TẢN VĂN – EM!

Rating: 5.0/5. From 3 votes.
Please wait...

Em! Có bao giờ em thấy nước mắt của những ai đó vẫn luôn miệt mài rơi vì em. Lúc âm thầm thủ thỉ cùng màn đêm, có khi lại ngẹn ngực, co thắt không thể nào thở nổi. Để rồi nó vỡ vụn ra thành trăm nghìn giọt nước long lanh nhưng mặn chát vô cùng.

Em! Có khi nào em nghe trái tim mình đang thổn thức? Không phải là cảm giác nhớ nhung thường tình mà là cái cảm giác vừa giận, vừa thương, vừa không thể tha thứ, lắm lúc lại như muốn giết chết bản thân vì lúc nào cũng dằn vặt, cũng dày vò, cũng khắc khoải đến tâm can cõi lòng. Đó hẳn không phải là tiếng gọi yêu thương của người em luôn chờ đợi. Có khi là tiếng giận hờn, tiếng ai oán của những người luôn bị em làm cho thương tổn. Em có nghe thấy không?

Em! Có khi nào em cảm nhận được, dù chỉ mong manh thôi những kỳ vọng hiếm hoi nhưng chưa bao giờ đánh mất của những con người đó dành cho em. Cảm nhận được sự tha thứ đến dai dẳng, đến kiệt quệ gửi đến em. Bởi họ không thể ghét em dù cho có trăm ngàn lần muốn ghét, vì không thể ghét nên sẽ không thể làm tổn thương. Để rồi phải tha thứ hết lần này đến lần khác. Em có cảm thấy sự mệt mỏi nơi họ?

tan - van - em

Hình minh họa – tản văn Em!

 

Em! Có bao giờ em dừng lại một lát. Đừng nghe gì cả, em chỉ nhìn họ thôi. Em có thấy chạnh lòng, có man mác buồn, có xót xa không khi nhìn họ đang cố gắng vì em. Cố gắng trong vô vọng. Cố gắng đến tận cùng.

Em! Tôi không chắc họ sẽ cố gắng được đến bao lâu, cũng có thể là một ngày nào đó không xa, khi mỏi mệt đã quá nhiều, họ sẽ buông tay em thật sự. Tôi tự hỏi, nếu ngày ấy xảy đến, liệu em sẽ cảm thấy ra sao? Gồng mình lên chống đỡ hay suy sụp như một kẻ thua cuộc? Khoảnh khắc ấy, liệu em có nhận ra cô đơn là gì?

Em! Thật ra, điều đáng hổ thẹn nhất trong cuộc đời mỗi con người không phải là không đạt được những gì mình mong muốn, mà chính là đã nhẫn tâm khước từ những quan tâm từ những người yêu thương nhất. Phản bội lại trái tim mình, em có thấy tái tê?

Em! Một đứa trẻ như em liệu có bao giờ hiểu được thế nào là tình thân, là gia đình, là một khoảng trời riêng nơi tuổi thơ em thuộc về; trong đó, nụ cười em trong trẻo biết nhường nào, đôi mắt em rạng ngời hơn cả nắng mong manh. Em thử nhắm mắt lại và nhớ về những cánh diều no gió, những bãi cỏ xanh mượt và những chiều bờ đê mát rượi, liu xiu ngủ. Có khi nào, khóe môi em lại bất giác mỉm cười?

Em! Suốt cuộc hành trình mà em đã đi qua, đã có bao nhiêu nụ cười và bao nhiêu nước mắt? Đã có bao nhiêu người đến rồi đi; trong số đó, em có nhận ra, ai thật lòng, ai giả tạo. Và sau cùng, ai đã là người ở lại bên em?

Em! Tôi chưa bao giờ là người có thể cho em mọi thứ, nhưng lại luôn muốn làm mọi thứ vì em. Dù là chỉ trong suy nghĩ thôi, tôi cũng đã từng tự vẽ ra một bức tranh tuyệt mỹ dành cho em. Trong đó, em cười hiền lành như đứa trẻ năm nào, không hòa lẫn cũng không phai mờ đi. Đứa trẻ mà tôi đã dành cả tuổi thơ để kề bên và cả thanh xuân để bảo vệ. Tôi không mạnh mẽ, em cũng chẳng hề yếu đuối; chỉ là, tôi sợ, nếu rời xa vòng tay tôi, em sẽ lạc lối. Có phải, em lại đang nói tôi ấu trĩ, như cái cách mà em đã từng làm với họ trước đây? Nhưng, em quên, tôi là một đứa lỳ lợm đến nhường nào; có nghĩa, dù em có tiếp tục buông ra những lời cay độc, tôi cũng sẽ không rời đi.

Em! Tôi không muốn nói về họ nữa, tôi vẫn luôn cảm thấy dằn vặt bởi ánh mắt mà họ dành cho em. Lần đầu tiên và duy nhất, tôi muốn được ích kỷ mà mong em nghĩ về mình. Những cố gắng của tôi, cũng chưa bao giờ thua kém họ; thậm chí, vì em, đôi khi tôi đã muốn chối bỏ bản thân mình. Chối bỏ thứ bản thân kém cỏi mà gồng mình đứng dậy, bởi nếu tôi ngã, tôi sợ sẽ không thể tìm lại được em. Để rồi, trên suốt cuộc hành trình tìm kiếm em trong vô vọng đó, có những thời khắc, tôi mong thời gian có thể quay trở lại, bởi những mỏi mệt dường như đã đánh gục tôi.

tan - van - em 3

Em!

Em! Tôi không rõ ngày mai, sau này, còn có thể bên em bao lâu nữa? Ngay cả những thời khắc hiện tại, dù em đang gần kề nhưng có một cảm giác mơ hồ nào đó luôn khiến tôi sợ hãi, rằng em có thể biến mất lúc nào chẳng hay. Nhưng dù thế, tôi vẫn muốn bên em chừng nào còn có thể, vẫn muốn dốc cạn sức mình để kéo em ra khỏi những vũng lầy tăm tối. Tôi không rõ, cụ thể sẽ phải làm những gì, nhưng hãy cứ luôn ở bên tôi, xin em!

Em! Tôi và họ, tự huyễn hoặc bản thân mang đôi cánh của một thiên thần, không phải để ban phát tình yêu thương cho cả nhân thế này; mà chỉ mình em thôi, bảo vệ em, không biết từ bao giờ đã trở thành sứ mệnh của chúng tôi. Sứ mệnh ấy, tưởng dễ dàng nhưng lại đầy những trắc trở, chông gai.

Em! Lần cuối cùng thôi, tôi muốn em hãy nhìn thật kỹ, thế giới ngoài kia mang màu gì trong đáy mắt em; em thấy ung dung hay cô đơn, sợ hãi? Nếu thật sự đáng sợ quá thì hãy nắm lấy tay tôi và họ; chúng tôi đã sẵn sàng để cùng em đối mặt.

Em! Nghỉ ngơi đi! Dù chỉ một phút thôi. Đừng ôm đồm chạy theo những ham muốn ích kỷ đó nữa. Hãy thôi những trò chỉ khiến em vui trong chốc lát, để rồi làm em cô đơn đến mệt nhoài. Hãy gạt ra khỏi trái tim em những kẻ chỉ đến khi cần, rồi lạnh lùng bỏ rơi em khi em muốn được bao dung và che chở.

Vì có những người xứng đáng hơn. Họ vẫn đang khóc vì em, mệt mỏi vì em, tuyệt vọng vì em nhưng chưa bao giờ ngừng yêu thương em. Để rồi khi em quay về, họ sẽ nhẹ nhàng bật khóc rồi ôm em trong vòng tay. Tiếp tục bảo vệ em. Mãi mãi bảo vệ em.

Em! Tôi không oán trách em. Vì tôi chính là một trong số họ. Sẵn sàng là họ.

Gửi đến em, đứa  trẻ tôi vẫn luôn nặng lòng!

                                                                                            

 

Megane

=> Đọc thêm tại: https://nhom40.com/em-se-doi-anh-o-tinh-cau-luu-tru/

 

Rating: 5.0/5. From 3 votes.
Please wait...