BÊN KIA GIẤC MƠ | CHƯƠNG XIII : QUÁI VẬT RỄ CÂY
|Jess nhón lấy một tập san về sức khỏe định kỳ dưới quầy ăn nhanh bệnh viện. Bà vừa ăn vừa xem vài mẩu tin quảng cáo về một số phòng khám tư hay bệnh viện hòng tìm thấy một địa chỉ đáng tin cậy hơn nhưng không có. Jess bực dọc, bà chẳng thể tìm thấy chút thông tin hữu ích nào cả. Jess tiện tay lẳng luôn chiếc bánh hamburger đang ăn dở vào thùng rác, vẻ mặt bà tỏ rõ sự mệt mỏi, chán chường.
Jess quay lại phòng bệnh, đã hơn 7 giờ tối. Jared đang chăm chú vào chiếc điện thoại của mình.
“Em đã đi đâu đấy?” – Jared hỏi khi thấy Jess bước vào phòng.
“Ăn chút gì đó thôi.” – Jess đáp gọn lỏn.
“Anh có tìm thấy một cơ sở khá tốt ở Chicago, chuyên điều trị hôn mê thực vật. Chúng ta thử liên lạc tới đó xem sao?” – Jared trình bày sau khi rời mắt khỏi màn hình điện thoại.
“Anh ghi số điện thoại và địa chỉ ra giấy đi! Chúng ta sẽ thử liên hệ xem sao.” – Jess đáp lại như thể cho có; giờ bà chẳng tin nổi mấy thứ thông tin rác rưởi trên internet nữa.
Jess ngồi lại bên giường bệnh, vẻ mặt thẫn thờ, vô hồn.
Mấy hôm nay hai người chia nhau tìm thông tin trên mạng internet, tra cứu mục sức khỏe, hay hỏi đáp trực tuyến với những chuyên gia có tiếng. Thậm chí Jess đã nhờ tới sự hỗ trợ của Richard – chồng mình, nhưng kết quả vẫn chỉ là con số không. Những người hàng xóm của Jared cũng lần lượt động viện họ, nhưng Jess chán ngấy những chuyến thăm hỏi như thế; hơn hết, con gái bà cần một không gian thật sự yên tĩnh để có thể hoàn toàn bình phục.
Có tiếng gõ cửa nhẹ, đều đặn phía bên ngoài. Jared vội đứng dậy, mở cửa.
Đó là ông bà White – bố mẹ của Gavin. Họ đang đứng trước cửa, mỉm cười thân thiện, trên tay còn xách theo một giỏ hoa quả đầy ụ; lúc nào họ cũng chu đáo như thế.
“Ông bà White…” – Jess đứng dậy, có phần luống cuống… – “Mời ông bà vào chơi.”
Hai người gật đầu như nói cảm ơn, rồi từ tốn bước vào phòng. Bà White tiện tay đưa giỏ trái cây cho Jess.
“Chúng tôi biết tình hình của June đã lâu nhưng do không sắp xếp được công việc nên bây giờ mới tới thăm được. Mong ông bà thông cảm.” – Bà White nói, trong khi ông White đang thì thầm điều gì đó với Jared bên cửa sổ.
“Không có gì…” – Jess bèn nói. – “… Ông bà bỏ chút thời gian tới là chúng tôi vui rồi, nhớ hồi đó June và Gavin lúc nào cũng kè kè bên nhau như hình với bóng. Nhưng tiếc thay…”
Jess có phần ngập ngừng trong giọng nói, bà White thấy vậy liền lên tiếng:
“Không sao, chúng tôi hiểu những gì hai người đang trải qua, vì chúng tôi đã từng ở trong tình cảnh đó rồi. Điều bà cần làm bây giờ là sự bình tâm thôi Jess ạ! Hãy chờ đợi!”
Sau đó, mẹ của Gavin đỡ tay Jess ngồi xuống ghế, tiện thể rót một cốc nước, đưa cho Jess.
“Cảm ơn bà.” – Jess cầm lấy và nói.
Hai người đàn ông vẫn thì thầm bên cửa sổ. Bà White ra hiệu cho chồng ngồi xuống bên mình. Jared cũng nhấc chiếc ghế ở bên cạnh giường bệnh và ngồi xuống. Phía bên ngoài, dưới ánh đèn trầm đục, Jess như thấy những tinh thể màu trắng đang lặng lẽ rơi xuống. Tuyết đầu mùa, Jess thầm thì trong lòng.
“Sắp tới Giáng sinh rồi, không biết hai ông bà có ý tưởng nào về buổi lễ không?” – Một lát sau bà White đưa ra gợi ý; ông White cũng mỉm cười đồng thuận.
“Thú thực là chúng tôi chưa có ý tưởng nào về chuyện này cả, nếu như bà không nói, tôi đã quên luôn ngày lễ này rồi.” – Jared lên tiếng thú nhận.
“Mải nghĩ tới con bé mà tôi đã gần như quên béng đi dịp lễ quan trọng này.” – Jess đế thêm.
“Chúng tôi có ý kiến thế này. Không biết là ông bà có bằng lòng không?” – Ông White lên tiếng.
Họ đã có ý định từ trước, về việc lên kế hoạch tổ chức một buổi lễ chào đón Giáng sinh sớm ngay tại bệnh viện này. Mọi thứ sẽ được tổ chức đơn giản nhất có thể. Không ồn ào, phô trương. Ông bà White cũng nói thêm, họ đã chuẩn bị hầu như đầy đủ mọi thứ, chỉ còn chờ sự đồng thuận từ Jared và Jess mà thôi. Cả hai người chấp thuận sau khi đã thảo luận với nhau.
Họ cũng nhận được sự chấp thuận từ phía bệnh viện. Sau đó, những chiếc đèn led, đèn neon được trang trí bên cửa sổ, trên bức tường, thậm chí cả bên giường bệnh. Ông bà White còn cho đặt một cây thông Noel nhỏ ngay giữa căn phòng, phía bên dưới là cơ số những hộp quà tượng trưng. Họ tổ chức bữa tiệc Giáng sinh sớm trong sự lặng lẽ và cùng nhau cầu nguyện.
***
Gavin men theo những bức tường ẩm ướt trong tòa lâu đài. Ánh sáng dần bị bóng tối xâm chiếm nên không thể nhìn thấy gì. Bước đi chậm rãi hết sức, thi thoảng cậu sơ ý giẫm phải một vũng nước đọng lại trên đường. Gavin đang cố gắng đánh lạc hướng con quái vật. Cậu thắc mắc không biết June đã chạy thoát khỏi tòa lâu đài hay chưa? Cậu lo lắng nửa như muốn quay lại, nhưng hiện giờ cậu đang bị lạc đường. Con quái vật cũng không thấy tăm hơi đâu nữa. Thảng hoặc, vọng lại từ đằng xa là những tiếng động kỳ lạ, nghe rợn người. Đoạn, Gavin rảo bước nhanh, gần như là chạy.
Cố giữ cho tâm trí bình tĩnh nhất có thể, nhưng cứ mỗi bước chân Gavin lại thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường, cảm tưởng như muốn nhảy phắt ra khỏi lồng ngực. Đôi chân cậu bủn rủn. Thi thoảng vừa đi cậu vừa ngoái lại đằng sau để xem xét tình hình, nhưng con đường ngày càng tăm tối, mịt mù hơn.
Đột nhiên tiếng cộp cộp vang lên đều đều, như ai đó đang nện mạnh gót giày xuống nền đá. Càng tiến về đằng trước, Gavin như dự cảm được sự chẳng lành. Tiếng động lạ ngày một rõ hơn. Theo đó, những quầng sáng xuất hiện khiến mọi thứ hiện ra rành rành.
Gavin thấy lối đi như được mở rộng, con đường dần hiện rõ với dáng vẻ trầm mặc. Nhưng không hẳn là một con đường, cậu phủ nhận, mà là một hành lang vô cùng rộng lớn. Phía bên cạnh là những cột đá cao chừng hai mươi mét với chu vi lớn. Không giống những cột đá trơn nhẵn được chạm khắc hoa văn phức tạp, mà chỉ là những phiến đá xù xì, góc cạnh được xếp chồng lên nhau, khéo léo từng viên một cho tới khi tạo nên một cột đá thẳng đứng, khổng lổ. Gavin ngước nhìn lên trên, những cột đá có chức năng nâng đỡ phần mái vòm cũng khổng lồ không kém. Phần mái vòm có phần đặc biệt với những họa tiết kỳ quái, mang màu sắc u tối, tạo nên một bức tranh siêu thực vĩ đại. Gavin nghĩ, có ngồi hàng giờ đồng hồ thì cậu cũng không thể nào lý giải nổi chúng.
Một dải ánh sáng leo lét xuất hiện trên bức tranh mái vòm. Ban đầu chỉ dài hơn phần cánh tay một chút, nhưng sau đó nó bắt đầu chuyển động theo hình zíc zắc. Gavin tò mò đi theo chuyển động đó, cho tới khi nó dẫn tới trung tâm của bức tranh. Một mặt trăng to, tròn vành vạnh hiện ra và đang tỏa ra thứ ánh sáng xanh lá cực kỳ ma quái. Thứ ánh sáng dường như khiến Gavin nhức nhối. Cậu dụi mắt mấy lần rồi cắm cúi chạy nhanh về phía trước.
Tới một đoạn, Gavin buộc phải rẽ trái vì không có hướng đi nào khác. Con đường dẫn cậu ra một căn phòng rộng lớn, hình tròn. Cậu ngước nhìn lên trên, chẳng có phần mái vòm nào cả, mà chỉ là một khoảng trời rộng lớn. Trên đó, những dải sáng đủ màu sắc bắt đầu cuộc trình diễn, như hiện tượng bắc cực quang nổi tiếng của vùng cực. Bên bức tường, xếp đều đặn những cánh cửa màu đồng đen, nom nặng trịch. Khung cảnh này khiến Gavin liên tưởng tới đấu trường La Mã huyền thoại trong truyền thuyết. Tuy chỉ khác một điều, cậu không phải là một đấu sĩ quả cảm, mà chỉ là một ký ức tồn tại đang ra sức bảo vệ cô bạn thân của mình mà thôi.
Những cánh cửa dần hiện ra rõ hơn. Không phải màu đồng đen như Gavin thấy ban nãy mà là màu cánh gián, nhẵn bóng và không có nắm đấm cửa. Trên mỗi cánh cửa còn được khắc một dấu hiệu bí ẩn có hình dạng tròn. Gavin xoay người, thử đếm xem có bao nhiêu cánh cửa. Cậu nhận ra có tất cả năm cánh cửa, trên mỗi cánh cửa cũng đánh số thứ tự La Mã từ một đến bốn, cánh thứ năm lớn hơn thì không ghi gì.
“Cạch.”
Đột nhiên, cánh cửa I bật mở. Làn khói đen ngòm xịt ra, thoáng chốc rồi tan nhanh vào không khí. Một hình hài hiện ra trong ánh sáng. Với thân hình chỉ cao chừng một mét, cái đầu trọc nhẵn thín không mọc tóc. Hắn có đôi mắt xếch, đồng tử màu trắng dã, còn cái tai thì nhọn hoắt trông như một tên yêu tinh trong giai thoại xa xưa của người dân Bắc Âu.
Hắn từ từ bước ra, dáng đi hơi chúi về phía trước. Tay trái hắn còn kéo lê theo một cây chùy lớn, trên đó gắn đinh lởm chởm. Tên quỷ lùn giương đôi mắt trắng dã về phía Gavin, miệng nở một nụ cười khinh khỉnh để lộ những chiếc răng vàng khè to bản, bẩn thỉu.
Hắn quăng chiếc chùy đang cầm trên tay vào Gavin, nhưng cậu nhanh chóng thụp người xuống né kịp. Chiếc chùy lao trúng phía đối diện, một mảng tường lớn vỡ vụn và rơi xuống đất. Nếu như Gavin né không kịp thì có lẽ cậu đã tiêu đời rồi. Gavin cố gắng lục lọi xem trong ba lô của mình có thứ gì dùng được không, cậu không thể sử dụng con dao như những lần trước nữa. Phải có thứ gì đó lớn hơn; may thay, cậu tìm được một chiếc rìu chặt cây cỡ nhỏ được ba cậu chuẩn bị cho những chuyến dã ngoại.
Bằng một sức mạnh thần bí, chiếc chùy ngay lập tức quay lại, nằm gọn trong bàn tay tên quỷ lùn. Hắn nắm chặt cả hai tay vào chùy, giơ cao lên và lao thẳng về phía Gavin. Cậu giơ rìu lên đỡ, sém chút nữa thì chiếc rìu đã văng khỏi tay cậu, một cảm giác bỏng rát lan khắp bàn tay rồi tới cánh tay.
Lúc này, tên quỷ lùn mau chóng thực hiện đòn tấn công thứ hai với tốc độ nhanh hơn. Gavin né người sang bên trái, cú đánh này dù né được nhưng cũng khiến cậu loạng choạng rồi ngã uỵch xuống đất, đau điếng. Tên quỷ lùn vẫn chưa tấn công, dù hắn chỉ đứng cách cậu chưa đầy hai mét. Gavin lấy làm lạ trước cảnh tượng này – hắn đứng hơi nghiêng, đầu cúi xuống, tai như dỏng lên để nghe ngóng gì đó. Gavin chợt nhận ra, hắn không nhìn thấy cậu. Hắn chỉ có thể tấn công nương theo tiếng động mà thôi.
Như hiểu ra mọi chuyện, Gavin gắng gượng đứng dậy, dù cả phần thân dưới đau điếng. Cậu như nín thở, lặng lẽ di chuyển về phía bức tường, chậm, thật chậm. Tên quỷ lùn vẫn không ngừng nghe ngóng, hắn dỏng tai lên, tiến thoái tới lui trong một khoảng diện tích khá nhỏ dưới chân mình. Trên tay hắn vẫn lăm lăm cây chùy sẵn sàng tấn công khi có thể. Lúc này Gavin đã tiến gần tới bức tường, chỗ đất đá vỡ vụn dưới nền đất do chiếc chùy của tên quỷ lùn gây ra. Gavin hít một hơi thật nhẹ qua lỗ mũi, trái tim đập dồn như trống trận của cậu cần một chút dưỡng khí. Liệu tên quỷ lùn kia có nghe thấy mình không? Hay là hắn đang cố gắng ngửi một cái gì đó; Gavin biết, một số sinh vật không thể nhìn nhưng bù lại chúng có thính giác cực kỳ tốt. Mồ hôi ướt đẫm trên mái tóc, khuôn mặt cậu, nỗi sợ hãi tới một ranh giới nào đó như muốn ăn mòn tâm trí cậu.
Đoạn, Gavin từ từ ngồi xuống, cậu cố gắng nắm thật chặt chiếc rìu đang trở nên nặng trịch, như muốn ghì bàn tay mình. Lỡ như chiếc rìu rơi xuống, hay chỉ cần chạm khẽ vào nền đá thì chắc cậu tiêu đời. Rồi, Gavin nhanh tay lựa một hòn đá cỡ vừa. Cậu đứng thẳng người, lấy hết sức ném mạnh vào bức tường đối diện. Hòn đá ném trúng cánh cửa đồng, tạo nên một tiếng choang lớn giống như tiếng cồng. Tiếng động lớn khiến tên quỷ lùn giật nảy mình lùi lại vài bước, như thể hắn sắp té ngã tới nơi. Nhưng không, hắn bắt đầu xoay người tứ phía vẻ như hoảng hốt. Không để cho hắn có cơ hội, Gavin nhặt viên đá thứ hai ném mạnh về phía trước, nhưng lần này cậu chọn một hướng khác. Tên quỷ lùn xao nhãng, hắn đang cố lắng nghe để xác định đúng hướng tấn công, nhưng vô ích. Nắm được thế chủ động, Gavin tiếp tục ném đá loạn xạ theo những hướng khác nhau, tên quỷ lùn dường như bực tức vì hàng tá tiếng động đang khiến hắn mất phương hướng. Nhân lúc đó, Gavin lăm lăm chiếc rìu trong tay chạy nhanh về phía hắn, cậu giơ chiếc rìu lên, bổ một nhát chí mạng xuống đầu tên quỷ lùn.
Hắn bàng hoàng ngước lên, nhưng không kịp trở tay nữa khi lưỡi rìu của Gavin đã cắm xuống, bửa đôi cái đầu nhẵn thín của ra. Hắn há hốc miệng đầy kinh hãi. Một dòng máu đỏ sậm túa ra, rồi lơ lửng bay trong không trung. Thân hình rúm ró của hắn đổ ụp xuống, chảy xệ ra như tảng sáp bị hơ nóng quá mức, cuối cùng chỉ là đống bầy nhầy, kinh tởm. Thứ sót lại chỉ là những hạt bụi lấp lánh phản chiếu với ánh sáng, một lát sau thì hoàn toàn biến mất khỏi căn phòng.
Hai cánh cửa tiếp theo đánh số II, III lần lượt được mở ra. Khi làn khói biến mất, những hình thù quái dị dần dần hiện rõ. Chúng có hình dáng của một người trưởng thành, gương mặt dài giống như một con dê với cặp sừng dài, mắt sáng như những sinh vật sống về đêm, hai cánh tay hình thanh kiếm dài ngoằng, nhọn hoắt. Gavin cố gắng lục lọi trong tâm trí để có thể hình dung rõ ràng về sinh vật này nhưng cậu không thể.
Chúng ngước nhìn lên khoảng trời u tối phía trên đầu. Hàng chục đốm sáng bắt đầu xuất hiện nhưng không phải những ngôi sao. Đám mây đen đặc bắt đầu tách ra, nhường chỗ cho một mặt trăng tròn vành vạnh. Những ánh mắt sáng quắc phản chiếu với ánh trăng. Không gian càng trở nên ma mị hơn. Chúng ném cái nhìn đầy hăm dọa sang bên Gavin khiến cậu rùng mình, ớn lạnh.
Một con phóng nhanh về phía cậu, chĩa cánh tay dài nhọn của nó hòng đâm một nhát trí mạng. Gavin né nhanh người sang bên trái như một kỵ sĩ thực thụ. Con quái thú mất đà suýt nữa đâm sầm vào bức tường đối diện. Cú mất đà làm nó chững lại đôi chút. Nhanh chóng quay người, cậu đẵn một nhát rìu vào ống quyển khiến nó khụy xuống, hai cánh tay ôm lấy chân vẻ đau đớn. Nhân cơ hội đó, cậu bổ nhát rìu ngay giữa lưng con quái thú, nó gục xuống đất nhưng vẫn chưa chết, mà đang gắng gượng bò dậy. Thấy vậy, cậu tiếp tục bổ thêm một nhát rìu nữa trúng gáy con quái thú, cái đầu gần như lìa khỏi cổ nó. Con quái vật im hẳn, không cựa quậy được nữa, dòng máu đen sì bắt đầu rỉ ra từ cổ, rồi sau đó, cả thân thể nó dần xẹp lép, rữa ra và tan biến.
Mải để ý tới những hạt bụi lấp lánh bay lên sau đó, một cú thúc vào mạn sườn bên phải khiến Gavin đau nhói, cậu la lên. Con quái thú còn lại đã đâm lén khiến Gavin ngã lăn ra, chiếc rìu liền rơi khỏi tay cậu. Gavin thử sờ tay lên mạn sườn, cảm giác ươn ướt, hình như máu đã bắt đầu chảy. Cậu cố gắng hít một hơi thật sâu, cung cấp ôxi cho hai buồng phổi. Lúc này Gavin không chắc, mình có thể cầm cự trong bao lâu nữa. Định thần lại Gavin mới phát hiện ra, mình đã ngã lên một vật thể cưng cứng nào đó trong ba lô. Cậu nhấc người lên thì phát hiện, đó là chiếc đèn pin chuyên dùng cho những buổi cắm trại.
Từ đằng xa, trong ánh sáng nhập nhoạng, Gavin nhìn thấy hai con quái thú còn lại đang lao nhanh về phía cậu, chĩa những cánh tay nhọn hoắt ra tấn công. Gavin không còn cách nào khác, theo phản xạ, giơ chiếc đèn pin rồi bật lên. Mắt vẫn nhắm nghiền, cậu nghĩ rằng, chỉ còn nước chết thôi, những thanh kiếm sẽ đâm toạc bụng cậu. Nhưng lạ thay, một âm thanh kỳ lạ phát ra từ những con quái thú, giống như tiếng kêu rin rít nhẹ, nhưng gây ra đau đớn nghiêm trọng. Gavin bèn mở mắt, tay phải vẫn nắm chặt chiếc đèn pin, hóa ra ánh sáng từ chiếc đèn pin đã gây lóa mắt khiến chúng đau đớn. Con quái thú đang khụy người xuống. Nhanh như cắt, Gavin vội lấy lại chiếc rìu của mình.
Tay trái cầm đèn pin, tay phải lăm lăm chiếc rìu, Gavin chạy lại, mau chóng tiêu diệt con quái thú còn lại. Từng nhát rìu trí mạng bổ xuống cơ thể nó, những dòng máu đen sì không ngừng xối ra, bay lơ lửng trong không trung như bong bóng, rồi bỗng chốc tan biến, hóa thành những hạt bụi lấp lánh như ban nãy.
Bỗng nhiên, một thứ gì đó tác động mạnh đến tâm trí Gavin. Vài dư ảnh thoáng qua, không rõ ràng. Cậu chực đổ ụp người, tay vẫn cầm chặt chiếc rìu chống xuống, hai đầu gối khụy xuống nền đất.
“Cạch.”
Cánh cửa đánh số IV mở ra. Làn khói đỏ xịt ra giống như lúc mở đầu màn kịch, và diễn viên sẽ bước ra sau đó. Nhưng trong hoàn cảnh này, sẽ không có diễn viên nào cả. Gavin tự nhủ, không biết thứ quái quỷ nào sẽ lại xuất hiện đây.
Khói biến mất. Một dáng hình nhỏ nhắn hiện ra. Mái tóc nâu dài thẳng, rũ xuống, rối bời.
“June. Là cậu?” – Gavin ngạc nhiên thốt lên.
June không nói gì mà tiến lại phía Gavin, đôi chân trần trắng nhợt chầm chậm bước đi, không gây tiếng động. Gavin để ý trên tay phải của June có cầm theo cả chiếc cặp giấy, tay trái thì cầm cọ vẽ te tua.
“Chẳng phải cậu đang ở ngoài tòa tháp sao June?” – Gavin vẫn không thôi thắc mắc.
June đang đứng trước mặt, nhưng tại sao cậu ấy lại im lặng như thế? Lẽ nào là ảo giác? Lẽ nào chỉ là một cái bóng mà thôi? Gavin không thôi tự hỏi bản thân, nhưng đầu óc cậu trống rỗng, chẳng thể tìm ra câu trả lời.
June tiếp tục nhìn cậu, xoáy ánh mắt lạnh lùng, vô cảm khiến cho Gavin thoáng rùng mình lùi lại.
“Cậu làm sao vậy June?” – Gavin mất bình tĩnh, cậu dùng hai tay lay mạnh bả vai June.
Gavin thấy người June lạnh như băng. Vẫn không có biểu cảm gì, trông June khi ấy chẳng khác gì một con rối vô hồn đang được nghệ nhân điều khiển. Đột nhiên, cậu ấy ngước lên bầu trời đang tỏa ra thứ ánh sáng xanh ma mị, mắt đỏ khé một màu, toàn thân co giật. Gavin thét lên kinh hãi. Cậu giật lùi lại phía sau, té ngã. Đó không phải là June!
Con rối lao vào Gavin, vươn đôi tay gớm ghiếc thộp lấy cổ họng cậu, bóp chặt. Gavin thấy khó thở, mắt cậu ứa lệ. Không gian xung quanh cậu cứ mờ nhòe rồi tối dần. Cậu cố gắng dùng hai tay để gỡ ra nhưng không thể. Nó càng siết chặt hơn, tiếng khè khè đắc chí phát ra từ khuôn miệng rộng đen ngòm.
Quơ quào xung quanh, cậu chộp được chiếc rìu, giáng mạnh một cú vào đầu nó. Cậu thấy cổ họng dần dần được nới lỏng, không gian sáng rõ trở lại. Gavin nhận ra con rối đang loạng choạng, mất phương hướng, có lẽ nó hơi choáng sau cú đập ban nãy. Không để nó trở tay, cậu vung rìu lên, bổ xuống. Con rối đổ gục dưới chân cậu như một đống giẻ lau bùi nhùi, bẩn thỉu. Nó mau chóng rữa ra rồi biến mất như những con quái vật ban nãy.
Đột nhiê,n vài hình ảnh chạy nhanh qua đầu cậu, hệt như vừa trải qua một giấc mơ, một thước phim tua nhanh. Gavin nhìn thấy một cô gái tóc dài lang thang đi một mình trong khuôn viên trường học, tay ôm khư khư xấp giấy vẽ được xếp gọn gàng. Lại một hình ảnh khác, vẫn là cô gái ấy. Cô đang ngồi trong lớp nhưng mắt lơ đãng nhìn ra ngoài khung cửa sổ, như đang tưởng tượng điều gì. Ở khung cảnh cuối cùng, cô gái ngồi một mình trên thảm cỏ, xung quanh là những tiếng la ó, cười cợt của đám hình nhân không nhìn rõ mặt. Gavin chợt hiểu ra, những con quái vật mình vừa giết ban nãy là tượng trưng cho những nỗi sợ hãi của June; chừng nào cậu ấy chưa thôi sợ hãi thì chúng vẫn tồn tại.
Cánh cửa lớn không đánh số cuối cùng cũng bật mở. Từng tiếng dậm chân mạnh khiến cả gian phòng rung lên bần bật. Một sức mạnh khủng khiếp! Gavin bèn đứng dậy, tay nắm chặt lấy chiếc rìu, sẵn sàng tư thế phản công. Một bàn chân to lớn, gớm ghiếc. Con quái vật dần dần ló mặt ra. Nó cao hơn hai mét, với những chiếc rễ cây sần sùi bện chặt lại, hay xoắn vào nhau tạo nên những bộ phận trên cơ thể. Hai cánh tay khổng lồ dài ngoằng, tua tủa những chiếc gai sắc nhọn. Đôi mắt và miệng của hắn là hai cái hốc tối đen ngòm, không có tròng mắt.
Hắn không buồn đe nạt tinh thần của Gavin mà lao vào tấn công ngay. Vươn một cánh tay lên không trung, rồi hắn quất mạnh xuống nền nhà, những viên gạch vỡ vụn, văng lên tung tóe dưới sức mạnh khủng khiếp ấy. Gavin lăn người qua bên phải né kịp, đồng thời cậu bổ chiếc rìu xuống, một đoạn rễ lớn đứt lìa khỏi cánh tay. Tuy nhiên ngay sau đó, từ chỗ bị chặt đứt bỗng nhiên mọc ra một nhánh khác, y như ban đầu.
Gavin kinh hãi hòng tìm cách trốn chạy khỏi căn phòng, nhưng đầu óc cậu quay cuồng không thể xác định được phương hướng. Một cánh tay của con quái vật quật trúng người khiến Gavin văng ra một khoảng cách khá xa. Lưng đập vào tường đá, cậu có cảm giác như vài chiếc xương sườn đã gãy. Gavin thấy khó thở, cổ họng nghẹn ứ lại, nhưng cậu vẫn gắng gượng đứng dậy. Lúc này, một chiếc rễ đã quấn chặt lấy chân, cậu ra sức chặt, chiếc rễ đứt lìa, cậu toan bỏ chạy. Gavin nhận ra mình không thể đấu lại con quái vật này. Nỗi sợ hãi vẫn còn trong lòng June, nếu như cậu vẫn cố gắng chiến đấu thì chẳng khác nào tự sát cả.
Gavin cố lách người, trườn thân mình khỏi những chiếc rễ đã bắt đầu lan ra, tua tủa, đâm toạc xuống nền gạch, xới tung căn phòng. Những nhánh cây lan nhanh tới một cái hốc như thể muốn bịt nó lại. Đó chính là lối ra, Gavin mừng rỡ thốt lên trong lòng.
“Gavin! Cậu đang ở đâu thế?” – Giọng nói quen thuộc của June vang lên, lọt vào căn phòng.
Lấy hết sức bình sinh, Gavin chạy lại, khéo léo băng qua những nhánh rễ đang xâm chiếm căn phòng, rồi cậu quăng mình qua cái hốc đang bắt đầu bịt lại. Gavin chẳng thèm để ý nó sẽ dẫn mình đi tới đâu. Cậu chỉ thấy mình như đang trượt trong một đường ống khổng lồ. Cậu trượt mãi, cho tới khi rơi phịch xuống nền cát ẩm. Vội đứng dậy, cậu nhận ra mình đang ở một đường hầm tối thui. Phía cuối đường, một tia sáng le lói giống như một cánh cửa đang hé mở. Gavin cắm cúi chạy một mạch về hướng đó.
===> BÊN KIA GIẤC MƠ | CHƯƠNG 14: QUYẾT ĐỊNH CỦA JUNE