Truyện Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn – Chương 13
|Truyện Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn – Chương 13
“Chờ đã!” Bùi Diệp bỗng nhiên lên tiếng.
“Tôi sẽ đến trước mười hai giờ rưỡi trưa.
Nếu anh có việc phải đi ra ngoài thì có thể để đồ ở chỗ thư ký của anh, tôi sẽ đến thẳng đó để lấy.” Phó Thiên Thiên vẫn nói với giọng điệu ra lệnh như lúc đầu.
Nói rồi, Phó Thiên Thiên không giải thích gì thêm, cúp máy luôn.
Trong phòng ăn, Bùi Diệp nhìn điện thoại bị cúp đột ngột.
Cúp máy nhanh thật! Bùi Diệp nhìn di động trên tay, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười vui vẻ.
Ngồi ở vị trí chính giữa, Mễ Anh ngạc nhiên nhìn khóe miệng đang nhếch lên của cháu trai nhà mình.
Cháu trai nhà bà ngày nào mặt mũi cũng khó đăm đăm, như thể người khác thiểu nợ anh hàng trăm triệu.
Đã lâu lắm rồi bà không nhìn thấy cháu trai của mình cười, cái nhếch môi cười vừa rồi quả là hiếm thấy.
Bùi Hạo ngồi đối diện liếc nhìn màn hình điện thoại của Bùi Diệp đang để trên mặt bàn, trước khi màn hình tối lại, trên màn hình hiển thị nhật ký cuộc gọi ban nãy, tên người liên lạc là hai chữ: Bà xã.
Bùi Hạo đang uống sữa, tức thì phun một ngụm ra ngoài.
“Khỉ gió, anh trai, anh có vợ khi nào vậy? Sao em không biết?” Tiếng kêu của Bùi Hạo rất vang dội.
Bùi Diệp chậm rãi cầm một lát bánh mì nướng lên, đáp: “Ba ngày trước!” Ba ngày trước! Đôi con người của Bùi Hạo bỗng co lại: “Anh trai, người mà anh nói không phải là Phó Thiên Thiên đấy chứ?” “Đúng là cô ấy.” Bà cụ Bùi không hiểu đầu cua tai nheo ra sao: “Chuyện gì vậy, các cháu đang nói gì thế?”
Bùi Hạo trợn mắt, nói: “Ý nghĩa rất đơn giản, cháu trai của bà đã có cô gái mình thích, bà sắp có cháu dâu rồi.” “Thế thì tốt quá!” Bà cụ Bùi phấn khởi đến nỗi không kìm nén được, quay sang nhìn cháu trai của mình, đột ngột chuyển chủ đề: “Vậy buổi xem mắt tối nay cháu đi đi!” Bùi Hạo: “Tại sao cháu phải đi?” “Anh của cháu đã có đối tượng, không thể đi được, đương nhiên là cháu phải đi rồi.
Nếu cháu không đi thì đưa chìa khóa xe Bugatti đây.” Bùi Hạo: “…” Anh ta đánh vào miệng mình hai cái.
Đều trách cái miệng thối này, cho mày lắm mồm này, cho mày lắm mồm này, lần này tự chui đầu vào rọ rồi thì phải?
***
Còn ở bên kia, sau khi thay đồng phục học sinh xong, Phó Thiên Thiên đi xuống tầng, ngồi xuống ăn sáng một cách tự nhiên.
Mọi người đều có mặt vào bữa sáng.
Lúc nhìn Phó Hồng Chương, nét mặt Phó Thiên Thiên dịu đi phần nào.
“Ông nội!” Phó Hồng Chương vui vẻ gật đầu: “Ngoan, nếu mọi người đã đến đông đủ rồi thì ăn cơm đi!” Bởi vì Phó Thiên Thiên cũng có mặt nên Lư Xảo Nghiên và Phó Linh Nguyệt không muốn ăn, nên không ăn bao nhiêu.
Trái lại, Phó Thiên Thiên nhìn thấy người mà mình ghét đang khó chịu, tâm trạng rất tốt, mà tâm trạng tốt thì khẩu vị cũng tốt.
Cô ăn hết sạch bữa sáng mà người giúp việc bưng tới trước mặt cô.
Phó Linh Nguyệt chỉ nhỏ hơn Phó Thiên Thiên ba tháng, vì vậy hai người đều đang học trung học, chỉ có điều khác lớp.
Phó Linh Nguyệt ngồi xe Audi A8 màu đỏ, còn xe của Phó Thiên Thiên chỉ là chiếc Đông Phong Peugeot màu đen.
Loại xe đưa hai người họ đi học đã quyết định địa vị của hai người họ trong nhà họ Phó.
Khi Phó Thiên Thiên đến trường, Phó Linh Nguyệt đã đến từ lâu và đang được các bạn học vây quanh khen ngợi.
Phó Thiên Thiên thờ ơ đeo cặp sách, chuẩn bị đi tới phòng học.
Lúc đó, có người vốn đang vây quanh Phó Linh Nguyệt bỗng nhiên chặn đường Phó Thiên Thiên,