BÊN KIA GIẤC MƠ | CHƯƠNG V : SÂU TRONG MÊ CUNG

Rating: 5.0/5. From 1 vote.
Please wait...

June lơ đãng nhìn về phía bên kia bờ sông. Những tia nắng đầu tiên bắt đầu rọi xuống. Cánh đồng cỏ xanh ngút ngàn hiện rõ dần trong màn sương mờ ảo. Hình ảnh này khiến nó liên tưởng ngay tới những vùng bình nguyên Trung Tây rộng lớn của nước Mỹ – đi từ phía đông của tiểu bang Nam Dakota xuôi xuống dòng sông Missouri hùng vĩ. Sự thực là nó chưa bao giờ để tâm tới môn Địa lý khi học ở trường, càng chưa bao giờ tưởng tượng ra việc một ngày nào đó, tự mình khám phá những vùng đất mới lạ. Vậy mà lúc này, nó đang ngồi cạnh Gavin, trong vùng đất mà dường như nó có thể kiểm soát được mọi thứ dễ dàng, chỉ bằng những tưởng tượng trong đầu.

Một lát sau, nó lặng lẽ nhìn sang phía Gavin. Lúc này, cậu hướng ánh mắt ưu tư của mình về phía con sông đang lững lờ chảy; ánh nắng mặt trời rọi xuống khiến mặt sông như thể được phủ lên một lớp vàng óng ánh, diệu kỳ.

“Cậu đang nghĩ gì vậy, Gavin?” – June cất tiếng hỏi.

“À, tớ chẳng nghĩ gì cả!” – Gavin nói, có vẻ bối rối vì giật mình. – “Chỉ là… vẫn chưa thật sự quen với mọi thứ ở đây thôi.”

“Thì bọn mình cùng làm quen thôi!” – June hào hứng. – “Cậu có ý tưởng gì về trò chơi tiếp theo không? Thứ gì mà cậu nghĩ ngay lúc này ấy.”

“Chịu thôi!” – Gavin lắc đầu. – “Cậu lại có ý gì phải không?”

Gavin đoán trúng phóc, June gật đầu nói:

“Tớ có một ý tưởng này… những mê cung trong thần thoại.”

“Mê cung như thế nào cơ?”

Gavin hỏi vẻ ngạc nhiên và tò mò. June cười tự tin – dẫu sao nó cũng từng tạo ra cả một thành phố – rồi nói một tràng dài với giọng điệu đầy hào hứng.

Bên kia giấc mơ

“Không phải cậu mê mấy ‘vùng đất bí ẩn’ rồi ‘nền văn minh bị chôn vùi’ lắm à? Thử hình dung một nơi như vậy, với những con đường lắt léo trong một mê cung, dẫn chúng ta tới ngõ cụt hay thậm chí có sự xuất hiện của những con quái vật đáng sợ như Minotaur chẳng hạn…”

June không khó khăn gì để nhận ra chút sợ hãi vừa thoáng qua trong đôi mắt màu xanh lá của Gavin mà cậu không kịp che giấu. Kỳ quặc thật, Gavin ưa phiêu lưu lại có nỗi sợ một thứ trong tưởng tượng như vậy.

“Ý cậu là con quái vật Minotaur trong thần thoại Hy Lạp?” – Gavin hỏi lại.

“Đúng vậy! Chúng ta sẽ chơi trò truy tìm kho báu trong mê cung.”

  Nhưng chỉ một tí thôi, June quên béng việc nó vừa dọa bạn thân của mình. Nó lại sa đà vào câu chuyện tưởng tượng và thao thao bất tuyệt về cách tạo ra mê cung thế nào, trong đó sẽ đặt một kho báu ra sao… Nó thậm chí còn lên sẵn kế hoạch có điểm xuất phát và đích đến cuối cùng là chiếc rương kho báu ở trung tâm mê cung. Chỉ mãi đến khi quay sang nhìn và lại bắt gặp sự sợ hãi trong mắt Gavin, June mới sực nhớ phải tiết chế mình.

“Cậu đã bảo tránh xa mấy thứ công nghệ, giờ mình thử thứ gì đó cổ xưa xem, và khẳng định rằng tớ sẽ không tạo ra một con quái vật nào như Minotaur nhé, cậu an tâm đi Gavin!” – Thật sự là một lời dỗ ngọt.

Gavin chưa vội đáp lời, cậu vẫn lặng thinh trước những gì June vừa nói.

“Cậu thấy thế nào, Gavin?” – June hỏi.

“Tớ… tớ đồng ý. Miễn sao cậu vui là được.” – Gavin buộc phải trả lời.

June mỉm cười. Rồi, nó không nói thêm gì nữa, chỉ đứng dậy sau khi tiện tay cầm một nhánh cây khô khẳng khiu đang nằm chỏng chơ trên thảm cỏ xanh mướt. Nó đưa nhánh cây khô lên ngang tầm ngực, nhìn chếch về phía mặt trời đã lên cao; rồi như một người nghệ sĩ thực thụ, nó quơ tay, phác một vòng tròn vô hình trong không khí. Ngay lập tức, một bóng râm hiện ra trên thảm cỏ. Ban đầu bóng râm chỉ to hơn cái đĩa một chút, sau đó lớn dần rồi tỏa ra, mau chóng bao phủ toàn bộ khoảng không gian nơi hai đứa đang đứng.

Bóng râm che khuất cả mặt trời, xóa vội đi hình ảnh của buổi sáng mùa hè yên ả. June tiếp tục vẽ, bất ngờ thay, nó có thể vẽ cả gió. Gió bắt đầu nổi lên, mạnh dần, cuộn tất cả lá khô, cành khô quyện cùng bụi bặm chuyển động hỗn độn không ngừng trong không trung.

Trước đám bụi tù mù, theo phản xạ, Gavin cúi xuống, nhắm tịt mắt, nhưng vẫn cố gắng ngước lên để nhìn June. Hình dáng nhỏ bé tương phản với không gian kỳ vĩ xung quanh, mái tóc nâu dài thẳng bay ngược về phía sau… June vẫn đứng đó, như một người hùng thực thụ.

Sau khi vẽ xong, June nhẹ nhàng thả nhánh cây khô xuống đất. Gió tắt. Mọi thứ lặng như tờ. Trên cao, mặt trăng tròn vành vạnh hiện ra. Không gian nhuốm đậm một màu huyền bí và ma mị.

“Nhìn về phía trước mặt cậu đi, Gavin!” – June yêu cầu.

Gavin dụi mắt, nhìn về khoảng không gian phía trước. Không còn con sông mùa hè lấp lánh ánh nắng nữa! Xa một chút – cách chỗ cả hai đang đứng khoảng nửa dặm đường – một mê cung sừng sững hiện ra. Không khó khăn để Gavin nhận ra, June vừa mô phỏng lại hình ảnh mê cung trong thần thoại Hy Lạp, nơi vua Minos đã dựng lên để nhốt con quái vật Minotaur huyền thoại.

Gavin dụi mắt thêm lần nữa, thật không thể tin những gì mình đang nhìn thấy. Và dẫu thâm tâm vẫn còn những ngờ vực nhưng cậu vẫn thật sự thán phục trước những gì June vừa làm.

“Thật khó tin, June!” – Gavin nói như reo. – “Một mê cung thời Hy Lạp cổ đại… Một mê cung thật sự!”

“Mình lấy ý tưởng từ đó mà!” –  June cười đắc chí.

Khi Gavin còn đang gật gù thán phục, thì June đã chộp lấy bàn tay cậu, kéo đi.

“Đừng chần chừ nữa, đi thôi!”

Hai người rảo bước trên thảm cỏ đã chuyển màu xanh thẫm. Thi thoảng, phải băng qua một vài đoạn sình lầy nhớp nháp nhưng cả hai vẫn tiếp tục di chuyển về phía mê cung.

Càng gần hơn, June càng nhận ra rằng, mê cung lớn hơn rất nhiều so với trí tưởng tượng của mình. San sát thành dãy những cây có hình dáng giống thủy tùng cao chừng ba mét, cành lá đan chặt vào nhau tạo thành những bức tường chằng chịt, chắc chắn.

June cảm thấy không gian trở nên ẩm ướt so với ban đầu. Nó dễ dàng ngửi thấy mùi đất trộn lẫn với lá cây đang dần thối rữa và hoai mục. Lúc này, nó và Gavin đang tần ngần đứng trước một cánh cổng vòm lớn, dẫn vào một con đường sâu hun hút, thiếu ánh sáng tự nhiên.

“Chúng ta bắt đầu trò chơi nào!”

June hào hứng đề nghị. Ngay lập tức, nó buông bàn tay Gavin ra và cứ thế dấn bước về phía trước, không chút sợ hãi.

“Khoan đã…”

Gavin vội vàng lên tiếng, nhưng khi ấy, hình dáng nhỏ nhắn của June đã lẫn vào trong đám sương mờ của màn đêm; và chỉ thêm một chốc nữa thì hoàn toàn mất hút. Gavin không còn cách nào khác, đành bước qua cánh cổng vòm, tiến sâu hơn vào trong mê cung.

*

Lúc này, June đã đi được một khoảng khá xa. Mồ hôi chảy ròng trên gương mặt xuống cổ, chiếc áo tunic trùm hông ướt đẫm. Nó quệt mồ hôi hai bên má, rồi cúi người xuống, hai tay chống vào đầu gối, thở dốc.

Không gian lặng như tờ. Thảng hoặc, vài âm thanh nhỏ phát ra, tựa như tiếng gãy rắc của nhánh cây khô mới lìa cành. Những cây lớn với cành lá đan chằng chịt vào nhau tạo nên những bức thành vững chãi, khó có thể xuyên qua; đến mức nếu cứ nhìn thẳng thì ánh sáng như bị bẻ gập, xé chằng chịt thành nhiều mảnh. Nhìn loáng thoáng những mờ nhạt ánh sáng ấy, June liên tưởng ngay tới thời điểm chạng vạng trong ngày.

June đi dọc bức thành, thi thoảng gặp một vài thân cây đã mục ruỗng, đổ ụp xuống đất, ngáng ngang đường. Nó lấy hết sức bình sinh để nhảy qua, suýt thì té ngã, vì mặt đường hốt nhiên trở nên trơn trượt. Khi còn nhỏ, nó thường nghe câu chuyện về những con đường sâu hun hút dẫn vào một cánh rừng già âm u rất nhanh biến thành mê hồn trận, nếu đi mãi nhất định sẽ lạc đường. Nhưng nó tự nhủ, giờ không phải là lúc quay lại, nhất là khi, ở đâu đó, Gavin rất có thể đang tiến gần hơn đến kho báu rồi; cậu ấy luôn là người thông minh mà!

Nghĩ vậy, nó tiếp tục tiến về phía trước.

Có những đoạn, cành lá thủy tùng hai bên bện vào nhau, tạo nên những phần mái che khuất khoảng trời. Y hệt như đang đi trong đường hầm vậy! Bóng tối vây quanh khiến June không nhìn thấy gì. Nó bèn men theo bức tường cây, dùng tay rà trên bức tường để xác định phương hướng; rồi thi thoảng phải rụt lại khi bị vài thứ nhớp nháp dính lên bàn tay, như thể một sinh vật nhuyễn thể vừa để lại vết tích trên đó. Thoáng chút rùng mình, nó vội vàng chùi tay vào trong ống tay áo, rồi bước nhanh hơn, gần như là chạy.

Cuối đường hầm, ánh sáng hiện ra – đúng hơn là một đốm sáng lơ lửng. Càng tiến gần đốm sáng càng lớn hơn, mở thành một cánh cửa. Nhắm mắt thật chặt, June bước qua và cảm thấy rất rõ ràng, luồng sáng đi qua người mình, như mảnh vải sa-tanh mơn nhẹ trên lớp da thô ráp. Mềm mịn và lạnh lẽo. June hé mở mắt, chỉ dám hi hí nhìn. Một quang cảnh kỳ cục hiện ra.

Thật sao? Cột đá lơ lửng? Mỗi cột đá cao tầm ba mét với nhiều hình thù khác nhau. Có cột giống như một cây nấm được đẽo chạm thô sơ, có cột như một cây măng tây với đầu nhọn hoắt đang chĩa thẳng lên trời.

Dưới mặt đất, ngổn ngang đầy đá cuội, không theo trật tự nào. Có những viên đá to gần bằng quả bóng chày, mặt đá ướt, trơn nhẵn như bị gió và thời gian bào mòn từ ngàn năm về trước. Nó cúi xuống nhặt một viên cỡ như một củ khoai tây, xoay xoay trong lòng bàn tay, viên đá nặng hơn những gì nó tưởng tượng. Ngắm nghía và nhận ra viên đá bỗng trở nên đẹp đẽ hơn khi phản chiếu với ánh trăng. Một lúc sau, có lẽ đã nhìn chán, nó ném viên đá trở lại đất, toan quay đi nhưng khựng lại, nhìn chằm chằm. Viên đá cứ lăn tròn về phía trước và có vẻ sẽ chẳng dừng lại. Có đôi chút ngạc nhiên, nhưng có lẽ hứng thú nhiều hơn và June quyết định đi theo viên đá.

Viên đá dẫn đến một khoảnh đất trống rồi dừng hẳn lại. June cúi xuống, lấy tay hẩy nhẹ viên đá, nhưng nó không chuyển động nữa.

 “Bụp!”

Một tiếng nổ vang lên trong thinh không, khiến June giật nảy mình. Nó ngoái đầu ra phía sau, rồi đằng trước, thậm chí cả trên đầu để tìm xem thứ gì đã tạo ra âm thanh ấy. Vẫn không thấy gì, nó vội vàng đứng dậy.

 “Chào cậu!” – Một giọng nói mơ hồ vang lên sau lưng, như bị bóp méo bởi tiếng gió nhưng vẫn nghe được từng từ.

June quay lại. Nó trông thấy một sinh vật kỳ dị đang đứng trước mặt mình, mỉm cười.

Mất hồi lâu để có thể hình dung về sinh vật này. Nó giống như một cột đèn kiểu cổ điển, thường được đặt trên con đường nhỏ dẫn vào trung tâm thị trấn Shadowfield, nhưng khác chỗ có đầy đủ, chân, tay và khuôn mặt hệt như mặt người. Hai cánh tay dài với những ngón khẳng khiu, móng nhọn bằng sắt đã hoen rỉ chống bên hông, có phần ngạo nghễ. Điểm nhấn của sinh vật này là nguồn sáng lơ lửng phía trên đầu, tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh coban, dễ chịu.

Vẫn trong tư thế chống nạnh, ngọn đèn nhìn June bằng ánh mắt trìu mến.

“Bạn là ai?” – June cất tiếng hỏi.

“Tôi là người dẫn đường cho cậu.” – Cột đèn đáp lại bằng giọng điềm tĩnh.

“Người dẫn đường ư?” – June hỏi lại.

 “Chính xác. Tôi sẽ dẫn cậu tới chỗ kho báu. Chẳng phải các cậu đang chơi trò truy tìm kho báu sao?” – Cột đèn cười hỏi.

June chần chừ đôi chút. Nó nhìn kỹ “vị thần dẫn đường” của mình thêm lần nữa. Nét già nua hiện trên gương mặt kim loại xước xát, nhưng lại toát ra vẻ phúc hậu thu hút người đối diện.

“Chúng ta phải đi ngay, không anh chàng kia sẽ tới chỗ kho báu mất.” – Cột đèn hối thúc June, đồng thời chìa tay ra.

June quyết định đi theo. Cột đèn nắm chặt lấy bàn tay June và kéo đi.

*

Gavin cố gắng bám theo June, nhưng được nửa dặm đường thì cậu dừng lại. Vì đâm vào ngõ cụt nên cậu buộc phải quay ra để tìm hướng khác. Lối đi trở nên ngoắt ngoéo hơn. Đôi chỗ cậu không thể thấy rõ đường bởi sương đêm bao trùm che khuất tầm nhìn.

Trước đây, cậu đã từng được tham quan vài mô hình mê cung trong công viên. Cậu cũng từng đọc qua một số thuật toán tìm đường đi trong mê cung; trong đó có một thuật toán nổi tiếng là bám sát theo tường. Tuy nhiên, trường hợp đó chỉ áp dụng cho những mê cung “liên thông đơn giản” – khi các bức tường kết nối với nhau hoặc kết nối với đường bao quanh mê cung. Còn ở nơi cậu đang đứng thì các cơ quan bên trong dường như phức tạp hơn, thậm chí là chúng đang biến đổi. Vậy nên, mỉa mai thay, những kiến thức ấy giờ đây chẳng giúp ích được gì cho cậu.

Cậu men theo bức tường cây ẩm ướt, u tối hòng tìm được một khoảng trống với nhiều ánh sáng hơn. Lúc này, cậu đi tới những bức tường đá xếp, cao hơn đầu mình một chút. Cậu cố rướn người để có thể nhìn được ra xa hơn, nhưng chẳng ích gì, cả không gian vẫn mang vẻ thâm u, huyền hoặc. Sự im ắng gây ra cảm giác rùng mình, rợn tóc gáy.

Tường đá được tạo bởi những viên đá ong, đá cuội nhỏ, đủ hình thù, đủ màu sắc… Chúng khéo léo xếp chồng lên nhau như thể có hàng ngàn nghệ nhân đã mất rất nhiều thời gian để hoàn thành chúng. Thật kỳ công! Gavin thán phục trong lòng, rồi cậu tiếp tục tiến về phía trước. Đôi chân có phần rệu rã hơn vì lớp bùn sình bám đầy hai đế giày nặng trịch. Cậu nhặt mẩu gỗ dưới đất để hẩy hết chúng đi.

Đi qua hết bức tường đá, Gavin tới một trảng đất trống rộng rãi. Dưới mặt đất, thảm cỏ dày mọc tới mắt cá chân. Gavin bỗng cảm thấy sự thay đổi khác thường đang diễn ra trong cơ thể, đôi bàn tay cậu cứng đờ buốt giá, còn đôi chân thì như tê dại đi. Hơi thở cậu hóa làn khói trắng mỏng, phả vào trong không khí. Cậu nhận thấy nhiệt độ nơi đây đang giảm dần.

Ngước nhìn lên bầu trời tối sẫm, cậu thấy những bông tuyết đang từ từ rơi xuống. Ban đầu chỉ vài bông, sau đó nhiều dần. Chúng hối hả rơi, chẳng mấy chốc bao phủ kín trảng cỏ. Gavin lấy làm lạ! Cậu tự hỏi, chẳng lẽ đây là thử thách đặt sẵn trong mê cung này, và chính June là người đã tạo ra chúng.

Khi cậu còn đang thắc mắc thì tuyết chợt ngừng rơi. Cả không gian nhuốm một màu trắng toát, lạnh giá; chìm hẳn trong một sự lặng im ghê người.

Sự im lìm đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng cười khanh khách, ma quái. Gavin thảng thốt, nghe một cơn quặn rất mạnh từ dạ dày. Hít một hơi thật sâu, cậu cố gắng nhìn quanh để tìm hiểu sự tình. Nhưng lạ thay, cậu không nhìn thấy gì cả!. Rồi bất chợt tiếng cười lại vang lên, lần này kéo dài hơn, âm điệu sắc lạnh và đáng sợ hơn.

“Vụt!”

Nghe như tiếng roi da quất mạnh vào không khí ngay phía sau lưng mình, Gavin vội quay người lại. Cậu nhìn thấy một đốm lửa nhỏ cháy âm ỉ trên tuyết, rồi sau đó tắt ngúm để lại vết cháy sém, một đụm khói lở lửng bay lên. Đụm khói biến dạng. Từ hình khối nguyên sơ bắt đầu mọc thêm những phần khác; phần đầu nhô lên, nhọn dần giống như đang đội một cái nón dùng trong dịp Giáng sinh. Phần thân mọc thêm tay và chân. Đôi tay thì dài thòng gần như chạm vào đất.

Một sinh vật lạ lùng, ma quái xuất hiện trước mắt Gavin, khiến cậu bàng hoàng.

Cậu cố gắng lục tung tâm trí, hòng tìm những hình ảnh đã từng thấy trước đây về sinh vật này. Cậu dám chắc rằng, đã từng thấy sự xuất hiện của hắn. Đúng rồi! Trong những lá bài tarot mà cậu từng xem. Sinh vật lạ lùng này mang dáng dấp của hình nhân in trên lá bài – The Fool – Thằng Ngốc.

Lúc này, trong ánh sáng soi rọi của đêm trăng tròn, Gavin thấy rõ hình dáng của kẻ đối diện mình. Khoác trên người hắn là chiếc áo khoác lửng tay liền với quần sọc màu đỏ xen lẫn trắng, chiếc quần này bao bọc kín cả đôi chân dài ngoằng, gầy nhẳng với những ngón chân bẩn thỉu, gớm ghiếc. Hắn đứng nghiêng, lưng gù, phần đầu hơi cúi xuống. Bóng hắn đổ thành một vệt đen dài trên nền tuyết.

“Ông là ai?” – Phải cố gắng lắm, Gavin mới đủ gan dạ để lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im ắng.

“Thằng Ngốc!” – Hắn trả lời ngay, giọng điệu sắc lạnh, rợn người.

Hắn nhìn về phía Gavin, xoáy sâu đôi mắt đỏ ngầu vào người cậu. Cậu hoảng hốt, bủn rủn cả chân tay. Tim cậu đập nhanh hơn bao giờ. Nỗi sợ hãi trương phình lên như một khối u trong lòng cậu, như linh cảm được sự chẳng lành.

Hắn nở một nụ cười nham hiểm.

“Ngươi không nên xuất hiện ở đây, Gavin ạ!” – Hắn xoay hẳn người về phía cậu rồi nói.

“Tại sao?” – Gavin hỏi lại, nghe hoang mang và sợ hãi đến lạ lùng.

Hắn bắt đầu di chuyển, tiến gần hơn về phía Gavin.

“Tại sao ư?” – Hắn cười. – “Bởi vì, ngươi đang biến mình thành vật ngáng đường. Ngươi có biết điều đó không, Gavin?”

“Vật ngáng đường? Tôi không hiểu những gì ông đang nói.” – Gavin bật lại sau câu nói của hắn.

“Ngươi thật cứng đầu.” – Giọng điệu hắn trở nên thách thức.

Rồi sau đó, nhanh như chớp, hắn giơ đôi bàn tay nhọn hoắt ra khoảng không trước mặt, búng “tách” một cái, cười khẩy và đợi chờ sợi dây thừng lấp lánh xuất hiện. Nhìn về phía Gavin, hắn mỉm cười đầy vẻ hăm dọa.

Gavin sợ hãi lùi lại, vấp phải một hòn đá, cả thân hình bật ngửa về phía sau. Thằng Ngốc được thể vụt mạnh sợi dây thừng về phía Gavin. Theo phản xạ, cậu giơ tay lên đỡ; và cũng ngay lập tức, một cảm giác đau nhói chạy dọc từ cánh tay phải xuống thân người cậu.

Hắn quất dây lần nữa, nhưng cậu né được. Sợi dây vụt mạnh xuống đất làm tuyết văng tung tóe. Cậu lăn người sang bên phải. Lúc này, khi cơn hoảng loạn đã qua và sức mạnh tự vệ trỗi dậy, Gavin mới nhận ra lưng mình rất cấn; sực nhớ ra, có chiếc ba lô! Nhanh chóng trở người, kéo chiếc ba lô ra phía trước, vội vã kéo dây khóa và lôi từ trong ba lô ra một con dao nhỏ. Chỉ cần vậy, Gavin lập tức đứng dậy, sẵn sàng tư thế phản công. Thằng Ngốc nở nụ cười khinh khỉnh trước đối thủ yếu hơn mình. Nhân lúc hắn không để ý, Gavin lấy hết sức bình sinh lao thẳng về phía hắn. Con dao nhỏ cắm sâu vào mạn sườn bên trái của kẻ bất thình lình xuất hiện và vô duyên vô cớ tấn công cậu. Gavin cảm thấy có chất lỏng như máu đang nhễu ra hai tay mình. Hắn rú lên, kinh khiếp, vang vọng khắp mê cung, rồi ngã vật xuống đất, dường như không suy suyển gì. Chợt, hắn lồm cồm bò về phía Gavin, nhác trông như con bọ cạp khổng lồ; đồng thời miệng hắn mở rộng hơn để lộ hàm răng trắng nhởn, lởm chởm và nhọn hoắt.

Gavin thét lên kinh hãi. Cậu vùng chạy. May thay, một lỗ hổng nhỏ xuất hiện giữa bức thành cây, cậu nhanh chóng quăng ba lô về phía trước, sau đó chui vào. Mới được nửa người thì bàn tay gớm ghiếc của hắn đã tóm chặt lấy cổ chân của Gavin, lôi ngược cậu trở lại trảng cỏ.

“Ngươi sẽ không thoát được đâu thằng nhóc. Quay trở lại với ta! Chúng ta còn chưa bắt đầu cuộc chơi mà!” – Hắn gằn cùng với rền cười đầy đe dọa, tay siết chặt lấy cổ chân Gavin hơn.

Cậu ra sức vùng vẫy trong vô vọng, quờ quạng hai cánh tay về phía trước, cố nắm lấy những sợi dây leo bám trên bức tường cây. Dồn hết sức mạnh vào chân còn lại, cậu đạp ngược về sau. Khi ấy, cậu nhận ra chân mình dường như được nới lỏng hơn. Cậu tiếp tục bò cho tới khi sang được phía bên kia bức tường.

Nhanh tay cầm lấy ba lô, Gavin ẩy thân mình về con đường phía trước với tất cả sức lực.

Gió bắt đầu nổi lên, cuốn từng lớp bụi bay mịt mù trong không gian.

*

Băng qua những cột đá lơ lửng một cách khéo léo, June thấy người nhẹ bẫng như đang bay. Tới một đoạn đường lớn hơn, quang cảnh sáng rõ như ban ngày. Nhìn hai hàng cây thủy tùng cao, cành lá sum suê rậm rạp làm nó nhớ tới cánh rừng rậm cách thị trấn Shadowfield hơn hai dặm về phía Đông Nam. Hồi còn nhỏ, vào khoảng giữa tháng Tám hằng năm, bố mẹ thường dẫn nó tới đó dã ngoại, và khi ấy, bố sẽ dạy nó cách dựng trại, câu cá. Nhưng hình ảnh ấy giờ chỉ còn là dư ảnh rời rạc, không một hình dung rõ ràng.

Cột đèn buông bàn tay June ra.

 “Chúng ta gần đến chỗ cất giấu kho báu rồi, chỉ cần đi thẳng vài trăm mét là tới. Cậu cứ thư giãn đi! Còn khuya Gavin mới mò ra chỗ này.” – Cột đèn nói.

“Cảm ơn cậu. Nhưng tôi thắc mắc là tại sao cậu lại giúp tôi?” – June hỏi lại.

“Đơn giản vì cậu là người xứng đáng.” – Cột đèn đáp lời, rồi thủng thẳng đi về phía con đường lớn trước mặt.

Cứ mỗi bước chân June đi qua, hai bên đường mọc lên những bụi hoa đầy đủ sắc màu. June nhất thời không thể gọi tên chúng. Vài con bướm bay dập dờn trên những bụi hoa. June có phần thích thú trước cảnh tượng thơ mộng này; dẫu bản thân nó không phải là đứa quá lãng mạn, nhưng bướm và hoa luôn là cảm hứng bất tận cho những kẻ có tâm hồn nghệ sĩ. Nó rảo bước nhanh hơn để sánh vai cùng cột đèn – “vị thần dẫn đường” của nó. Trong khung cảnh này, nó nghĩ tới vài giai điệu của Luke Bryan – vang lên âm thanh yêu thích vào những buổi chiều lái xe dọc bờ sông Little. Nó thường vặn âm lượng thật to và nghêu ngao hát một mình.

Nó đang lẩm nhẩm theo giai điệu của bài Play It Again thì cột đèn dừng lại trước một trảng cỏ ướt đẫm. Cách chỗ cả hai đang đứng chừng vài thước là chiếc rương kho báu nằm im lìm trên cỏ.

“Đây là kho báu?” – June tròn mắt, vừa ngạc nhiên vừa thán phục.

“Phần thưởng của cậu nằm bên trong. Mở nó ra đi nào!” – Ngọn đèn nói, giọng khuyến khích.

June từ từ tiếp cận chiếc rương, còn ngọn đèn thì theo sát phía sau. Chiếc rương có màu nâu cánh gián, được chạm khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, hơi giống với họa tiết trên mấy tấm thảm của người Ấn Độ. Nắp rương và phần thân được cố định lại bằng chiếc đinh ghim khéo léo với ổ khóa dát vàng lấp lánh.

Cột đèn biến từ trong không khí ra một chiếc chìa khóa nhỏ và đưa cho June. Nó cầm lấy, quỳ gối xuống, tra chiếc chìa khóa nhỏ vào ổ, xoay nhẹ một cái. Bên trong rương không có gì khác ngoài chiếc hộp nhỏ cũng được mạ một lớp vàng.

June hồi hộp mở hộp. Bên trong là một lọ thủy tinh đựng thứ dung dịch màu hổ phách. Chất lỏng như đang di chuyển lên xuống, tuần hoàn nhịp nhàng. Thật là đẹp tuyệt! June không giấu nổi cảm giác phấn khích.

“Và… đây là…” – June thắc mắc.

“Đây là ‘phương thuốc lãng quên’.”

“Phương thuốc lãng quên.” – June cố gắng tìm ra ý nghĩa thật của mấy từ ngắn ngủn này, nhưng chẳng nghĩ được gì cả!

“Nếu uống thuốc, nó sẽ giúp cậu quên đi những giây phút đau khổ. Quãng thời gian buồn rầu trong ký ức sẽ bị xóa sạch. Cậu sẽ không nhớ gì về chúng nữa!” – Cột đèn nói như thể đang cố sức thuyết phục June.

June chần chừ ngó xuống bàn tay, nhìn ngắm phương thuốc; thứ ma lực mạnh mẽ toát ra từ dung dịch màu vàng hổ phách đang thôi thúc nó. Hãy uống đi và tôi sẽ giúp bạn quên đi mọi đau khổ! Văng vẳng một giọng nói vô hình đang vang lên trong đầu, nhưng tại sao nó vẫn chưa thể nào đưa ra quyết định, có nên uống thuốc hay không? Lằn ranh giữa đau khổ và hạnh phúc ngay khi được chọn lựa lãng quên bỗng nhiên trở nên mong manh quá! Mọi thứ xưa cũ tự nhiên ùa về – cùng một lúc – đan xen nhau, cuộn tròn, ngọ nguậy một cách mất trật tự khiến June thấy đau đầu. Trong mớ hỗn độn ấy, nó nhìn thấy bố cười hiền lành giữa nhớp nháp mồ hôi bện cùng dầu nhớt; cả lối hành lang âm ẩm, lành lạnh dẫn vào lớp học… Mọi thứ đều là khổ đau sao? – June tự hỏi, và nó vẫn không có câu trả lời!

“Đừng chần chừ. Hãy uống đi, June!” – Cột đèn nói, giọng như nài nỉ.

“June ơi! Cậu đang ở đâu?”

Giọng nói quen thuộc của Gavin đột ngột vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của June. Nó quay lại phía sau thì thấy một dáng hình đang chạy lại phía mình. Đúng là Gavin rồi, June thầm nhủ. Nhưng tại sao bộ dạng cậu ấy lại tồi tệ như thế?

Tiếp theo đó là tiếng nổ “bụp” của cột đèn, nháy lên như ánh đèn flash. “Vị thần  dẫn đường” của nó đột ngột biến mất. June vội vàng cất nhanh phương thuốc vào trong túi quần, rồi tiến gần về phía Gavin.

Gavin thở hồng hộc, tóc bết thành từng lọn trên trán, gương mặt lấm lem bẩn thỉu và tái xanh. Trông cậu như vừa trải qua cơn ác mộng khiếp đảm.

“Cậu làm sao vậy, Gavin?” – June hỏi.

“Chúng… chúng ta… phải rời khỏi chỗ này.” – Giọng Gavin như lạc đi.

“Tại sao?” – June ngạc nhiên hỏi lại.

“Vì mình thấy có gì đó… bất thường.”

*

Lúc này, June và Gavin đã ra khỏi mê cung. June dùng tay xóa sạch những hình ảnh vừa tạo ra ban nãy. Thành lũy cây thủy tùng, cột đá lơ lửng… của mê cung hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho không gian yên ả của chiều hoàng hôn tím ngắt tuyệt đẹp với gió thổi nhè nhẹ. Hai đứa đang ngồi dưới một gốc cây cổ thụ, xa xa vẫn là con sông hiền hòa đang lặng lờ trôi.

Khi đã định thần lại, Gavin kể cho June nghe những gì cậu đã trải qua khi ở trong mê cung, về Thằng Ngốc – kẻ đã ra sức hãm hại cậu – và cách cậu đã trốn thoát ra khỏi mê cung như thế nào. June dường như không để tâm lắm về chuyện đó, bởi lẽ tâm trí nó còn đang mải suy nghĩ về thứ khác – bí mật nho nhỏ đang cất giấu cẩn thận trong túi quần của mình.

“Cậu an tâm đi Gavin, chỉ là chút thách thức của trò chơi thôi mà. Vả lại cậu đâu còn sống nữa. Người chết rồi thì đâu thể chết thêm lần nữa.” – June phân trần, như thể nó đã dự liệu hết mọi chuyện vừa xảy ra.

Vẻ như Gavin không còn cảm thấy khó chịu trước những gì June vừa nói. Cậu im lặng một hồi lâu để sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu.

“Mình chỉ lo cho cậu thôi June à!” – Cuối cùng Gavin bỏ cuộc, cậu không muốn đôi co với June nữa; có lẽ nhượng bộ sẽ tốt hơn.

“Cảm ơn cậu.” – June nói, rồi nắm hờ lấy bàn tay trái của Gavin như để an ủi bạn.

Gavin hướng ánh mắt về phía chân trời. Những hình ảnh đáng sợ vẫn đeo đẳng tâm trí cậu mãi không thôi.

Rồi sau cùng, hai đứa cuốc bộ trở về căn nhà gỗ, sau một ngày rong chơi mệt nhoài. Hai dáng hình nhỏ bé lặng lẽ di chuyển, như hai chấm đen nhỏ, lọt thỏm giữa không gian bất tận.

 

>>> Bên kia giấc mơ | Chương 6: Một giai điệu thân thuộc

 

 

Rating: 5.0/5. From 1 vote.
Please wait...