấp gáp quay về từ biên cương. Mục đích thực sự của hắn lần này chính là muốn mượn vụ sơn tặc để thăm dò Sơn Tây, hắn không thể chỉ đánh trận ở phía trước mà giao sau lưng cho người khác.
Nhưng nếu đã về rồi thì tất nhiên hắn vẫn muốn xem manh mối mà Châu Như Chương nắm được.
“Đồ đâu?” Thôi Trinh hỏi.
Sắc mặt Châu Như Chương vàng như sáp nến, run rẩy nói: “Mất… mất rồi.”
Thôi Trinh nhíu mày: “Cái gì?”
“Mất rồi.” Tay Châu Như Chương hơi run: “Mất ở trong Thôi gia, ta cho người đi tìm mà mãi vẫn không tìm thấy, có khả năng… có khả năng…”
Thôi Trinh không nói gì, Châu Như Chương cố nói: “Rất có khả năng là bị Cố đại tiểu thư ném xuống hồ rồi.”
Mặt Thôi Trinh không có một gợn sóng nào: “Châu Châu?”
…
Khi Hoài Viễn hầu phu nhân Lâm thị trở về từ buổi tiệc ở nhà tri phủ cũng không mang lại quá nhiều tin tức, Hầu gia chuẩn bị chiến mã cho triều đình, không ngờ gặp sơn tặc mà làm mất một nửa số chiến mã, triều đình không điều tra được gì cả nên Hầu gia cũng bị gọi về triều để hỏi chuyện. Bà ở lại Sơn Tây để nghe ngóng, nếu như triều đình có thể điều tra rõ ràng được vụ án này sớm thì có lẽ Hầu gia nhà bà cũng đỡ được phần nào trách phạt.
Không ngờ Hàn tri phủ cũng bó tay với chuyện này.
Mới bước vào sân bà đã thấy quản sự của nhà họ Cố chạy ra đón: “Phu nhân.”
Dù có là chuyện gì thì Lâm phu nhân cũng hỏi về con gái đầu tiên: “Châu Châu thế nào rồi?”
Kiều ma ma cười nói: “Đại tiểu thư chơi trong sân một lúc, còn đi ngắm cảnh ven hồ với Thôi tứ phu nhân, ban nãy mới về phòng nghỉ ngơi rồi ạ.”
Lâm phu nhân cười, nghe thấy Châu Châu vẫn ổn thì phiền não của bà giảm bớt một nửa.
Vũ Kiều nói tiếp: “Định Ninh hầu về rồi.”
Lâm phu nhân sớm đã nghe nói Châu gia sẽ đến thăm, Thôi Trinh trở về nhà chắc chắn là vì chuyện này: “Ngày mai gặp Định Ninh hầu.”
Chắc hẳn Định Ninh hầu với nhà họ Châu có chuyện cần bàn bạc, bà cũng không rời khỏi Sơn Tây nên không cần thiết phải vội vàng gặp mặt.
Lâm phu nhân bước nhanh về nơi ở, vừa bước vào sân đã thấy một bóng người chạy đến đón.
“Châu Châu.” Lâm phu nhân vươn tay ôm Cố Minh Châu vào lòng, cúi đầu nhìn nụ cười của con gái, phiền não của bà đã hoàn toàn tiêu tan.
Hai mẹ con thân thiết nắm tay, Lâm phu nhân thay y phục xong thì Cố Minh Châu nằm lên chân bà nghe bà nói chuyện.
Lâm phu nhân gọi Bảo Đồng đến, hỏi chuyện ăn ở đi lại của Cố Minh Châu một lượt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc con gái rồi thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn, bà luôn cảm thấy sắc mặc con gái hồng hào, khỏe mạnh hơn ngày xưa rất nhiều, trong lòng không khỏi cảm ơn Thần Phật phù hộ.
Chỉ thế thôi bà đã rất hài lòng rồi, trên đường về bà con suy nghĩ, qua trận sóng gió này thì bảo lão gia từ quan về quê, gia đình họ cứ sống dựa vào đất đai tổ tiên để lại cũng được.
“Mẫu thân.” Tay Cố Minh Châu nhẹ nhàng sờ bụng Lâm phu nhân: “Mẫu thân nhớ để em trai bình an ra đời nhé.”
Lâm phu nhân vô cùng vui mừng, bà chỉ thuận miệng nói chuyện với con gái mà không ngờ con bé nhớ được, chẳng lẽ bệnh tình của con bé đã dần dần có chuyển biến tốt?
Nỗi hoang mang chặn đứng dòng suy tư cả bà, không thể mong mỏi thái quá được, có lẽ là nha đầu nào đó nhắc đến vài câu, lát nữa hỏi Bảo Đồng là biết ngay.
Lâm phu nhân đang định nói thì Cố Minh Châu đang nằm dưới chân bà bò dậy: “Bảo Đồng nói rồi, mẫu thân cần phải nghỉ ngơi nhiều.”
Quả nhiên là Bảo Đồng.
Lâm phu nhân gật đầu: “Được, mẫu thân đồng ý vói con.” Bà cũng mong đứa trẻ này là con trai để sau này khi vợ chồng bà già rồi, nó sẽ thay bọn họ chăm sóc cho Châu Châu, được như thế bà cũng an lòng.
Cố Minh Châu đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “Mẫu thân, con đi tắm đây.”
Đến cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ.
“Ừ.” Lâm phu nhân cưng chiều cười: “Đi đi, tắm xong thì mẫu thân có chuyện muốn nói với con.”
“Bảo Đồng, đi.” Cố Minh Châu kéo Bảo Đồng ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của con gái, Lâm phu nhân vừa lòng gật đầu.
Ra khỏi phòng của Lâm phu nhân, ánh mắt của Cố Minh Châu sáng lên, cô muốn từ từ tiết lộ tin bệnh tình của mình khỏi hoàn toàn cho cha mẹ. Nhưng dục tốc bất đạt, huống hồ hiện giờ có rất nhiều chuyện hai người họ tốt nhất là không nên biết.
Về đến phòng của mình, Cố Minh Châu cởi y phục trên người, thay bộ quần áo ngắn, sau đó nhét túi thơm của Châu Như Chương vào ngực.
Ban nãy cô giả vờ vứt túi thơm xuống nước để lừa Châu Như Chương. Ngay lúc vứt túi thơm xuống, cô đã nhét nó vào trong ống tay, thứ rơi xuống nước chỉ là một viên đá mà thôi.
Số bạc vụn Bảo Đồng đưa cho cô cũng vậy, cô được ông Trương dạy cho cách đánh tráo này, hai năm nằm trên gường bệnh, cô cố gắng luyện tập, không chỉ có thể tiêu khiển mà có thêm một mánh khóe nữa cũng là một chuyện tốt.
Có điều mánh khóe này chỉ lừa được đám nữ quyến chứ không thể lừa được người trong nghề, tuy nhiên với cô thế là đủ rồi.
Sở dĩ không vứt nó xuống hồ là vì cô còn chưa chuẩn bị đầy đủ, muốn lừa được Thôi Trinh thì cần phải làm kín kẽ hơn một chút, lúc ấy cô không có thời gian để đối phó.
Sau khi quay về từ chuyến đi chơi thuyền, cô đã bóp nát viên sáp rồi lấy thứ ở trong đó ra thay bằng một mảnh giấy khác, nhưng viên sáp đã bị vỡ, nước hồ ngấm vào tờ giấy khiến chữ nhòe đi khó đọc được, tạm thời hai anh em nhà họ Thôi sẽ không làm gì được.
“Tiểu thư định làm thế nào?” Bảo Đồng nói: “Định Ninh hầu trở về Thôi gia, liệu tiểu thư có gặp nguy hiểm không?”
Cố Minh Châu nói: “Ta sẽ cẩn thận.” Đến Thôi gia, cô biết sẽ phải đối đầu với Thôi Trinh, nếu không thể qua được cửa Thôi Trinh thì cô đừng mong làm những chuyện tiếp theo nữa.
Cố Minh Châu âm thầm đi đến bên hồ, thấy không có gì đáng nghi liền nhảy xuống nước, nhẹ nhàng bơi đến giữa hồ như con cá, cô muốn để túi thơm xuống chỗ ban ngày cô đã giả vờ ném nó xuống, nếu im lặng làm xong chuyện này thì sẽ không bị người ta phát hiện ra.
Thôi Trinh dẫn người đến bên hồ, hắn nhìn mặt nước phẳng lặng, trời đã tối, dù có vớt lên được thì cũng phải đợi đến ngày mai, nhưng hắn lại không phải là người thích chờ đợi.