BÊN KIA GIẤC MƠ | CHƯƠNG X : TÒA THÁP NGƯỢC
|June mở mắt và nhận ra Gavin đang bên cạnh mình. Ánh mắt cậu hiện rõ sự lo lắng. Nó biết, một tai nạn khủng khiếp vừa xảy ra. Xe của nó và Gavin đã va chạm vào nhau.
June vội nhỏm người dậy. Nó thấy mình đang ngồi trên một trảng cỏ xanh mướt. Phía xa xa, chiếc xe hơi màu trắng bạc nằm bẹp dúm, phần kính trước vỡ tan. Hai chiếc bánh sau tháo rời, nằm chỏng chơ một cách nực cười trên lùm cỏ. Thật thảm hại, June trộm nghĩ, may thay tụi nó vẫn còn sống.
“Chúng mình đã va xe vào nhau.” – Gavin thông báo với June.
Nó hỏi Gavin có sao không. Cậu lắc đầu, rồi đỡ nó đứng dậy, từ từ. Cả thân người vẫn đau nhức, nhất là phần đầu, nó cảm thấy choáng váng như thể vừa nốc nửa chai rượu Bourbon vào trong người vậy. Tệ thật, June đứng thẳng người dậy, nó nhìn về phía chiếc xe một lần nữa, vẻ như luyến tiếc.
Đoạn, hai đứa ngồi xuống gốc cây sồi cổ thụ, tỏa bóng mát sum suê. Phóng mắt ra xa, June có thể thấy dòng sông đang chảy lững lờ. Một trong những khung cảnh đầu tiên mà nó gặp khi tới vùng đất này. Nhưng nó không dám chắc, có đúng là khung cảnh lần đó không. Nó định hỏi Gavin, nhưng nghĩ không cần thiết nên đành thôi. Bởi lẽ, nó có chuyện quan trọng hơn để nói với cậu ấy.
“Ban nãy cậu đã đi đâu June?” – Gavin hỏi.
“Tớ nghĩ cậu bị lạc nên đã đi tìm cậu, nhưng không thấy.” – June cười nói.
“Cậu có thấy thế giới này có gì bất thường không? Tớ đã lái xe một vòng nhưng chẳng nhìn thấy gì ngoài màn sương mờ mịt luôn che khuất tầm nhìn, khiến mình mất phương hướng.” – Gavin trình bày. Chẳng trách cậu không thể tìm thấy June.
“Tớ có thấy chuyện đó.” – June đăm chiêu một hồi rồi mới nói.
“Thật sao?” – Gavin ngạc nhiên hỏi lại.
June gật đầu. Nó bắt đầu kể cho Gavin nghe. Từ chuyện nó thấy thị trấn bỏ hoang được mọc lên với những dãy phố, con đường lớn đâm thẳng phía chân trời. Rồi, căn nhà gỗ nhỏ có sân vườn xanh mướt mà nó đã vào, cho tới chuyện nhà thờ hay cả trận cuồng phong vừa rồi nữa. Gavin tròn mắt, ngây ngô hệt như một đứa trẻ trước những gì nó nói.
“Chuyện là vậy đó, Gavin. Tớ đã thấy tất cả. Rồi tớ nhận ra, mọi thứ đều không do mình chủ ý tạo ra, nhưng chúng đã xuất hiện. Hơn nữa, chúng còn gợi nhớ cho tớ rất nhiều chuyện.”
“Chuyện gì chứ?” – Gavin đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.
June hít thở một hơi thật sâu rồi mới nói:
“Những khung cảnh được tái hiện lại qua những bức tranh mà tớ đã từng vẽ.”
June nói rành rọt từng lời. Gavin dường như á khẩu, cậu chẳng thể hiểu nổi cái thế giới kỳ quái này khi nào mới thôi diễn những trò hề này. Tất cả chỉ là sự bịp bợm.
“Và rồi tớ biết được một sự thật…” – Cuối cùng June cũng nói ra mấu chốt của chuyện này… – “Tớ đã bị tai nạn ở thế giới thật. Thân xác tớ đang ở đó, ở bệnh viện Shadowfield, còn phần tồn tại ở đây chỉ giống như phần linh hồn mà thôi. Chỉ có điều tớ chưa thực sự chết, tớ đang trong tình trạng hôn mê.”
Cả hai cùng im lặng. Chắc hàng tá câu hỏi đang ở trong đầu chúng. Ánh nắng xuyên qua tán lá dày, rọi xuống những nhánh cỏ, phản chiếu với giọt sương khiến mọi thứ lóng lánh. Con sông khẽ trở mình, những gợn sóng táp vào bờ, tạo thành tiếng ì ọp. Đột nhiên, một con chim lạ nào đó gần bụi rậm ven bờ, giật thột mình bay vút lên nền trời trong xanh. June đưa mãi ánh mắt theo con chim lạ, tới khi nó biến mất vào những tảng mây trắng xốp.
Bên cạnh nó, Gavin vẫn không nói một lời. Cậu đăm chiêu suy nghĩ điều gì to tát lắm.
“Cậu nên trở về June ạ, trở về với cuộc sống thực.”
Gavin nói những điều tận sâu đáy lòng mình, cậu muốn June trở về tiếp tục cuộc sống của một người bình thường. Bởi lẽ chẳng có gì quý giá hơn việc đó, dù chuyện gì đã xảy ra chăng nữa.
“Nhưng… còn cậu. Nếu tớ đi thì đồng nghĩa với chuyện cậu sẽ biến mất.” – June lo lắng nói.
Gavin mỉm cười nhìn June, ánh mặt cậu có phần trìu mến. Cậu bèn nói:
“Tớ đã chết rồi, June.”
June im lặng áy náy. Nó chẳng hề muốn rời xa Gavin một chút nào, lúc nào nó cũng nhớ về cậu ấy.
Lúc này, Gavin bèn đứng dậy, chìa tay ra trước mặt nó và nói:
“Đi thôi, June!”
“Nhưng đi đâu cơ chứ?” – June hỏi lại.
“Tìm đường về nhà cho cậu chứ sao?”
“Nhưng tớ đâu…”
June chưa kịp nói hết câu, thì từ phía xa xa, con sông đang bắt đầu nổi sóng, nước dâng cao như sẵn sàng đổ ụp xuống. Gió cũng mạnh dần lên. Cuốn từng lớp đất, bụi tung mù mịt. Không gian xung quanh hai đứa tối sầm.
“Chuyện gì vậy June?” – Gavin gào to lẫn trong tiếng gió rít mạnh.
“Tớ không biết. Chạy thôi!” – Nó nắm vội lấy bàn tay Gavin tháo chạy.
Hai đứa chạy thục mạng, mãi tới khi đôi chân nhỏ bé mỏi rời. June quyết định dừng lại. Gió cũng ngừng theo. Cả không gian lặng im tuyệt đối. June thở dốc, lấy tay quệt mồ hôi ướt đẫm trên trán. Lúc này, June mới để ý không gian xung quanh đang chìm đắm trong một lớp sương mờ huyền ảo, ma mị.
Hai đứa thận trọng tiến từng bước về hướng bất kỳ. Một dải sáng xanh leo lét thoắt ẩn thoắt hiện trong không khí như trêu ngươi tụi nó. Màn sương tan dần. Hai đứa chợt nhận ra, trước mặt mình là một cây cầu nhỏ bằng đá. Xa hơn nữa, một hình thù khổng lồ quái dị, sừng sững hiện ra.
“Một tòa lâu đài ngược ư!” – Gavin thốt lên.
Đúng hơn là một tòa tháp lộn ngược. Phần chóp nhọn chạm đất, còn phần đáy thì ở phía trên cùng. Cây cầu đá trước mặt – có lẽ là con đường duy nhất để dẫn vào tòa tháp.
Hai đứa lặng lẽ di chuyển về phía trước, bước từng bước cẩn trọng, vì mặt cầu đang trơn trượt. Hai bên thành cầu, dãy tượng đá được dựng lên hiên ngang. Không rõ hình thù gì, lúc thì như một hình nhân, lúc lại giống một con quái vật, trợn trừng mắt, sẵn sàng nhe nanh vuốt hòng nuốt chửng người nào dám nhìn chúng. June thấy lạnh toát cả sống lưng, nó bước gần tới Gavin hơn. Tim thì đập thình thịch, liên hồi.
Cây cầu đá dẫn tới một khoảng sân rộng lớn, gấp ba lần sân bóng rổ thông thường. Tòa tháp ngược vẫn nằm cách chúng một khoảng cách khá xa, chừng gần một dặm. Ngổn ngang trên khoảng sân là những phiến đá khổng lồ, nặng chừng vài tấn. Chúng mang những hình thù khác nhau, có hòn được dựng lên, có hòn được xếp chồng, nhưng có hòn lại để nghiêng, như thể vừa có sức mạnh lớn tác động lên.
Gavin đi vòng quanh những tảng đá một hồi để xem có gì bất thường không. Cậu thực hiện động tác gõ gõ, rồi rà tay lên chúng vài lượt như một nhà khảo cổ học thực thụ. Lúc này June thú thực, nó chẳng muốn tham gia vào trò phiêu lưu này tẹo nào. Nó muốn trở về căn nhà gỗ ấm áp bên thảm cỏ hay dòng sông. Và nghĩ xem, ngày mai mình sẽ làm điều gì kỳ diệu cho vùng đất. Bầu không khí ớn lạnh bao quanh đã khiến nó có ý định bỏ cuộc.
Gavin vẫn chưa dừng lại. Cậu tiếp tục kiểm tra những phiến đá, như bị chúng mê hoặc. Nhưng không phải, chỉ là những giọng nói. Đúng như thế, Gavin nghe thấy đâu đó trong những tảng đá, tiếng thầm thì của một ai đó, thậm chí là tiếng cợt nhả. Lúc nghe rõ mồn một, nhưng vài giây sau chỉ như thoảng qua mà thôi.
“Có chuyện gì với mấy phiến đá vậy, Gavin?” – June thấy hành động kỳ lạ của cậu nên hỏi.
“Hả?…” – Gavin vội ngước lên, vẻ hoảng hốt, khi ấy cậu mới thoát ra khỏi ma lực những giọng nói… – “Không có gì. Chúng ta đi tiếp thôi.”
Cậu xốc lại ba lô trên lưng, rảo bước nhanh, tiến về tòa tháp ngược. Băng qua mê trận đá, June càng cảm thấy không khí trở nên lạnh lẽo hơn. Một dự cảm chẳng lành về nơi này. June trộm nghĩ. Khi đã băng qua mê trận đá, June quay lại khoảng không gian phía sau đang trở nên mịt mùng, nó chẳng thể nhìn thấy cây cầu đá cheo leo ở đâu nữa, cả vùng đất như biến mất. Thật kỳ lạ!
Tòa tháp ngược được dựng lên trên một bàn đá nhẵn phẳng, khổng lồ. Nếu muốn đi lên đó, thì phải leo lên những bậc thang được tạc sâu vào trong vách đá.
“Có lẽ những bậc thang này là lối dẫn lên tòa tháp?” – Gavin nhận định.
“Mình cho là thế. Nhưng chúng ta không nên đi xuống không Gavin à!” – June bèn nói.
Gavin suy nghĩ một lát rồi cậu trả lời:
“Mình có một linh cảm rằng tòa tháp chứa đựng một bí mật nào đó về thế giới này. Nên mình chợt nghĩ ra ý tưởng… đó là chúng ta sẽ đi sâu vào khám phá. Biết đâu lại tìm được đường về nhà.”
“Không thể…” – June phản bác – “… Mình có linh cảm khác Gavin à, sẽ rất nguy hiểm nếu chúng ta đi vào đây. Tin mình đi.”
“Chẳng phải cậu đang muốn trở về nhà sao June. Không chừng tòa tháp kỳ lạ này sẽ cho chúng ta biết được điều gì đó.” – Lần này Gavin quyết không chịu nhường nhịn June như mọi lần nữa. Cậu nhìn nó với ánh mắt có phần cương quyết.
“Nhưng tớ lo cho cậu, Gavin.” – June nói.
“Đừng thương tiếc quá nhiều cho người đã chết chứ. Đi thôi June.” – Gavin cười nói, rồi cậu lôi June đi bằng được.
Leo hết những bậc thang tạc vào vách đá, cuối cùng hai đứa cũng đứng trước cánh cửa dẫn vào tòa tháp ngược. Một cánh cửa to lớn, nom chừng nặng trịch có màu đồng đen. Và trên mỗi cánh cửa, một biểu tượng hình tròn kỳ dị hiện ra trông như mặt trăng.
“Là gì nhỉ?” – June tò mò chỉ tay lên và hỏi.
“Tớ không biết. Nhưng có lẽ đây là lối để vào tòa tháp.”
Gavin nói cậu định đẩy cánh cửa ra, nhưng June đã ngăn lại:
“Hẵng khoan Gavin, như ban nãy tớ nói, chúng ta nên dừng lại thôi. Tớ thật sự không muốn vào.”
Gavin câm lặng, ra chiều suy ngẫm. Rồi cậu vẫn quả quyết:
“Tớ sẽ vào một mình. Linh cảm mách bảo tớ, đó là một lối ra hay một chiếc chìa khóa nào đó. Tớ sẽ giúp cậu!”
Không để June ngăn mình lại, Gavin vội đẩy mạnh cánh cửa phía trước mặt. Một làn khói trắng xộc ra rồi tan nhanh vào không khí. Chẳng nói chẳng rằng, cậu lao nhanh vào bên trong. June ra sức ngăn cản nhưng cậu không nghe thấy gì nữa. Cánh cửa đằng sau chực đóng sầm lại.
Gavin chúi người về phía trước, ngã sõng soài trên nền nhà trơn trượt. Cậu chống tay đứng dậy, quét ánh mắt quanh gian phòng một lượt. Nó rộng lớn hơn so với tưởng tượng ban đầu của cậu. Ngước nhìn lên, cậu dễ dàng nhận ra lối đi. Đó là hệ thống cầu thang hình xoắn ốc, được dựng lên bởi những phiến đá gồ ghề, lỗ rỗ như đá ong. Cậu dạo quanh căn phòng một lượt, trước khi quyết định đi lên phía trên đó. Trên mỗi bức tường là khung cửa giả, đặt ở giữa một bức tượng canh gác. Gavin đếm có mười hai cánh cửa tất cả. Cậu không dám tiến lại gần những bức tượng. Trong ánh sáng nhờ nhờ, chúng toát lên vẻ hung tợn, như thể đang hăm dọa cậu. Bất giác Gavin giật lùi người lại đằng sau, suýt nữa thì ngã. Cậu có cảm giác những ánh mắt bằng đá vô hồn đang theo dõi nhất cử nhất động của cậu. Thần hồn nát thần tính, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi Gavin mau chóng leo lên những bậc thang lắt léo. Do ánh sáng yếu ớt, cậu di chuyển thật khéo bằng cách rà tay theo những bức tường phủ kín rêu, lạnh ngắt.
Đi được một đoạn, Gavin gặp phải chướng ngại vật khác nhau. Lúc thì là một tảng đá khá lớn nằm chặn giữa đường đi, buộc cậu phải trèo qua. Đoạn, cầu thang như rung chuyển, như mọi thứ sẵn sàng đổ ụp xuống. Cũng có đôi chỗ hành lang hẹp như một tấm ván nhỏ, cậu phải cố bám víu vào bức tường để không bị rơi xuống. Gavin thấm mệt, dừng chân nghỉ. Cậu không biết June có còn đợi mình bên ngoài không? Hay cậu ấy đã trở về căn nhà gỗ rồi không chừng? Cậu không biết, ý nghĩ tìm được một lối ra nhằm giúp đỡ June, hối thúc cậu đi tiếp.
Thảng hoặc, gặp phải chỗ thiếu ánh sáng tự nhiên, Gavin phải dùng tới đèn pin trong ba lô của mình. Loại đèn pin chuyên dụng cho những buổi dã ngoại. Cậu chẳng nhớ nổi những buổi dã ngoại đó đã diễn ra thế nào? Cậu có từng hào hứng về chúng không? Những ý nghĩ kiểu này chỉ khiến cậu thêm mỏi mệt mà thôi, nó sẵn sàng hạ gục cậu ngay bây giờ.
“Cậu chỉ là một linh hồn thôi.”
Bấc giác, Gavin nghe thấy một giọng nói kỳ lạ. Loáng thoáng trong đầu, cậu không tin nổi vào tai mình. Đứng khựng lại tại chỗ, cậu dáo dác đưa mắt nhìn ra xung quanh, rồi nói lớn:
“Ai thế?”
Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, rợn người. Gavin đi tiếp, những bước chân dần trở nên nặng trịch. Đôi lúc, cậu như muốn gục xuống. Không có giọng nói nào cả, chỉ là cậu đang tự nhát mình thôi. Gavin tự trấn an.
“Cậu chỉ là một linh hồn thôi, Gavin.”
Giọng nói mơ hồ, kỳ quái ấy một lần nữa lại vang lên. Rõ ràng. Sắc lạnh. Một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng cậu. Gavin khựng người lại, những tế bào như đông cứng. Cậu sực nhớ tới những tiếng thì thầm của tảng đá ngoài mê trận lúc này. Nghĩ vậy, cậu bèn áp tai vào tường đá ẩm ướt, nhưng rốt cuộc chẳng nghe thấy gì cả.
Cậu mệt mỏi bước tiếp. Một tiếng cười rít lên, rõ mồn một. Vẻ như khoái trá vô cùng, phát ra từ những bức tường đá. Áp tai vào lần nữa, Gavin đã nghe thấy, không thể phân biệt được là giọng đàn ông hay đàn bà. Cậu chỉ biết, mình đang gặp nguy hiểm.
“Cậu không còn tồn tại, vậy việc gì phải cố gắng.”
Cố xua đi những giọng nói đang vang vọng trong đầu mình hay từ bức tường đá, cậu lao mình đi tiếp. Tiếng cười càng trở nên man rợ hơn.
“Chẳng phải cậu luôn sợ hãi sao Gavin. Chẳng phải cậu đã chết rồi. Và chẳng ai cần cậu giúp cả.”
Giọng nói ma quái vẫn đi theo cậu. Cậu la lớn, đập tay liên hồi vào tường đá:
“Đừng nói nữa! Mau cút đi! Ta không muốn nghe người nói.”
Tiếng cười như vọng khắp không gian, át cả giọng Gavin. Cậu vội vàng tháo chạy, bước nhanh lên những bậc thềm, rồi lao xuống những đoạn dốc. Cậu chạy nhanh tới nỗi, chỉ nghe thấy tiếng gió rít mạnh bên tai mình. Đột nhiên, vấp phải một tảng đá, cậu bổ nhào về đằng trước. Khi ấy, cậu như rơi xuống một cái giếng, cậu không thể la hét. Cả thân thể bị màn đêm nuốt gọn.
*
Lúc này, June vẫn ngồi thừ phía bên ngoài tòa tháp. Chốc chốc, nó nhìn lên cánh cửa màu đồng đen. Vẻ sốt ruột hiện rõ trên gương mặt tái xanh. Nó thắc mắc, không biết Gavin đã đi được bao xa? Có gặp nguy hiểm không? Hay cậu ấy lại lạc đường mất rồi? Những ý nghĩ đó khiến nó thấy ruột gan mình cồn cào như lửa đốt. Cảm giác áy náy dâng lên trong lòng, khiến nó thấy khó chịu. Đã vài lần, nó bật dậy, dùng tay định đẩy cánh cửa. Nhưng rồi lại chần chừ, nó vội rụt tay, ngồi phịch xuống những tảng đá. Lớp sương mù bí ẩn bao phủ khắp không gian làm nó liên tưởng tới bộ phim Quái vật xương mù xem hồi bé. Cảm giác ớn lạnh và sợ hãi nhen nhúm trong người nó như đang ngăn cản mọi thứ. Nó hít thở sâu vài lần, nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì cả.
Nó lại nghĩ tới Gavin. Nó đã muốn chạy theo cậu ấy, nhưng chính sự hèn nhát này đang ngăn cản nó lại. Sao lại như thế June? Sao mày có thể đớn hèn như vậy? Chẳng phải Gavin đang tìm cách giúp mày trở về sao? Và cậu ấy đã không quản ngại những nguy hiểm? Những giọng nói vô hình vang vọng trong đầu nó, một phần lương tâm đang cắn dứt và hành hạ. June thụp người xuống, lấy hai tay ôm đầu, vẻ như đau đớn lắm.
Sau đó, nó gắng gượng đứng dậy. Cơn đau nửa đầu vẫn đang hành hạ, nó đặt tay lên cánh cửa, đẩy vào dứt khoát. Tiếng kèn kẹt khiến nó khẽ rùng mình. Bên trong khá tăm tối. Nó từ từ bước vào. Đó là một căn phòng rộng lớn, hình tròn. Nơi đây chào đón June bằng thứ mùi lẫn lộn. Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, nó đi tiếp.
Càng đi vào phía trong, ánh sáng soi rõ hơn. Nó bắt đầu nhìn rõ quang cảnh. Từng cánh cửa hình vòm được gắn ngay ngắn quanh bức tường quây tròn, nó liên tưởng tới những đấu trường La Mã xưa. Nơi người ta thả thú dữ để chiến đấu với con người, chẳng hiểu sao nó chỉ nghĩ tới những cảnh tượng giết chóc máu me vào lúc này. Một cảm giác quặn thắt dưới dạ dày khiến nó thấy khó chịu. Không khí dường như loãng hơn bình thường.
June đi về phía những cánh cửa và nhận ra, đó chỉ là cửa ra, được dùng để trang trí. Đặt trước mỗi cánh cửa là một bức tượng với dáng hình kỳ lạ. Ánh mắt như có hồn, June tránh cái nhìn trực diện. Nó vội vàng quay đi, chẳng kịp đếm xem có bao nhiêu bức tượng như thế. Nó bắt đầu để ý tới hệ thống hành lang hình xoắn ốc. Lối kiến trúc này thường thấy ở những pháo đài thời Trung cổ, hành lang bao quanh bên trong tiến dần lên phía trên.
June đi lên, cẩn trọng từng bước chân, tay dò dẫm theo bức tường phủ kín rêu lạnh ngắt để xác định phương hướng. June đoán Gavin đã đi theo lối này. Và cậu đã đi được một chặng khá xa, vậy nên nó cần đuổi nhanh theo cậu ấy, trước khi có chuyện không hay xảy ra.
Nó leo nhanh qua những bậc đá ẩm ướt, cố gắng bám sát tường. Đôi khi nó phải nhảy để băng qua những chướng ngại vật đang cản đường. Càng đi lên phía trên, không gian càng trở nên đen tối. Sự im lặng, rợn người. Gavin! Cậu đang ở đâu thế? June thầm thì trong bóng đêm. Nhưng đáp trả lại chỉ là sự tuyệt vọng. June không thể đi nữa. Nó bèn ngồi thụp xuống một khoảng tối trong tòa tháp. Nó bắt đầu suy nghĩ.
Những hình ảnh của Gavin đến trong đầu nó. Không còn giống như một thước phim tua nhanh. Mọi thứ đều chậm rãi. Nó nghĩ tới kỷ niệm giữa hai đứa lúc còn học trung học ở Shadowfield hơn một năm về trước. Nhớ lần đầu tiên Gavin chủ động bắt chuyện với nó. Không giống như hầu hết những đứa con trai ngỗ nghịch đồng trang lứa chỉ chăm chăm vào mấy tạp chí bóng chày, xe đua đời mới hay trố mắt khi nhìn một cô nàng xinh đẹp nào đó. Gavin như một người đàn ông trưởng thành trong dáng hình của một cậu con trai mười lăm tuổi. Nó nhớ những lần hai đứa phóng vút về đại lộ ngoại ô, trên những con đường thẳng tăm tắp chạy qua vùng nông trại. Nhớ những lúc giận hờn, Gavin luôn là người chủ động làm lành. Cậu ấy luôn luôn nhường nhịn nó, bất kể khi nào.
Đột nhiên, một tiếng la thất thanh kéo June ra khỏi những hồi tưởng. Nó trở về thực tại. Không gian vẫn tối tăm và lạnh giá như thường. Là Gavin, tiếng la hét của cậu.
“GAVIN.” – June gọi lớn.
Rồi nó cắm cúi chạy đi lên trên cầu thang lắt léo, nó chẳng buồn để ý tới gì nữa. Tâm trí nó chỉ nghĩ về Gavin mà thôi.
“Gavin ơi! Cậu đang ở đâu.” – Nó la lớn lần nữa, nhưng Gavin không đáp lại. Không gian trở nên im lìm, chết chóc.
June băng qua một lối đi khá dốc, rồi nó trượt xuống một hành lang, qua một con đường hình ống nước trơn trượt. Nó đáp phịch xuống nền đá lạnh lẽo. Một hành lang rộng lớn, hệt như trong một tòa lâu đài thời cổ. Những cột trụ với chu vi lớn có chức năng nâng đỡ phần mái vòm. Nó ngước lên, vẫn là một khoảng trời đen thẳm. Đi dọc hành lang, tới một ngã rẽ, nó quyết định đi theo phía tay phải. Lối đi trở nên nhỏ hơn, như đi trong hành lang nhà tù. Bức tường đá ong xù xì, có những chấm li ti hệt như một con mắt đen láy. June kinh hãi khi thấy chúng cử động, đồng tử trợn ngược lên, nhìn nó với vẻ thách thức. June giật lùi lại, ngã ngửa. Đau điếng người. Nó lết người tháo chạy. Phía trước nó, bỗng chốc, con đường hóa tăm tối. Không thể nhìn thấy được, nhưng nó vẫn cứ chạy, chạy mãi.
“Hụt.”
Nó chới với rơi xuống. Chết chắc rồi, June thầm nghĩ. Không la hét, nó chỉ nhắm tịt mắt. Rồi nó rơi phịch xuống dưới, nằm đè lên một tấm thảm nhưng chẳng mấy êm ái. Nó từ từ mở mắt ra và biết mình còn sống. May thay, nó nhỏm dậy. Lại một hành lang nữa. Nó nheo mắt nhìn kỹ trong không gian nhờ nhờ ánh sáng. Phía xa xa, cách chỗ nó đang đứng khoảng chừng hơn trăm mét, một dáng hình nhỏ bé đang nằm co ro trên nền đá ướt nhẹp, lạnh lẽo. Nó nheo mắt thật kỹ. Là cậu ấy – Gavin. Như mở cờ trong bụng, June vội vã chạy lại.
“Gavin.” – Nó đỡ cậu ấy lên và nói.
Gavin vẫn nhắm tịt mắt, người cậu rũ xuống mềm oặt. Gương mặt tái xanh vì sợ hãi, đôi môi mỏng mím chặt thì tái nhợt đi. Cậu ấy đã gặp chuyện gì nguy hiểm? June nghĩ vậy. Chợt, một cảm giác hối hận dâng lên trong lòng nó. Là lỗi của nó, nó đã để cậu ấy đi một mình. Nó đã không đi cùng cậu ấy, để đến nông nỗi này. Tất cả là lỗi của nó. Một cảm giác nghẹn lại nơi cổ họng June. Mọi thứ đều trở nên khô khốc và đắng ngắt. Nó cố gắng lay Gavin, dùng hai tay cật lực ấn vào ngực cậu. Nhưng Gavin vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Hai cánh tay buông thõng xuống nền nhà. Bất lực.
June chợt khóc, những giọt nước mắt lăn nhẹ trên gương mặt lấm lem và có phần thảm hại. Rồi nó nức lên thành tiếng, nghẹn ngào.
Khi ấy, Gavin tỉnh lại, cậu từ từ mở mắt ra; và thấy June đang khóc trước mặt mình. Cậu ngạc nhiên nhưng cũng vui sướng chẳng kém khi thấy June. Cả thân người đau nhức, nhưng vẫn ráng vực cái thân thể èo uột, nặng nề của mình dậy. Cậu cố gắng nói:
“Ju… June.”
June ngước mắt lên. Gavin đã tỉnh dậy. Nó chẳng nói chẳng rằng mà ôm chầm lấy cậu, tiếp tục khóc.
“Cậu vẫn còn sống, Gavin. Tớ xin lỗi.” – June nói.
Gavin khẽ cười. Đúng là “mình còn sống.” Sau đó, cậu bám vào cánh tay June, từ từ đứng dậy.
“Tớ không sao. Tại sao cậu tìm được tớ vậy, June?”
“Tớ đi theo lối những bậc thang xoắn, rồi khi cậu la hét, tớ cứ thế cắm cúi chạy cho tới khi vô tình rơi vào đây.” – June trình bày ngắn gọn.
“Tớ đã nghe thấy những giọng nói.” – Gavin nói, giọng toát lên sự sợ hãi.
“Giọng nói nào?” – June ngạc nhiên hỏi lại.
“Không rõ. Nhưng mình cảm thấy sợ, như chúng đang cố đe dọa và uy hiếp mình.” – Gavin nói.
“Vậy chúng ta mau ra khỏi tòa tháp này thôi. Tớ luôn có cảm giác ớn lạnh, rùng mình khi ở đây.” – June đề nghị.
Gavin lại chần chừ. Cậu vẫn còn nhiệm vụ nên không thể rời bỏ tòa tháp được, khi chưa giải mã được bí ẩn của nơi này. Bởi lẽ, cậu đinh ninh rằng, nơi đây chính là một chìa khóa, một lối ra. Nghĩ vậy, Gavin càng quyết tâm hơn. Cậu bèn nói:
“Không được. Mình không thể rời khỏi đây. Huống chi…”
“Không có lối ra nào cả Gavin…” – June ngắt lời Gavin, tỏ rõ sự bực bội… – “Cậu đừng mơ mộng nữa. Tớ chấp nhận bị mắc kẹt ở thế giới này với cậu, chẳng cần phải tỉnh lại nữa. Nghĩ xem, nếu trở về hiện tại thì cũng có chắc mọi thứ sẽ ổn không. Cậu biết đấy!”
Gavin biết June đang nói tới chuyện gì.
“Không đúng.” – Cậu phủ nhận. – “Ai cũng mong chờ cậu tỉnh lại. Cậu biết điều đó mà June.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì nữa. Mình đi thôi.”
Không đợi June đồng ý, Gavin nắm lấy bàn tay nó lôi đi, mất dạng trong bóng đêm.
Hai đứa tiếp tục băng qua hàng chục cái hành lang tối tăm như vậy. Có những chỗ của tòa tháp, ánh sáng không rọi vào được. Nhưng cũng có những chỗ ánh sáng xâm chiếm mạnh khiến mọi thứ chói lòa. Cuối cùng, chúng dừng lại ở một căn phòng lớn, ngổn ngang các loại vật dụng, như thể đây là một nhà kho chứa tất cả những thứ đồ vứt đi. June quét quanh căn phòng một lượt, nó nhìn thấy những khung vẽ, những cây cọ khô đầu, tuýt màu… nằm lăn lóc mọi nơi, mạng nhện chăng đầy khắp.
June tiến lại, nó cầm thử chiếc cọ vẽ lên, quét ngang một lượt. Những bụi sáng li ti hiện ra như đuôi ngôi sao chổi quét ngang qua bầu trời, thoáng chốc rồi mất hút. Nó định bụng chỉ cho Gavin thấy điều đó, nhưng dường như cậu không để ý. Gavin đang chăm chú nhìn về phía những lối đi sâu hoắm, mở rộng tựa như miệng của một cái hang đen ngòm.
“RẮC.”
Tiếng gãy rắc, đanh gọn khiến hai đứa giật mình. June đánh rơi cây cọ, nó chạm xuống nền đất rồi biến mất. Gavin nhướng mắt, dáo dác tìm hiểu nguyên nhân. Tiếng động phát ra từ một trong những cái hang sâu hoắm kia. Căn phòng bắt đầu rung chuyển, như có thứ gì sắp trồi lên từ dưới nền đá. Đúng như vậy. Nó đâm toạc rồi vươn lên, hệt như cảnh trong bộ phim Jack và cây đậu thần. Gavin bàng hoàng ngã ngửa. June thét lên kinh hãi, nó chạy sang đỡ cậu. Đó là một rễ cây lớn, với những cái gai dài tua tủa, sắc nhọn.
June quay sang Gavin như muốn hỏi, phải làm thế nào đây. Nhanh như cắt, Gavin đẩy nó vào một trong những cái hang sâu hoắm kia. Một phiến đá rơi xuống chắn lấp kín cửa hang.
“JUNE.” – Gavin thét lớn.
Rồi sau đó, cả căn phòng từ từ sụt xuống, nền đất rung chuyển, có sức mạnh đang cày xới từ bên dưới. Vội cúi xuống nền đất, hai tay cậu ôm lấy đầu. Lần này chết chắc rồi. Gavin thầm nghĩ. Một lần nữa, cậu lại nghe thấy những âm thanh lạ, tiếng gào thét, tiếng giận dữ, tiếng khóc lóc nỉ non… như vọng từ địa ngục. Cậu biết mình sắp chết thêm lần nữa.
>>> Chương 11 lên sóng vào thứ 16/07