BÊN KIA GIẤC MƠ | CHƯƠNG XIV : QUYẾT ĐỊNH CỦA JUNE

No votes yet.
Please wait...

Gavin tiếp tục chạy, gió rít mạnh hai bên tai. Gã quái vật rễ cây vẫn kiên trì truy đuổi. Liếc nhanh sang hai bên, cậu thấy những nhánh cây vẫn lan ra, bò lổm ngổm trên tường, cả phía dưới chân xới tung lớp nền đá. Mấy lần chúng ngáng qua đường tạo thành chướng ngại vật, phải khó khăn lắm Gavin mới vượt qua.

Càng chạy cậu càng thấy ánh sáng soi rõ hơn, phía trước mặt là một căn phòng hình tròn. Cậu nhìn thấy hai dáng người nhỏ bé đang đứng đó. Gavin bèn tăng tốc, hai dáng người hiện rõ dần. Một người chính là June. Cô gái lạ mặt còn lại thì cậu chưa nhìn thấy bao giờ. Đúng lúc này Gavin nhận ra gã quái vật không còn truy đuổi nữa, những nhánh cây thu lại, lùi dần vào bóng đêm, rồi bất chợt mất dạng.

“Gavin…”

June vội lên tiếng khi nhận ra Gavin. Nó chạy lại xem cậu có làm sao không. Mồ hôi ướt đẫm người, còn gương mặt thì tái mét, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập. Gavin vẫn còn sợ, dù June không biết cậu đã gặp sự cố khủng khiếp như thế nào. Nó dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, hai bên má của cậu. Một mặt giữ cho cậu bình tĩnh, mặt khác như muốn nói rằng cậu đã an toàn rồi.

“Mình không sao…” – Gavin hổn hển đáp. – “… Chúng ta… mau rời khỏi nơi này thôi June. Không thể ở đây thêm một phút nào nữa.”

“Sao cơ?” – June hỏi lại.

“Cậu phải rời khỏi thế giới này ngay lập tức.” – Gavin đáp gọn lỏn.

June dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra; nhìn thấy bộ dạng lấm lem và sợ hãi như mọi lần của Gavin, nó chỉ thấy lo lắng cho cậu. June không nghĩ được gì trong tình huống này.

“Cậu không nhìn thấy những gì vừa xảy ra hay sao?” – Gavin lại hỏi.

June vẫn chưa trả lời. Thi thoảng nó đánh ánh mắt như cầu cứu sang bên cạnh mình, phía Lucine. Nhưng cô ấy vẫn khoanh tay đứng đó, vẻ mặt đang tỏ ra hết sức bình thản và có phần lạnh lùng.

“Tất cả những chuyện này, cậu không thấy sao June. Mê cung khổng lồ, căn nhà gỗ, lũ lợn, chiếc xe biết bay và những vùng đất mọc lên một cách bất thường. Mọi thứ đều chỉ là sự giả dối mà thôi!” – Gavin nhìn thẳng vào mắt June như khẩn cầu nó tin vào những gì cậu đang nói.

June im lặng, như thể có thứ gì đó đang bóp chẹt cổ họng khiến nó không thể diễn tả thành lời.

“Cậu đang nói cái gì cơ? Giả dối, ảo tưởng ư? Thật nực cười làm sao! Gavin!”

Một giọng nói rành rọt mang âm hưởng sắc lạnh vang lên trong khoảng không tăm tối. Cô nàng lạ mặt ban nãy chầm chậm bước ra, hai tay khoanh trước ngực, tự tin, gương mặt khẽ hếch lên trời mỉm cười tự mãn, khiêu khích.

Lúc này Gavin mới hoàn toàn nhìn thấy khuôn mặt của cô gái lạ. Ánh mắt màu xám toát lên vẻ lạnh lùng và bí ẩn. Mái tóc xoăn dài được thả tự nhiên chứ không buộc gọn. Vài giọt nước bám trên lọn tóc nhỏ xuống chiếc áo màu vàng mang những họa tiết kỳ quái, sự pha trộn khá ăn ý giữa phong cách gypsy và hiện đại. Bất chợt, cô gái xoáy ánh mắt của mình vào Gavin khiến cậu có dự cảm chẳng lành. Theo phản xạ cậu lùi về phía sau vài bước, cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng.

Hít một hơi thật sâu, Gavin lấy lại sự bình tĩnh cần thiết. Cậu lại lên tiếng:

“Tôi chỉ đang nói sự thật thôi, những gì tôi từng thấy và đã trải qua. Cậu không thấy ban nãy thứ gì đã đuổi theo tôi sao. Là một gã quái vật rễ cây. Gã đã suýt lấy mạng tôi nếu như tôi không chạy kịp.” – Gavin đang cố gắng chứng minh những gì mình thấy là đúng, nhưng có lẽ cậu đang trong tình thế bị động với dự cảm về mối hiểm họa đang sẵn sàng xảy đến với cậu.

Lucine cười khẩy, cô ta vẫn không thôi xoáy ánh mắt vào Gavin, ném cho cậu một cái nhìn khinh khỉnh chẳng mấy dễ chịu.

“Tôi chẳng thấy thứ gì đang đuổi theo cậu cả Gavin, chỉ thấy cậu đã bỏ rơi June và tôi đã là người tìm thấy. Vả lại, cậu đâu còn sống nữa hỡi linh hồn tội nghiệp.” – Lucine mỉa mai nói.

“Tôi bỏ rơi June sao. Không đời nào!  Khi đó tôi đang bận đánh lạc hướng con quái vật rễ cây để June có thể chạy thoát.”

Lucine cười lớn, vang vọng khắp không gian thâm u.

“Xin nhắc lại, tôi chẳng thấy con quái vật nào cả. Cậu đang nằm mơ giữa ban ngày sao Gavin.” – Lucine nói, lúc này cô ta đang đứng rất gần Gavin. Cậu có thể nhìn rõ đôi mắt xám điểm thêm vài tia hạch đỏ nối với đồng tử. Ánh mắt đó như sẵn sàng phóng những tia lửa điện nhằm hạ gục cậu bất cứ lúc nào.

Gavin lên tiếng hỏi lần nữa, cậu nhận ra giọng mình trở nên khản đặc:

“Cậu là ai? Tại sao… lại nói những lời dối trá như thế?”

Cậu cảm thấy giọng mình lạc hẳn đi.

“Dối trá ư?… – Lucine vẫn không thôi công kích Gavin – “… Một người đã cứu June mà cậu lại cho rằng người đó dối trá. Tôi đã cứu June khi cậu ấy ngất lịm đi.”

Gavin dường như bất lực, dù bộ mặt thật của cô gái lạ mặt kia đã lộ rõ nhưng cậu lại chẳng thể nói được gì. Gavin tiến lại gần phía June, cậu ấy như đang bất động, khuôn mặt đờ đẫn không còn tí nét sắc nào cả.

“Cậu nói gì đi June? Tại sao cậu lại im lặng như thế?” – Gavin dùng hai tay đặt lên đôi vai June, lay mạnh nhưng cả thân thể nó như nhũn ra, rã rời.

Gavin buông tay. June ngồi thụp xuống.

“Cậu coi chừng đó, nếu như cậu còn làm thế với June. Tôi cảnh cáo cậu đấy Gavin!” – Lucine gằn lên trong họng, từng tia giận dữ của cô ta nhắm thẳng vào Gavin càng làm cậu thấy kinh hãi hơn.

Lucine tiến lại gần June hơn, dùng tay mình như muốn đỡ June dậy, nhưng cơ thể mềm oặt của June chỉ chực chờ đổ ụp xuống ngay cả trước một sự tác động hết sức nhẹ nhàng, y hệt những quân cờ domino vậy. Cô ta trưng ra vẻ mặt lo lắng trong khoảng không gian tranh tối tranh sáng. Gavin vẫn tiếp tục quan sát nhất cử nhất động.

Bên kia giấc mơ

“Cậu còn nhớ phương thuốc lãng quên chứ June?” – Lucine tiếp tục sử dụng những chiêu trò của mình nhằm hạ gục Gavin.

Gavin nghe và không hiểu những gì cô ta vừa nói. Phương thuốc lãng quên ư? Tại sao June chưa hề nhắc đến nó? Tại sao June lại giấu giếm cậu? Trong lòng cậu có hàng tá những câu hỏi kiểu vậy hiện hữu.

June ngước nhìn Lucine, rồi nó nắm tay phía ngoài túi quần, phương thuốc vẫn còn đó, cảm giác như thứ ma lực vô hình lại tác động lên tâm trí nó lần nữa. Những giọng nói thầm thì như mời gọi, khiến nó có cảm giác muốn lôi nhanh phương thuốc ra khỏi túi, mở nắp rồi uống cạn ngay tức khắc.

“Cậu vẫn còn giữ phương thuốc chứ June?” – Lucine lại hỏi.

“Mình còn giữ.” – June nói.

“Đó chẳng phải là điều tốt đẹp nhất sao? Cậu nên nhớ rằng, những gì mình nhìn thấy, cầm nắm được thì mới là thực. Còn những gì thuộc về ký ức thì sẽ nhanh chóng chìm vào sự quên lãng mà thôi.” – Lucine nói một thôi một hồi.

June im lặng. Gavin chăm chú nhìn nó như đợi một câu trả lời rõ ràng nhất có thể.

“Còn Gavin, cậu chỉ đang tồn tại như một dạng ký ức do June tạo ra mà thôi. Cậu không hề có thật.” – Lucine quay lại phía Gavin và nói với giọng điệu có phần đắc chí.

“Không thể nào.” – Gavin thét lớn.

“Không thể ư?” – Lucine tiếp tục, như nắm được điểm yếu của Gavin, cô ta bắt đầu lấn lướt.

“Dù tôi không có thật, dù chỉ là tồn tại như một linh hồn không hơn, nhưng những gì cô vừa nói ban nãy đều là sự dối trá mà thôi. Hãy suy nghĩ đi June? Mình cần cậu tỉnh táo.” – Một lần nữa Gavin nhìn thẳng vào mắt June và nói, ánh mắt hiện rõ sự khẩn cầu và mong muốn được đáp lại.

June vẫn câm lặng. Nó không nói được một lời nào trong mấy phút qua, cảm giác như thời gian dài đằng đẵng, trôi vô định. Những gì còn lại là sự hỗn độn, hàng tá câu hỏi không thể trả lời. Phía trước mặt nó, Lucine vẫn tỏ ra cực kỳ điềm nhiên, bình thản. Cô ấy chắp hai tay sau lưng, thi thoảng mắt ngước nhìn lên trên, nơi những hành lang sâu hun hút hình xoắn ốc kéo lên tới tận đỉnh, một khoảng trời chỉ bé bằng cái vung hiện ra.

Bên cạnh nó, Gavin vẻ mỏi mệt. Cậu ngồi thụp xuống một phiến đá nhẵn nhụi loang loáng nước, hai tay ôm lấy đầu, bứt rứt mãi không thôi. Có lẽ Gavin đã quá mệt mỏi rồi, June trộm nghĩ. Nó nhìn quanh căn phòng một lượt. Một bên là Lucine đang đứng, một bên là Gavin. Nó buộc phải lựa chọn ư? Ý nghĩ đó như muốn thiêu đốt nó cháy rụi như những bức tranh đã từng vẽ, cháy rụi như cánh đồng cỏ nghi ngút khói ở Shadowfiled mỗi khi cuối vụ. Tâm trí nó lạo xạo những hình ảnh, còn bản thân nó đang trôi vô định giữa đống hỗn độn đó chẳng thể nào thoát ra. Tại sao mọi chuyện lại tới nông nỗi này? Tại sao nó không chết quách đi trên giường bệnh để không còn ai phải lo lắng cho mình nữa? Nó chợt liên tưởng tới hình ảnh bố Jared và mẹ Jess đang ngồi bên giường bệnh. Nó vẫn nằm im, gương mặt họ thì tiều tụy, hốc hác vì lo nghĩ. Những hình ảnh đó như nhát dao cứa sâu vào lòng nó, để lại một vết thương đang từ từ rỉ máu. Những suy nghĩ vây kín thành một nỗi tuyệt vọng sẵn sàng hạ gục nó. June ước, giá như có ai đó kéo nó ra khỏi vũng bùn này!

*

Bờ sông Little River có lẽ đẹp nhất khi vào hè. Những lùm cỏ xanh mướt mọc um tùm ven bờ. Khi ấy lũ chim sẽ bắt đầu về đây làm tổ, kết những cây cỏ lại thành một mái nhà nho nhỏ nhưng ấm cúng. June ngồi thừ, mắt lơ đãng nhìn về phía mặt sông loang loáng phản chiếu với ánh nắng mặt trời như được tráng lớp bạc.

Nó vẫn chưa vẽ được chút gì kể từ khi tới đây, đã gần một tiếng rồi. Không một ý tưởng nào nảy sinh trong đầu June, bình thường nó sẵn sàng nghĩ ra hàng tá ý tưởng trong đầu, nhưng tiếc là không phải hôm nay. Từ dạo quen Lucine, nó cảm thấy cuộc sống mình dễ chịu hơn, bởi lẽ Lucine luôn là người lắng nghe nó. Cô ấy không bao giờ phàn nàn về bất cứ chuyện gì. Chứ không phải như bố Jared, một điều thế này, hai điều thế kia. Nó chán ngấy những dặn dò của ông rồi.

Đôi khi trong những giấc mơ ngắn, nó thường gặp Lucine. Chẳng khác mấy so với tưởng tượng của nó. Lucine hiện ra như một mẫu người lý tưởng mà June ao ước bấy lâu nay. Có đôi lúc June cảm thấy cực kỳ ghen tức với cô ấy, dẫu chỉ là một người bạn trong trí tưởng tượng của mình. Từ ngoại hình xinh đẹp mà nó chắc chắn sẽ thu hút được mọi ánh nhìn của bất kỳ cậu con trai nào trong trường Trung học Shadowfield. June dám cá như vậy.

Tõm. Cái gì đó vừa rơi xuống mặt sông khiến June giật thột quay lại. Gavin đang đứng đó, mỉm cười dù bị bắt quả tang.

“Cậu làm mình giật mình đấy Gavin?” – Nó lên tiếng vẻ như trách móc.

Gavin từ tốn ngồi xuống bên cạnh nó.

“Mình đi tìm cậu khắp thị trấn, nhưng rồi chợt nghĩ ra chỗ này.” – Gavin nói.

“Mình cần một chút yên tĩnh thôi. Cậu cũng biết mọi chuyện xung quanh tớ luôn tệ đến thế nào mà.” – June nói, giọng buồn thiu.

“Chuyện lần trước mình đã báo cho cô Marry J. rồi. Cô ấy nói sẽ báo cáo lên Hội đồng Phụ huynh. Lần này đám con gái trong nhóm của Ruby chết chắc rồi.” – Gavin mừng rỡ thông báo với June như thể nó sẽ vui vẻ khi nghe chuyện đó, nhưng không. Nó dường như chẳng bận tâm tới chuyện đám con gái ngỗ ngược đó ra sao, chúng có trả thù June trong những lần tới không? Thú thực, June chẳng hề bận tâm.

Nó mỉm cười, thầm cảm ơn Gavin, rồi đưa ánh mắt nhìn về phía con sông, trong những bụi cây um tùm ven bờ đó, ắt hẳn lũ chim đang miệt mài xây tổ để đẻ trứng.

“Cậu sao vậy June, có chuyện gì buồn à!” – Gavin lên tiếng khi thấy nó im lặng như thế.

“Không…” – Nó bèn lắc đầu phủ nhận… – “Ngược lại, dạo này mình thấy tâm trạng ổn hơn bao giờ. Cậu biết đấy!”

Gavin nhìn nó ngạc nhiên, cậu chẳng biết chút gì. Cậu hỏi lại:

“Mình chẳng biết gì cả, cậu có chuyện gì giấu mình sao. Hay lại về những ý tưởng của cậu, chúng luôn ngốn hết phần lớn thời gian của cậu mà. Đưa mình xem.”

Không cần sự chấp thuận từ June, Gavin vội chộp lấy tập vẽ từ trên tay nó. Gương mặt cậu toát lên vẻ háo hức lạ thường. Cậu chăm chú lật giở từng bức tranh một, cho tới khi dừng lại trước bức phác họa về Lucine. Gavin bỗng khựng lại, June thấy vậy bèn nói:

“Đó là một người mình đã từng thấy trên đường về nhà.”

June không muốn Gavin đi sâu vào chuyện này, dù cậu là bạn thân của nó, nhưng đôi khi ai cũng cần có những bí mật của riêng mình.

“Ấn tượng sâu sắc đến thế sao?” – Gavin bâng quơ hỏi, mắt cậu vẫn không rời khỏi bức tranh vẽ cô gái xa lạ. Có lẽ là một bí mật nho nhỏ của June. Gavin thầm nghĩ, rồi sau đó cậu đem trả chúng lại cho June.

“Mình không rõ, nhưng chúng cũng như một ý tưởng chợt lóe trong đầu mình vậy. Một trong những khoảnh khắc cuộc sống.” – June phá lên cười sau câu nói của mình.

Sau đó, June không muốn Gavin đề cập tới chuyện này nữa, bèn lái cuộc trò chuyện sang hướng khác. Nó hỏi Gavin:

“Dạo này mình thấy cậu hay dành nhiều thời gian cho mẹ cậu?”

Gavin gật đầu đáp lời:

“Mẹ mình đang mang bầu nên thi thoảng mình hay dẫn mẹ đi tản bộ ngoài công viên. Bác sĩ bảo đó là một phương pháp tốt cho em bé sau này.”

“Không biết cảm giác có thêm một đứa em gái hay em trai sẽ thế nào nhỉ? Mình chưa bao giờ tưởng tượng ra chuyện đó.” – June bâng quơ nói.

Gavin mỉm cười chưa vội đáp lời, cậu hết sức thận trọng trong từng lời nói. Cậu không muốn làm June buồn. Chuyện gia đình của June. Gavin biết điều đó.

“Thì khi đó cậu sẽ phải học cách nhường nhịn thôi, nên cũng chẳng sung sướng gì đâu.” – Gavin kết thúc câu chuyện bằng một câu pha trò.

June khẽ cười mà sao nó thấy trong lòng lại trống rỗng đến thế.

Những giấc mơ về Lucine cứ trở đi trở lại trong nó từ dạo đó. Cô ấy nói về một thế giới tưởng tượng trong mơ. Một thế giới toàn những thứ màu hồng. Nó đặng hỏi, nhưng Lucine chỉ đáp lại bằng một nụ cười bí ẩn xa lạ. Và rồi như mọi lần, Lucine biến mất vào trong bóng đêm mịt mùng chẳng để lại một dấu vết. June cố gọi với theo nhưng không được.

Gavin tạm biệt nó khi cậu rẽ trái về đại lộ Autumn, giao với đại lộ B. Cậu nói, cậu cần phải về sớm để giúp mẹ làm một chiếc bánh tart trái cây hoàn hảo. June tự nhủ, nó đã bao giờ cùng mẹ Jess làm một chiếc bánh nào tử tế chưa. Nó không nhớ, cơn đau nửa đầu khiến nó chẳng thể nghĩ được gì.

Nó rẽ trái, hướng về đại lộ B, đi thẳng về căn nhà nhỏ. Một ý nghĩ ấm áp lóe lên trong đầu, nó sẽ thả mình trên chiếc giường êm ái, để đánh một giấc, thả trôi tâm trí vào những giấc mơ.

Nghĩ vậy, nó nhấn sâu chân ga, phóng thẳng về phía trước. Quang cảnh hai bên đường dần nhòe đi theo ánh đèn đường. Tiện tay, nó dò chỉnh tần số từ hệ thống radio cũ mèm trên xe. Nhưng chỉnh mãi chẳng được, nó bực dọc cho xe chạy chậm lại. Nó tỉ mỉ vặn nút chỉnh tần số. Tiếng rè rè đáng ghét dần được thay thế bằng những giai điệu du dương của Carrie Underwood. Thật trùng hợp, khi nó lại được nghe ca sĩ hát nhạc đồng quê mà mình yêu thích nhất. Vừa chạy xe, nó vừa âm ư theo giai điệu.

Mười lăm phút sau, June có mặt ở nhà. Khoảng sân vẫn tối thui. Bố Jared vẫn chưa về, chắc lại chuyện nông trại. Cụm từ đó nó đã nghe đi nghe lại tới hàng trăm lần trong mùa hè này rồi.

June xuống xe, rảo bước nhanh lên thềm sân để vào trong nhà. Cửa không khóa nên nó cứ thế đẩy vào. Bật công tắc, đèn sáng tỏ thứ ánh sáng dìu dịu, ấm áp; nó nhìn thấy bên chiếc bàn trong bếp, bố Jared đã chuẩn bị sẵn cho nó một vài thứ đồ ăn đơn giản. Có bánh mì kẹp xúc xích với dưa chuột và xà lách. Vài lát dăm bông mỏng và một bình nước ép táo để sẵn. June liếc nhìn chúng và tỏ vẻ ngán ngẩm. Nó chẳng thể nuốt trôi những thứ này thêm một lần nào nữa.

Sự mệt mỏi thiêu rụi ý chí nó. Thả mình xuống giường, nó nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ. Khi ấy, nó lại bắt đầu mơ.

Lún sâu xuống chiếc đệm, June thấy mình đang từ từ rơi xuống với tốc độ cực kỳ chậm rãi. Nó rơi mãi cho tới khi đôi chân trần chạm xuống nền đất ẩm lạnh, như đi trên băng giá. Thử kiểm chứng, cúi xuống, rà tay trên nền đất, June nhận ra chúng nhẵn thín và lạnh lẽo. Lúc này, nó nhận ra mình đang đứng ở một căn hầm hình vòm, phía trước mặt, một dải sáng xanh lá ma quái hiện ra như dẫn đường. Nó bèn đi theo cho đến khi dẫn tới một căn phòng hình tròn. Giữa căn phòng trên băng ghế gỗ dài, nó nhìn thấy một dáng hình quen thuộc. June tiến lại gần và nó nhận ra, đó chính là Lucine. Mắt cô ấy vẫn nhắm nghiền, như thể chưa nhận ra sự có mặt của June. June chăm chú nhìn, chưa bao giờ giấc mơ về cô ấy lại trở nên rõ rệt như lúc này.

“Lucine.” – Nó cất tiếng, giọng nói vang lên thoáng chốc rồi lọt thỏm vào thinh không.

Lucine mở mắt, nhìn nó rồi cười nói:

“Cậu tới rồi June. Mình đã đợi cậu từ lâu rồi.”

“Mình đang ở đâu vậy, có phải là mơ không?” – June quét ánh mắt quanh căn phòng lạnh lẽo một lượt rồi ra vẻ thắc mắc.

“Không hẳn. Nhưng mình nghĩ tại sao mọi chuyện trong mơ lại không thể trở thành hiện thực chứ?” – Lucine trình bày, ra hiệu cho June ngồi bên cạnh.

June ngồi xuống, nó chẳng thấy gì ngoài sự lạnh lẽo đang xâm chiếm thân thể mình. Chẳng một chút ấm áp. Căn phòng này chỉ là một nơi xa lạ.

“Mình không biết, có lẽ do mình quá mệt mỏi nên mới xảy ra những điều này. Có người nói, giấc mơ thường phản ánh đời thực đúng không? Ngay cả tâm trạng vui buồn trong cuộc sống, hay thậm chí cả những khát khao, mơ ước.” – June nói.

Lucine quay sang nhìn nó; cô ấy chợt nắm lấy bàn tay của nó. Thoáng rùng mình nhưng June vẫn giữ được sự bình tĩnh.

“Không đúng…” – Lucine bèn phủ nhận. – “… Cậu luôn khao khát một cuộc sống tốt đẹp mà June. Chính vì vậy, cậu thường trốn vào thế giới tưởng tượng hay giấc mơ của mình.”

“Mình không phủ nhận chúng, nhưng thực tế những gì mình thấy khác xa so với những tưởng tượng của mình. Ngay giờ đây, mình chỉ cảm thấy lạnh lẽo và trống trải mà thôi, Lucine. Đặc biệt là trong căn phòng này.” – June rành rọt nhấn mạnh từng lời.

Rồi June nhận ra giọng mình nhỏ dần, và tắt hẳn. Nó chợt thấy thân thể nhẹ bẫng như đang bay. Lucine cố gắng nắm lấy bàn tay nó nhưng không được. Có cả tiếng la hét, tiếng nô đùa, thậm chí tiếng cãi cọ… nhưng nó không thấy gì nữa, ngoài màn đêm đang phủ lên tất cả thứ bột đen đặc, mịn màng. June giật mình tỉnh giấc, người ướt đẫm mồ hô; nó nhận ra chân vẫn mang đôi giày thể thao màu xanh. Bên cạnh giường, bố Jared đang nhìn nó, vẻ mặt ông toát lên sự lo lắng vô cùng.

“Con lại gặp ác mộng phải không June?” –  Bố Jared hỏi.

June gật đầu xác nhận.

“Do mệt mỏi quá thôi. Bố xin lỗi vì dạo này thường về muộn, nhưng nếu có chuyện gì thì hãy nói với bố. Đồng ý chứ?”

June gật đầu lần nữa, chẳng hiểu sao khi ấy, sự xuất hiện của bố Jared lại cho nó cảm giác bình yên lạ thường.

“Con ngủ tiếp đi. Bố sẽ ở đây một lát nữa.”

Rồi sau đó, June chẳng nói gì thêm, nó lại chìm sâu vào giấc ngủ và không còn mộng mị nữa, căn phòng hình tròn và Lucine đều trôi dạt về một chốn xa xăm, mờ mịt. Bởi lẽ nó biết rằng, cả đêm hôm đó, bố Jared đã ở bên cạnh, không rời nửa bước.

*

“June.”

Nó ngẩng đầu và thấy Gavin đang bên cạnh. Cách đó chừng vài bước, Lucine vẫn đứng, hai tay khoanh trước ngực như sẵn sàng chờ đợi câu trả lời. Nó bám vào cánh tay của Gavin rồi từ từ gượng dậy. Người đỡ đau nhức hơn, nó bắt đầu nhìn rõ mọi thứ. Nó cười thầm tự nhủ, mình đã hy vọng hơn rất nhiều về thế giới này, nhưng đáp lại vẫn chỉ là những bức tường trơ dày, thô cứng và lạnh lẽo mà thôi.

“Cậu suy nghĩ quá lâu đó June?” – Lucine lên tiếng, vẻ như trách móc.

“Mình… mình…” – Nó định nói gì đó nhưng ấp úng không thành tiếng… – “”Mình xin lỗi, Lucine.”

“Sao cơ?” – Lucine ngạc nhiên hỏi lại.

“Vì… mình không thể ở lại thế giới này nữa. Mình cần tỉnh dậy. Chỗ của mình là bên ngoài kia, ở thế giới thực.” – Nó dứt khoát nói.

“Cậu nói gì cơ June? Mình có nghe nhầm không?” – Lucine hỏi lại như thể không tin nổi vào tai mình.

Gavin bèn lên tiếng giải thích, nhưng Lucine nạt nộ khiến cậu phải lặng im. Lucine giận dữ thật sự, dường như cô ta không còn giữ được sự bình tĩnh như vốn có nữa.

“Câm ngay, Gavin. Tôi không phiền tới cậu. Hãy để June nói rõ mọi điều.”

Đoạn, June lôi từ trong túi áo khoác da của nó ra một thứ. Lucine biết rõ đó là gì, vẻ mặt cô hiện rõ sự thất vọng.

“Không. Không thể, June. Cậu không thể làm như thế được.” – Lucine nói.

“Mình trả lại cậu, Lucine, mình không thể ở đây thêm nữa. Vậy nên mình chỉ muốn nói lời tạm biệt.” – June rành rọt từng lời như cứa sâu vào trái tim của Lucine khiến cô ta bực tức.

“Tạm biệt ư? Cậu đừng quên những gì đã từng nói với tôi, June. Chúng ta đã cùng tâm sự, san sẻ với nhau như những người bạn thật sự.” – Lucine bày tỏ lý lẽ của mình.

“Đã từng vậy. Mình biết ơn cậu, Lucine à. Nhưng mình không thể đắm chìm mãi vào trong những thứ này. Mình còn cuộc sống, còn bố mẹ…” – June nói, một thứ gì đó dâng lên từ lồng ngực khiến mọi thứ như nghẹn lại.

Lucine cười khẩy.

“Thật nực cười. Tôi có cảm giác như mình bị phản bội vậy June.”

Lúc này Gavin dường như quá bực tức trước những gì Lucine nói, cậu liền lên tiếng:

“Thôi đi, Lucine. Chẳng có sự phản bội nào ở đây cả. Chỉ có sự ích kỷ của cô mà thôi.”

“Câm ngay, Gavin.”

Lucine gằn lên từng tiếng khiến Gavin giật nảy người suýt té ngã. May thay, cậu bám được vào tay June. Cậu nhìn June như muốn cảnh báo rằng cần phải rời khỏi nơi này ngay. Đừng chậm trễ. Mau lên! June như hiểu được ý nghĩa ánh mắt của Gavin, bèn lăn phương thuốc quên lãng về phía Lucine. Lucine thấy vậy, dùng chân dẫm mạnh lên phương thuốc khiến nó vỡ tan tành. Từng mảnh nhỏ bụi kim tuyến lấp lánh bay lên rồi biến mất.

“Được lắm, June. Cậu hãy đợi đấy!” – Lucine thách thức.

Cả hai đứa định chạy về phía cánh cửa hòng trốn thoát, nhưng lối đi duy nhất đã bị Lucine chặn lại. Giơ đôi tay mảnh khảnh của mình ra, Lucine vẫy gọi thứ gì đó từ không khí. Bỗng nhiên, một hình hài khá cao lớn hiện ra khi làn khói trắng dần tan biến. Là Max! June trộm nghĩ, nhưng tại sao ánh mắt cậu ấy lại hằn lên sự giận dữ và đáng sợ đến thế. Nó không ngừng thắc mắc.

Lucine gật đầu ra hiệu. Nhanh như cắt, Max chạy sang, lao thân hình đồ sộ vào Gavin. Không kịp phản ứng, cậu lăn tròn trên nền đất. Chưa kịp gượng dậy thì cả thân hình cao lớn của cậu chàng chơi bóng rổ đã đè lên người Gavin khiến cậu thấy khó thở vô cùng. Từ đằng xa, June thét lên kinh hãi, nó vội chạy sang, nhưng khi ấy, một sức mạnh kỳ lạ kéo ngược thân thể nó lại, ngã sõng soài ra nền nhà.

“Cậu không thể làm được gì đâu, June!” – Lucine nhìn nó với ánh mắt thương hại.

“Cậu định làm gì, Lucine?” – June sợ hãi hỏi lại.

Lucine chỉ cười khẩy. Cô ta không nói gì mà đi thẳng về phía Max. Gavin cố thoát khỏi cánh tay như gọng kìm của Max nhưng không thể, càng giãy giụa thì cậu ta càng siết chặt hơn. Mắt Gavin ứa lệ rồi nhòa đi. Mọi thứ tối dần, cậu chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng June đang cố gọi tên mình. Tiếng gọi nhỏ dần rồi tắt hẳn.

“Gavin.”

June thét lớn. Nó gắng gượng ngồi dậy, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Lucine biến mất cùng Gavin và Max – thuộc hạ của cô ta.

===> BÊN KIA GIẤC MƠ | CHƯƠNG 15: GIẢI CỨU

 

 

No votes yet.
Please wait...