BÊN KIA GIẤC MƠ | CHƯƠNG IV : CHÂN TRỜI MÀU TÍM  

No votes yet.
Please wait...

Bức tường trong căn phòng dành cho bệnh nhân nội trú không phải màu trắng hoàn toàn mà hơi ngả một chút xám và một chút xanh – Jess, mẹ của June – vừa nhận ra điều có vẻ đầy ngẫu nhiên đó sau nhiều tiếng đồng hồ ngồi bên giường bệnh của con gái. Bà thử nhấc mình ra khỏi ghế, cả lưng và chân đều đã tê mỏi vô cùng.

Ba ngày đã trôi qua kể từ vụ tai nạn.

Chẳng có nhiều việc để làm cho người nhà ở một phòng bệnh. Sau khi chờ bác sĩ Bracher ghé qua thăm khám vào buổi sáng, Jess dành một ít thời gian để thông báo cho ban nhạc và người quản lý của mình về việc hủy lịch diễn sự kiện và tại quán cà phê phòng trà quen thuộc, cũng chỉ có vài lịch thôi, vì Jess vừa mới bắt đầu đi hát trở lại sau khi nghỉ sinh em bé thứ hai.

Một thoáng buồn day dứt hiện lên trong mắt Jess khi bà lướt qua tin nhắn cuối cùng mình gửi cho June, cùng đêm con bé gặp tai nạn, mẩu tin đầy vô tư về đứa con riêng. Bà liếc nhìn chiếc điện thoại của con gái mà cảnh sát đã trao lại, giờ còn nằm trong chiếc túi zip đặt trên bàn, theo kiểu “vật chứng” vụ án. Bà tự hỏi không biết June đã kịp đọc tin nhắn trước khi chuyện xảy ra? Hay là con bé đã đọc tin nhắn lúc chuyện đang xảy ra, bà chợt rùng mình trước suy nghĩ ấy.

Mình đã không công bằng với June, bà nghĩ vậy. Con bé là đứa trẻ nhạy cảm và hay suy nghĩ nhưng ít khi bộc lộ ra bên ngoài. Càng lớn, June dường như càng thêm xa cách với mẹ, Jess đã cho đó là do tâm lý lứa tuổi. Chuyện bất ngờ trở nên khó khăn hơn khi người bạn thân của con bé gặp tai nạn đau lòng và June từ chối việc tư vấn tâm lý sau đó. June không giấu giếm nỗi buồn nhưng cũng không thực sự trải lòng với ai cả. Những hành động của con bé cũng không khác nhiều so với trước, và thậm chí June vẫn tham gia thường xuyên cùng câu lạc bộ vẽ ở trường. Jess đã hy vọng con bé tìm được sự an ủi qua sở thích đó.

Khi Jess cuối cùng cũng thu đủ dũng cảm để đứng dậy cầm chiếc Iphone, bà nhận ra nó đã hết sạch pin từ lúc nào. Jess suy nghĩ một chút rồi bấm máy gọi Jared – ông vừa về nhà để lấy một vài đồ dùng chuẩn bị cho quãng thời gian tá túc lại bệnh viện chưa biết bao giờ mới kết thúc của họ. Từ sau cuộc nói chuyện chẳng lấy gì làm vui vẻ đêm June nhập viện, hai người họ hầu như không nói chuyện lại nữa và giữ khoảng cách bằng sự im lặng mệt mỏi. Jared nhấc máy ngay, hơi bất ngờ với đề nghị nhờ mang sạc điện thoại của bà nhưng cũng đồng ý mà không hỏi thêm gì.

*

Cầm chiếc điện thoại đã sạc đầy trên tay, Jess chần chừ lại gần June. Bà có thể thấy ánh mắt hơi trách móc của Jared từ bên kia căn phòng hướng về phía mình. Chuyện này chẳng hay ho gì, Jess biết vậy, bà cũng chẳng bao giờ muốn xâm phạm riêng tư của con gái, nhưng có điều gì đó thôi thúc bà và nếu không làm vậy, nỗi băn khoăn đè nặng sẽ khiến mọi thứ còn tồi tệ hơn. Bà nhẹ nhàng nâng bàn tay phải của June và khẽ nhấn ngón cái của cô bé vào nút tròn trên chiếc Iphone. Màn hình lập tức biến đổi và một loạt các ứng dụng quen thuộc hiện ra.

Mục tin nhắn trong máy June không nhiều, cũng không có gì lạ, thường thì

Bên kia giấc mơ

tụi trẻ thích trò chuyện qua những ứng dụng của mạng xã hội hơn. Ngoài vài tin quảng cáo, June hầu như chỉ nhận tin nhắn từ “Julie – trưởng câu lạc bộ vẽ”, từ Jared và chính bà.

Cặp mắt Jess tối lại khi đọc đến những tin nhắn gửi đến máy của June chỉ vài phút sau tin nhắn của bà. Một trò đùa độc địa của bọn trẻ cùng trường, một lời cợt nhả của cậu trai nào đó không muốn hò hẹn với con gái bà. Jess dường như có thể nghe thấy tiếng cười đùa ác ý ẩn dưới lớp câu chữ. Bà không biết có phải ngày nào con gái mình cũng phải nhận những tin nhắn cợt nhả và thóa mạ kiểu này không, sự thật là vậy, bà không hề hay biết chút nào. Jess kêu lên một tiếng rồi gọi Jared lại đọc tin nhắn.

“Hẳn là mấy đứa bạn ở trường gửi cho nó. Em sẽ gọi đến trường về vụ này!” – Jess lớn tiếng tuyên bố, ngay khi Jared ngước mắt lên khỏi màn hình điện thoại.

“Jess, bình tĩnh nào! Bọn trẻ tuổi này còn ngốc nghếch mà.” – Jared đưa bàn tay ra như cố ngăn lại nếu Jess có ý định lao ra khỏi phòng.

“Đây là bắt nạt học đường đấy, anh hiểu không? Đã từng có bao nhiêu đứa tự tử vì mấy chuyện như thế này!” – Jess lớn tiếng, giọng hơi lạc đi.

Jared khựng lại, ông chưa từng nghĩ về sự việc theo hướng đó. Nhưng cảnh sát và nhân chứng cho biết đó là vụ tai nạn kia mà. Ông im lặng vài giây rồi nói:

“Anh biết, nhưng việc bây giờ của chúng ta là tập trung cho June.”

“Nếu June có mệnh hệ gì… chỉ vì mấy chuyện thế này… em sẽ chết mất.” – Hai giọt nước lại chảy ra theo vệt nước mắt chỉ vừa mới kịp khô trên hai má của Jess.

Jared nắm chặt bàn tay của Jess, mắt ông ánh lên tia nhìn cương nghị khiến người khác an tâm. Ông hứa rằng sẽ tìm cách giải quyết và khuyên bà hãy nghỉ ngơi.

Jess để cho người chồng cũ đưa mình đến chiếc ghế cạnh giường, tay bà còn nắm chặt chiếc điện thoại, lúc này vừa là vật kết nối giữa mình và June, cũng vừa là minh chứng rằng còn nhiều điều bà chưa hiểu về cuộc sống của cô con gái. Tiếp tục kéo xuống những tin nhắn trước đó, bà nhận thấy June vẫn còn giữ nguyên những tin nhắn cũ với cậu bạn Gavin. Jess thở dài, vội bấm trở lại trước khi tâm trạng còn chùng xuống hơn nữa. Lún mình trong chiếc ghế, Jess mở album ảnh để nhìn ngắm những bức tranh June đã vẽ và chụp lại.

Những bức tranh của June pha lẫn giữa hiện thực và kỳ ảo, không thống nhất một chủ đề cụ thể nào cả. Có những bức đầy màu sắc, có những bức lại đơn sắc và trừu tượng hơn. Người mẹ nhìn ngắm rất lâu bức tranh vẽ một ngôi nhà gỗ trên sườn đồi nhìn ra biển. Biển đêm yên ả nhưng vẫn sâu hun hút, chỉ có ánh đèn le lói của căn nhà là điểm sáng duy nhất.

***

“Sao thế Gavin, ngồi xuống đi chứ, sao đứng mãi vậy?”

Thấy Gavin cứ đứng tần ngần cạnh cửa sau khi đi cùng mình tới căn nhà gỗ, June lên tiếng giục bạn.

Ngôi nhà gỗ lúc này nằm trên ngọn dốc thoai thoải có cỏ mọc quanh. Khỏi phải nói là Gavin ngạc nhiên thế nào khi đi trên con đường mòn dẫn lên dốc và nhìn thấy bóng ngôi nhà nho nhỏ mà June cứ khẳng định là của mình ở phía xa. Ngay cả lúc đã vào bên trong, Gavin vẫn lúng túng không biết nên làm gì cho phải. Phía trong căn nhà ấm áp và tràn ngập tông màu đất dễ chịu đúng với phong cách boho của June.

June lúi húi pha hai cốc cacao nóng cho hai đứa – nó tìm thấy hai gói trong tủ bếp. Giờ đây June cũng không mất công bất ngờ trước những thứ cứ đột nhiên xuất hiện quanh mình nữa. Nó chỉ muốn được nhanh chóng ngồi lại và kể với Gavin mọi việc.

“Cảm ơn cậu.” – Gavin đỡ lấy ly cacao, cuối cùng cũng chịu ngồi xuống ghế.

June ngồi xuống bên cạnh, duỗi chân đầy thoải mái. Nó chăm chú nhìn Gavin uống nước như để khẳng định sự có mặt của cậu thêm lần nữa rồi mới lên tiếng.

“Xin lỗi vì khi nãy nhé. Gặp lại cậu thật tốt!” – June lúng búng nói, giờ nó mới thấy hơi ngại vì đã khóc bù lu bù loa.

Gavin nhấp một ngụm lớn và một vệt cacao dính lại trông như hàng ria mép. June bật cười và Gavin cũng cười theo.

“Cậu kể chuyện đi, June. Một năm qua đã có chuyện gì?” – Gavin hỏi.

“Cậu nghĩ xem có thể có chuyện gì chứ.” – June nhún vai. – “Thế giới thì vẫn toàn ô nhiễm và khủng bố. Những kẻ gàn dở thì vẫn luôn gàn dở. Con bé Ruby, vẫn chẳng ra gì, à mà nó còn tăng cả chục cân, rồi nó làm như đó là lỗi của cả thế giới và lỗi của tớ! Cho đến khi tớ lạc đến đây.”

“Chính xác là làm thế nào mà cậu lạc đến đây được nhỉ.”

“Đó cũng là câu trả lời mà tớ tìm kiếm khi gặp Max nhưng cậu ấy không chịu trả lời.”

“Max?”

June nhìn tránh ra chỗ khác như vừa bị nói hớ.

“À, chẳng có gì cả đâu.” – June nói tiếp luôn. – “Chỉ là tớ đã tưởng sẽ có được giải đáp nhưng rồi mọi thứ lại vuột khỏi tay. Giờ đã gặp cậu thì ổn rồi, tớ chẳng quan tâm lắm nữa.”

Gavin mím môi như để ngăn mình đưa ra lời nhận xét, cậu không chắc có thể dùng từ “ổn”, cậu luôn là người cẩn thận và chỉ nói những điều hợp logic. Những gì June vừa kể thật kỳ lạ, nhưng cậu quan tâm đến cuộc sống và tâm trạng của June hơn là hoàn cảnh khó hiểu mà hai đứa đang vướng phải. Cậu để ý thấy có một số điều June tránh né, liệu có phải một năm qua đã làm khoảng cách giữa hai đứa lớn hơn không? Chuyện với Max hay Ruby như thế nào, dù thắc mắc nhưng cậu không dám hỏi thêm, sợ rằng có thể có điều gì đó đau lòng. Với Gavin, tình bạn vẫn như cũ, còn với June, cậu không dám chắc nữa.

Hai đứa mải mê nói chuyện cho đến lúc Gavin bắt đầu thiu thiu ngủ.

June không ngủ được, nó đành nằm nghĩ ngợi linh tinh. Gavin vẫn đang nằm cuộn mình cạnh lò sưởi như một con mèo. June cảm thấy hơi ngốc nghếch khi nhắc đến Max với Gavin. Còn việc nhắc đến Ruby và đám bạn làm nó sôi máu. Đúng như đã nói với bạn, June không quá quan tâm đến lý do nó ở đây mà thích thú hơn với viễn cảnh về những gì có thể làm được. Một ý tưởng nảy ra trong đầu nó.

Nó nhảy khỏi giường. Nó sẽ thực hiện ý tưởng này trước khi Gavin thức.

*

“Gavin, dậy thôi! Có cái này cho cậu xem đây”

Tiếng June gọi vang khiến Gavin choàng tỉnh. Cậu ngáp một cái rõ dài và chỉ kịp thấy June ngoắc tay gọi nó ra khỏi nhà trước khi lại chạy biến. Không nén nổi tò mò, Gavin lồm cồm bò dậy rồi vừa dụi mắt vừa bước ra.

Cánh cửa mở toang, ngay lúc này đập vào mắt cậu là một căn phòng chưa từng thấy trước đây nằm chình ình trên bãi cỏ cạnh căn nhà gỗ.

– June? – Gavin tò mò bước vào, lấy tay che mắt khi luồng sáng xanh chiếu qua mặt.

Đó là một căn phòng tuyền màu xanh lá, dường như được bao phủ bởi thứ vải xanh người ta thường dùng trong các bộ phim cần lồng ghép kỹ xảo. June đứng đó, tay đưa ra thứ gì đó giống như đôi mắt kính thực tế ảo dày cộm mà người ta hay dùng để chơi game. Cậu ấy kiếm đâu ra mấy thứ này vậy chứ, Gavin chỉ kịp tự hỏi trong đầu như thế, còn June thì đã đeo đôi kính lên rồi bấm cái nút gì đó gắn trên quai kính.

“Để thử xem nào… úi chà chà…” – June lẩm bẩm rồi thốt lên sau khi nhấn nút.

Gavin làm theo và ngay lập tức cậu thấy điều làm June xuýt xoa. Trước mặt hai đứa hiện ra cảnh tượng đầy màu sắc vui mắt thế chỗ cho phông nền xanh và những chướng ngại vật theo kiểu trò chơi Mario cứu công chúa trứ danh. Cúi nhìn xuống chân, cả hai có thể thấy hai chiếc búa ngộ nghĩnh. Dù không quá ưa thích trò chơi điện tử, Gavin cũng đủ hiểu chiếc búa này là món đồ cơ bản mà người chơi được trang bị đầu tiên để “đánh quái” và dẹp chướng ngại vật trên đường đi. Hai đứa nhìn nhau bật cười rồi nhanh nhẹn cầm chiếc búa của mình lên – chúng rất nhẹ và vừa tay – rồi chạy về phía trước, hào hứng nhập cuộc.

Cùng nhau nhảy phóc qua các chướng ngại vật, June và Gavin cười ngặt nghẽo khi thay nhau dùng búa chiến đấu với những kẻ muốn cản đường họ trong hình dạng từ Pacman đến Flappy Bird. Cũng lâu lắm rồi June mới chơi trò chơi và lại được cười thoải mái đến vậy. Nó nóng lòng chờ đợi những màn chơi tiếp theo, đặc biệt là màn sau cùng.

*

Khi hai đứa đã bắt đầu thấm mệt, khung cảnh thay đổi, không còn màu sắc đáng yêu mà tối lại, những đường chân trời mô phỏng xung quanh trông y như thật đang hắt lên thứ ánh sáng tím ngắt.

Những bóng đen in trên nền trời phía xa. Thử thách cuối cùng lộ diện.

Trước sự bất ngờ của Gavin, một đàn heo lúc nhúc chạy tới. Đằng sau chúng, đứng trên hai chân sau như con người là một cô lợn to béo, đầu đội mái tóc xoăn màu đỏ hung, chỉ huy đàn lợn nhỏ tấn công bằng cách chỉ trỏ bàn chân trước với những chiếc móng sơn màu đen cùng chất giọng the thé. Hình ảnh này khiến Gavin liên tưởng ngay đến… Ruby!

June lao vào và bắt đầu hất mạnh búa để gạt những con lợn tay sai hung hăng ra khỏi lối đi. Gavin yểm trợ đằng sau. Đám heo này phiền nhiễu nhưng không mấy nguy hiểm. Thay vì dùng búa, có lúc Gavin chỉ tránh chúng trên đường đi, còn chúng cứ lao thẳng về phía trước. June thì khác, sẵn sàng quay lại để tiêu diệt bằng sạch chúng thì thôi. Gavin cười trước cảnh đó, nhưng rồi nụ cười dần lịm đi. Cậu ngờ ngợ nhận ra rằng chính June là người tạo ra trò chơi chỉ để làm những điều này.

Gavin dấn lên trước nơi có con heo-giống-Ruby đang chờ sẵn. Cậu ước chừng chỉ cần vài búa thì đã có thể khống chế nó. Nhưng June từ xa đang lao đến, “Để tớ!”, rồi gần như đẩy Gavin sang bên để đối mặt với đối thủ cuối cùng của trò chơi. Cả hai bắt đầu.

Con heo dùng móng vuốt chân trước để đỡ đòn từ búa của June. Thân thể ục ịch của con heo khiến nó di chuyển khá chậm. Khi chẳng còn đám tay sai, nó yếu ớt đến lạ. Gavin đứng từ xa quan sát. Cách June đáp trả những đối thủ mang vẻ hung hăng và hằn học quá đáng. Chiếm thế chủ động, June đạp lên một chướng ngại vật để có vị trí cao hơn và giáng đòn liên tiếp xuống cô lợn. Ruby-heo phát ra những tiếng kêu chói tai.

“Thôi, June, đủ rồi đấy, trò chơi kết thúc được rồi.”

“June, cậu nghe tớ nói không?” – Gavin lao vào, cố gắng tách June ra khỏi đám lộn xộn.

Cậu quyết định gỡ kính ra, không gian trở về như cũ. June miễn cưỡng buông vũ khí và bấm nút tắt khung cảnh thực tế ảo.

“Sao chứ?” – June hỏi, không giấu vẻ thách thức.

“Chỉ là trò chơi thôi mà, June.”

“Đúng, vì chính chúng cũng coi tớ là trò chơi mà!” – June ra hiệu nóng nảy về phía lũ lợn. – “Sao tớ phải dừng lại trong khi có thể nghiền-nát-chúng?”

Gavin hơi lùi lại, giơ hai tay tỏ ý đầu hàng để June nguôi cơn giận. June đi đi lại lại, mặt hằm hằm, sẵn sàng bật lại nhưng vì Gavin không nói gì cả nên nó cũng chẳng thể nói gì. Chiêu im lặng của Gavin phát huy tác dụng.

Có vẻ như June đã bị tổn thương rất nhiều, Gavin nhìn bạn và cảm thấy vậy. Sự hằn học khi nãy giống của một kẻ bị dồn đến đường cùng, khác nhiều so với những ký ức cuối cùng cậu có về June. Cậu vẫn biết Ruby dẫn đầu một nhóm và chúng từng khiến cuộc sống ở trường của June không mấy dễ chịu, nhưng để có động thái trả thù như thế này thì hẳn phải là chuyện nghiêm trọng. Vậy mà mình chẳng hề ở đó để giúp June được, Gavin thấy buồn và đôi chút bất lực.

“Thôi được. Cậu cảm thấy khá hơn rồi chứ? Tớ thấy Ruby-heo đã bị xử một trận ra trò rồi đấy.” – Gavin giảng hòa.

“Lại chẳng thế!” – June còn chút bướng bỉnh nhưng cũng đã dịu lại.

Nói rồi June ngúng nguẩy bước ra, đợi Gavin đi theo rồi gạt tay xóa bỏ căn phòng.

*

“Tớ thấy chúng ta nên tránh xa mấy thứ công nghệ rồi thực tế ảo đó thì hơn.” – Gavin tuyên bố. – “Thậm chí chúng ta còn chưa hiểu chỗ này là thế quái nào!”

“Là nơi mà tớ có thể biến Ruby thành lợn, thế là đủ!”

“Thật ra… chính trò chơi của cậu cũng khiến tớ suy nghĩ, biết đâu ta đang rơi vào một dạng thực tế ảo nào đó, khi mà tớ… uhm… vẫn còn sống ấy.” – Gavin ngập ngừng một thoáng, hẳn là cậu chưa hoàn toàn thoải mái để nói về cái chết của mình lắm.

“Vậy thì cũng tốt thôi.” – June vẫn thờ ơ thấy rõ.

Gavin rõ ràng không hài lòng với phản ứng ấy. Cậu lúc nào cũng muốn đào sâu tìm hiểu đến cùng. Ngay cả khi thực tế có vẻ như đang có lợi cho mình, cậu không muốn chỉ chấp nhận mà vẫn đòi hỏi những câu hỏi của mình phải có câu trả lời.

“Cậu biết không? Tớ nghĩ ta nên làm một vài thử nghiệm.”

Đúng là Gavin chứ không phải ai khác. June cũng không nén nổi tò mò và hỏi cậu bạn muốn thực hiện thử nghiệm gì.

“Để xem mức độ ‘thật’ của mọi thứ quanh chúng ta.” – Gavin giải thích một vài thí nghiệm theo một trong những cuốn sách cậu từng đọc.

Trước tiên, Gavin kiểm tra căn nhà gỗ và phát hiện rằng chẳng có cái gương nào cả. Cậu khá hào hứng và yêu cầu June vẽ cho mình một cái. Hai đứa đứng trước gương hồi lâu, xoay đủ các phía và thử làm những động tác kỳ quặc.

“Rốt cuộc thì cậu muốn rút ra điều gì?” – June vừa nói vừa cười khi nhìn Gavin cố gắng thực hiện động tác yoga trước gương.

“Lạ thật.” – Gavin nói. – “Thường thì nếu thế giới này không thật, chúng ta sẽ không soi gương được mà chỉ thấy bóng mờ thôi, hoặc sẽ có điều kỳ cục gì đó, kiểu như ta sẽ trông khác với bản thân mình ấy.”

June quay lại đứng trước gương lần nữa. Nó ngờ ngợ không nhớ lần cuối nhìn vào gương trước khi tất cả những chuyện này xảy ra. Có thể là nó đã soi gương vào buổi sáng ở nhà, hoặc liếc nhìn gương chiếu hậu trên xe chẳng hạn. Nhưng June không nói gì về cảm giác đó, nó chỉ bảo Gavin rằng thử nghiệm soi gương có vẻ ổn thỏa cả.

Gavin chưa bỏ cuộc, cậu lại nhờ June vẽ đồng hồ. Quả có khó hơn, vì June không hề có ý niệm nào về việc bây giờ đang là mấy giờ. Vậy là nó cứ vẽ bừa một cái, đồng hồ chỉ lúc tám giờ sáng. Kim đồng hồ bắt đầu chạy, phát ra tiếng lách tách y hệt như lúc bình thường. Hai đứa dán mắt vào vật ấy như thể chưa từng thấy chiếc đồng hồ nào bao giờ. Vẫn chẳng có gì đáng kể xảy ra, chiếc đồng hồ điềm nhiên chạy hết vòng này đến vòng khác.

“Hừm…” – Gavin không nhìn đồng hồ nữa mà chống tay vào cằm, chăm chú nghĩ ngợi.

“Như vậy có nghĩa thế giới này… ‘thật’ hả?” – June hỏi.

“Tớ cũng chịu với định nghĩa ‘thật’ đó. Nhưng có một điều rõ ràng không bình thường.”

“Điều gì nào?” – June nhướn mày.

“Cậu có quyền năng như thể siêu nhân trong thế giới này!” – Gavin khẳng định, rồi giả bộ huơ huơ tay trong không khí. – “Đây nhé, tớ mà thử vẽ xem, chẳng ra cái gì cả.”

“Hay do cậu vẽ chẳng ra hình thù gì?” – June cười khúc khích.

“Này, thôi đi!” – Gavin đẩy vai bạn rồi cũng phá lên cười.

“Cậu biết không, điều tớ thích nhất đấy là quang cảnh ở đây. Tớ thấy như đang được đi du lịch miễn phí. Nếu bây giờ được chọn một nơi để đến, cậu thích đi đâu?”

“Bờ sông Little.” – Gavin đáp gọn. Cậu muốn nhắc đến con sông lớn có một phần chảy qua Shadowsfield.

“Thật đấy hả?” – June cảm thán. – “Cậu có thể chọn bất cứ nơi nào mà lại chọn một chỗ có thể đến bất cứ lúc nào? Paris hay London thì sao?”

“Tớ không tin tưởng lắm việc cậu vẽ một nơi cậu cũng chưa từng đặt chân đến đâu, nó sẽ chỉ như một bản mô phỏng. Còn sông Little, thật ra tớ cũng đâu có cơ hội đến bất kỳ lúc nào nữa đâu, nhỉ?”

June không đôi co với bạn nữa. Nó hiểu ý Gavin. Bờ sông Little cũng là nơi hai đứa hay tới chơi từ nhỏ và khi lớn lên thì lái xe đến, trèo lên nóc xe nhìn ngắm xung quanh và nói chuyện trên trời dưới đất. Gavin muốn tái hiện kỷ niệm.

Trong lúc June ra ngoài vẽ, Gavin ngồi lại trong nhà. Cậu vui vì June đồng ý với mình. Không phải là cậu không thấy Paris hay London hấp dẫn, nhưng cậu chỉ thèm những cảm giác thân thuộc để cảm thấy lại là mình. Cậu đã bị chậm lại và vẫn còn sống trong thực tại hơn một năm về trước. Cơ hội duy nhất, cũng là cầu nối duy nhất của Gavin với quá khứ đã lùi xa ấy là qua June và tài năng được bộc lộ ở nơi này.

Gavin nhìn ra cửa và thấy June đang miệt mài vẽ. Những đường nét kỳ diệu cứ hiện ra và biến đổi ngay trước mắt đầy mê hoặc. Gavin cứ suy nghĩ mông lung cho đến khi June một lần nữa gọi cậu. Cậu mỉm cười và chạy ra, hít đầy căng lồng ngực không khí nơi bờ sông tuổi thơ.

>>> BÊN KIA GIẤC MƠ | CHƯƠNG 5: SÂU TRONG MÊ CUNG

 

 

 

No votes yet.
Please wait...