BÊN KIA GIẤC MƠ | CHƯƠNG XV : GIẢI CỨU

No votes yet.
Please wait...

June tiếp tục gào to tên Gavin trong vô vọng, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, rợn người. Lucine đã bắt Gavin đi. Nó hoàn toàn bất lực, đầu gối khuỵu xuống, run lẩy bẩy và toàn bộ thân thể dường như đang mất dần cảm giác. June cứ thế nằm im mặc cho thời gian đang chầm chậm trôi qua, và trong lúc đó, chẳng biết Lucine đã làm gì Gavin.

Mất một hồi lâu June mới có thể đứng dậy, thân thể vẫn mỏi rời. Nó quét ánh mắt quanh căn phòng một lần nữa. Lối đi ban nãy đã bị Lucine chặn lại, giờ chẳng khác gì một bức tường trống trải và lạnh lẽo. June đi quanh thăm dò, nó rà tay, áp tai vào… cố gắng tìm kiếm một manh mối, nhưng không thể. Thảng hoặc, một vài tiếng rin rít khe khẽ như vật thể kim loại sắc nhọn cạ nhẹ trên nền đá. Nó tập trung lắng nghe; và trộm nghĩ, ắt hẳn phải có một lối đi sau đó. Nghĩ vậy, nó bèn đứng thẳng người, hít một hơi thật sâu nhằm lấy lại bình tĩnh. Lôi cọ vẽ từ trong túi áo khoác, nó giơ tay quơ nhẹ, phác thảo thành hình vòm. Theo đó, những bụi sáng lấp lánh xuất hiện trong thoáng chốc rồi mất hút. Lát sau, một cánh cửa hiện ra, với nắm đấm hình tròn, màu đồng. Nó lấy tay vặn, rồi mạnh dạn đẩy cánh cửa ra. Đột nhiên, một làn gió lạnh thốc ngay vào mặt khiến nó thoáng rùng mình, theo phản xạ, giơ tay phải lên chống đỡ, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Phía trước nó là một đường hầm sâu hút và tăm tối.

Rà tay theo bức tường ẩm ướt, nó thận trọng từng bước. Phía dưới chân lạo xạo những lớp lá đang dần hoai mục. Không gian này chào đón nó bằng những thứ mùi kỳ lạ. Hít một hơi thật sâu lần nữa, June bắt đầu tiến vào. Ý nghĩ giải cứu Gavin khiến nó quyết tâm hơn.

Bên kia giấc mơ

Càng đi June càng cảm thấy khí trời trong lành hơn. Không còn ngột ngạt, tù túng như trước nữa. Nó thấy dễ chịu, người khoan khoái hẳn. Nó đứng lại quan sát. Khi ấy, không gian xung quanh bắt đầu biến đổi. Căn hầm được mở rộng, từ hai bên cho tới phần mái vòm trên đầu. June quan sát phía hai bên bức tường, những mảng rêu xanh rì hiện rõ trong ánh sáng, một vài sợi dây đeo bám giống như dây trường xuân, chỉ khác là chúng chẳng có lấy một bông hoa nào, ngoài những chiếc lá màu xanh đen. Ngước nhìn lên trên, một khoảng trời màu xanh lá hiện ra, điểm thêm vài đám mây nặng trĩu, đen kịt. June nghĩ, nó đang ở bên ngoài tòa tháp chăng? Không thể nào. Nó vội vàng phủ nhận, rồi lặng lẽ đi tiếp. Mỗi bước chân, cảnh vật lại tiếp tục bị biến đổi. Từ đằng xa, những thân cây cao lớn như cây thủy tùng bắt đầu mọc lên, tán rộng rợp bóng, chẳng mấy chốc phủ kín khoảng trời. Không gian tối đi đôi chút, nhưng vẫn nhìn rõ đường. Một lối mòn lắt léo chạy xuyên qua khu rừng rậm. June rảo bước nhanh hơn, nó không dám chắc, con đường này sẽ dẫn đi đâu nhưng nó có linh cảm sẽ dẫn tới chỗ Gavin.

Đi hết con đường mòn, nó thoát khỏi khu rừng. Phía trước nó, một mê cung đá sừng sững hiện ra. Những tảng đá với kích cỡ khác nhau nằm ngổn ngang không thứ tự. Có hòn được dựng ngược trông như cây măng đá khổng lồ, có hòn nằm ngang chắn cả lối đi. June không biết xử trí ra sao, nên chọn bừa một lối để đi. Băng qua những hòn đá, nó thấm mệt. Ngồi xuống thở dốc, mồ hôi ướt rịn khắp người, nó nghĩ mình đang bị lạc. Mê cung đá chẳng dẫn đi tới đâu cả.

“Bụp!”

Tiếng nổ lớn khiến June giật thột. Nó bàng hoàng đứng dậy, dáo dác nhìn quanh để tìm hiểu nguyên do.

Đoạn, một phiến đá to bản trước mặt nó nứt toác. Làn khói mỏng mảnh thoát ra, dần dần thành một đụm khói lớn. Ban đầu chưa có hình thù rõ ràng, nhưng sau đó biến dạng. Một hình thù dần hiện ra khi làn khói tan đi. Dưới màn đêm huyền ảo pha lẫn với ánh sáng xanh ma quái, June chưa bao giờ thấy cảnh tượng kỳ dị này. Tim nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Làn khói mỏng tan dần, sinh vật lạ hiện rõ. Mất một lúc khá lâu, June mới có nhìn nhận đầy đủ về sinh vật này. Gã vẫn đứng im, cái đầu nhẵn thín hơi cúi xuống. Đôi tai nhọn hoắt hơi vểnh lên, trông giống như tai dơi. Cả thân hình của gã phản chiếu với ánh sáng tạo nên một màu xanh lè gớm ghiếc. Gã từ từ xoay người, đối diện với June. Nó kinh hãi khi nhìn thấy đôi mắt đỏ quạch đang vằn lên những tia giận dữ của gã. Trông gã chẳng khác gì tạo hình của The Hermit – một trong những quân bài Tarot, tượng trưng cho sự cô độc.

Gã bắt đầu di chuyển. Những ngón chân dài, nhọn với phần móng như được sơn màu đỏ chóe. Gã bước đi nhẹ nhàng như lướt trên mặt đất, không gây ra tiếng động. June giật lùi theo phản xạ, vấp phải một phiến đá rồi ngã. Gã bình thản tiến về phía nó, chẳng giống như đang tấn công đối thủ của mình. Nhưng khi khoảng cách được rút ngắn, gã The Hermit bắt đầu giở trò. Vươn đôi tay dài ngoằng, gã nhanh chóng thộp lấy cổ của June và bắt đầu siết chặt. Do không kịp phản ứng, June ngã ngửa ra. Nó cảm thấy không khí nhanh chóng thoát ra khỏi lồng ngực tới nỗi ngột thở. Theo phản xạ, nó dùng cả hai tay để gỡ nhưng không thể. Những ngón tay dài nhơ nhớp càng siết chặt hơn. Vô vọng quờ quạng xung quanh, nó nhặt được hòn đá, đập vào đầu gã một cú thật mạnh. Đột nhiên, hai bàn tay gớm ghiếc nới lỏng, June nhanh chóng thoát ra khỏi gã. Nó dự tính tìm một lối thoát thân nhưng chẳng thể. Khi ấy, gã dị nhân đã định thần lại sau cú đánh ban nãy. Gã cười khùng khục như thể đang mỉa mai đối thủ.

June nhanh trí lôi từ trong túi ra chiếc cọ vẽ. Không còn nhiều thời gian, nó vung vẩy loạn xạ, những vật thể bằng kim loại rơi loảng xoảng từ trên trời xuống. Nó mau chóng vớ đại lấy một thứ. Đó là một thanh kiếm sắc nhọn. Gã dị nhân ném một tảng đá lớn về phía nó. Lăn người qua bên phải, June né được đòn tấn công trí mạng, hòn đá va phải một phiến đá khác, vỡ tan tành.

Chớp lấy thời cơ, June lao nhanh về phía gã, nhưng thanh kiếm đâm sượt qua mạn sườn. Gã rú lên kinh khiếp. June tiếp tục đâm vào ống quyển tên quái nhân khiến cho gã khuỵu xuống. Thân hình gã co rúm lại, vẻ như sợ hãi. Gã ngước lên, ánh mắt không còn đỏ quạch như ban nãy, mà giống kiểu van xin hơn. Trông gã như đứa trẻ tội nghiệp trong hình hài kỳ dị. June lấy hết sức đâm phập thanh kiếm xuống. Dòng chất lỏng đen kịt xối ra, bắn lên cánh tay nó. Buông rời thanh kiếm, June ngã ngửa. Gã The Hermit tan biến trong không khí.

Mất một lúc sau June mới đứng dậy được. Nó phát hiện ra, ban nãy trong sự hoảng loạn, nó tạo ra cơ man là vũ khí, từ thanh kiếm, chiếc rìu, thậm chí cả một cái chùy lớn. Nó nhặt lẹ vài thứ rồi mau chóng tiến sâu vào trong mê cung đá.

Không khó khăn như tưởng tưởng ban đầu, June khéo léo đi qua những phiến đá ngổn ngang. Cuối cùng, nó đứng trước một phiến đá khổng lồ, nhác trông như cánh cửa đang chặn đứng một cửa hang. June trộm nghĩ, đó có thể là lối đi. Nó rảo bước quanh phiến đá lớn một vòng, xem xét có dấu hiệu gì khác thường nhưng không hề. Một lúc sau, nó tìm thấy một viên đá hình trụ tròn ở phía sau, trong tư thế cắm thẳng xuống đất. Nó đặt bàn tay lên trên, thử nhấn xuống. Viên đá lún xuống đất khiến nó giật mình lùi lại. Theo đó là một tiếng rầm lớn, mặt đất khẽ rung chuyển. Nó vội chạy sang mặt trước của phiến đá khổng lồ, giờ đã nứt toạc và tách làm đôi. Một lối đi hiện ra. Tối tăm và sâu thẳm. Không chần chừ, nó mau tiến vào. Lối đi là bậc thang dẫn xuống, nó vừa đi vừa đếm, có tất thảy năm mươi sáu bậc tất cả. Khi ấy nó nghĩ rằng, mình đã đi khá sâu xuống lòng đất. Có lẽ đây là tầng hầm của tòa tháp. Nơi chứa đựng tất cả sự ghê rợn. Nghĩ vậy, June thấy rùng mình, nó đi sát sạt bên bức tường đá gồ ghề. Ánh sáng yếu ớt chiếu rọi vào hầm khiến nó thấy khó chịu. Căng mắt ra nhưng cũng chẳng thấy gì, nó mò mẫm như mọi lần, men theo bức tường đá ẩm ướt, tiếp tục tiến vào.

Nó cố trấn an là mình đã đi đúng hướng, đinh ninh rằng, Gavin vẫn an toàn. Dẫu nó chẳng biết mình sẽ phải làm gì để cứu cậu. Băng qua đoạn tối tăm, nó tới được một khoảnh đất khá rộng, rộng hơn một sân bóng rổ bình thường. Đối diện là một cánh cửa lớn, bằng đồng đen nặng trịch, không có nắm đấm cửa hay gì hết. Chúng trơn nhẵn. Nó trân trân nhìn cánh cửa một hồi. Nó phải bước vào trong đó, ý nghĩ ấy dường như thiêu rụi mọi quyết tâm của nó. Đừng sợ hãi, June! Nó hít sâu một hơi rồi tự nói với mình như thế.

Nhưng chưa kịp làm gì thì cánh cửa đã chầm chậm dịch chuyển lùi vào phía trong. Cánh cửa lùi mãi cho tới khi tạo thành một lối đi sâu hun hút và tăm tối không kém. June chưa vội tiến vào, tay nắm chặt chiếc túi có đựng vài món vũ khí mà nó đã lượm nhặt trước đó. Đường hầm tối tăm một cách bất thường. Không gian im lìm tuyệt đối. Nó dễ dàng nghe thấy tiếng thình thịch liên hồi bên ngực trái. Sự sợ hãi dâng lên trong người như khiến nó muốn lùi bước.

Tiếng giậm chân mạnh khiến June giật nảy mình. Mặt đất khẽ rung chuyển theo từng tiếng bước chân, vẻ như nặng nề. Thứ gì đó đang tiến ra từ đường hầm tăm tối. Một bóng dài đổ xuống khoảng đất rộng, con quái vật dần dần hiện ra trong ánh sáng. June giật lùi vài bước chực té ngã, nhưng may thay nó vẫn giữ được sự cân bằng. Nắm chặt tay túi vũ khí, nó hồi hộp chờ đợi. Lúc này, gã quái vật ló mặt. Không cao lớn như nó vẫn mường tượng trước đó, gã quái vật chỉ cao hơn tên The Hermit khoảng vài tấc. Chẳng mất thời gian để hình dung về gã quái vật này. Gã chính là hiện thân của Tikbalang (quái vật ngựa trong truyền thuyết dân gian của người Philippines). Nó đã từng đọc đâu đó thông tin này trên thư viện. Tikbalang là nỗi ám ảnh của những người đi rừng, họ thường lầm lẫn gã với một con người thực thụ. Gã có thói quen kéo nạn nhân của mình vào rừng sâu giam giữ trong những chiếc lồng lớn làm bằng cây.

Gã quái vật hướng ánh mắt lên trời, đôi mắt chuyển sang màu trắng dã. Gã hí lên một tiếng vang vọng khắp không gian. June kinh hãi vô cùng. Thần kinh nó căng lên như dây đàn. Gã chuyển ánh mắt sang phía nó với vẻ hăm dọa. Nó biết, nếu muốn đi tiếp thì cần vượt qua cửa ải này. Không đợi gã có thời gian uy hiếp tinh thần mình thêm nữa, June nhanh chóng lấy từ trong chiếc túi vải thô ra một chiếc rìu. Nó không ngờ có một ngày mình lại phải sử dụng chiếc rìu này, thứ tạo ra từ trí nhớ của nó mỗi khi nhìn lão Geogre bổ củi bên hiên nhà.

Nhanh như cắt, nó lao về phía tên quái vật, giơ cao tay, bổ một nhát trí mạng. Nhưng hắn kịp xoay người. June mất đà ngã chúi xuống đất, may thay, lớp lá hoai mục bên dưới trở thành tấm nệm bất đắc dĩ, nên nó không sao cả. Nó mau chóng đứng dậy. Gã quái vật cười khẩy, để lộ những chiếc răng to bản, màu ngà ngà, trông thật sự gớm ghiếc. Gã xoay người lại phản công. Bàn tay to lớn như cây chùy lăm lăm xông thẳng về phía June; nó thụp người né tránh, vung rìu đẵn một nhát vào ống quyển tên quái vật. Gã đau đớn, loạng choạng ngã chúi người. Nhưng chẳng hề hấn gì, gã quơ tay đánh trúng vào bụng June khiến nó văng ra một khoảng cách khá xa. Lưng va vào tường khiến nó đau đớn vô cùng, cảm giác như gãy từng chiếc xương sườn một.

Nó trộm nghĩ, nếu như cứ đấu tay đôi thế này thì chắc chắn sẽ thua. Nỗi sợ hãi ăn mòn tâm trí khiến nó suy yếu. Tikbalang là hiện thân của đứa trẻ bị bỏ rơi lại trong khu rừng sâu, nếu muốn thu phục chúng thì cần phải nhổ một vài sợi lông trên chiếc bờm của gã, giống như thứ bùa chú khiến ta có thể sai khiến, điều khiển gã. Nó không chắc, làm theo cách này thì sẽ thành công hay không, nhưng chẳng còn cách nào khác, nó buộc phải thử.

June lôi cây cọ vẽ trong túi áo khoác ra, quơ vài đường phác thảo trong không khí. Một hình nhân hiện ra. Đó là một người mẹ đang ẵm trên tay đứa con bé bỏng của mình. Ngay lập tức, hình ảnh đó thu hút sự chú ý của Tikbalang. Gã chăm chú nhìn, rồi lừ lừ tiến lại với vẻ hết sức cẩn trọng. June từ từ đi vòng quanh bức tường sang phía sau gã. Nó đi nhanh hết mức có thể, không được tạo tiếng động để gã phát hiện ra. Khi đó gã đang đứng trước mặt người phụ nữ bế con – ảo ảnh do June tạo ra. Gã giơ bàn tay to bản lên định chạm vào gương mặt người phụ nữ, nhưng vẫn chần chừ. Lúc này, June đã đứng đằng sau, chỉ còn vài bước nữa là có thể tiếp cận gã. Đám bờm dựng ngược vẻ thô cứng như lông nhím. June từ từ tiến lại, khéo léo dùng một chiếc dao nhỏ trong túi cắt đi vài sợi lông. May thay, gã vẫn chưa phát hiện. Gã chạm tay vào gương mặt người phụ nữ rồi khựng lại. Hình ảnh ấy chợt tan biến vào thinh không rồi nhanh chóng mất dạng. Gã gầm gừ, quay ngoắt lại phía sau. June giật mình té ngã. Gã tức giận khi phát giác trò lừa bịp của nó, gằn lên từng tiếng man rợ. Đôi mắt màu trắng dã nhìn June vẻ hăm dọa. Gã lao nhanh, giơ đôi bàn tay to bản định tóm lấy cổ June, siết chặt. June sợ hãi, nhắm tịt mắt, đồng thời giơ những chiếc lông lên. Bất giác, gã quái vật khựng lại, không còn tiếng gầm gừ giận dữ nữa. Gã cúi đầu xuống khúm núm, lùi lại sâu vào trong căn hầm rồi mất hút. June thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng đứng dậy.

Căn hầm được mở rộng ra, ánh sáng le lói chiếu rọi, dù không sáng rõ nhưng June vẫn thấy được đường đi. Nó tiến vào thì cửa hầm đột ngột sập xuống. Khi ấy nó rảo bước nhanh hơn, gần như là chạy.

Không gian bỗng trở nên sống động bởi những tiếng trống dồn, vang dội khắp căn hầm, va đập vào bức tường đá rồi vọng lại như thể một trận chiến khủng khiếp sắp xảy ra. June vẫn chạy. Trống ngực đánh thình thịch. Đôi chân mỏi rời như muốn khuỵu xuống. Sau đó, tiếng trống dồn nhỏ dần, nó cũng dừng lại, hổn hển thở. Lúc này, căn hầm bỗng nhuốm một màu xanh tai tái. Nguồn ánh sáng như tỏa ra từ những chiếc đèn neon đã sử dụng lâu ngày. Nó nhìn quanh một lượt nhằm tìm hiểu nguồn sáng nhưng không thể. Căn hầm vẫn kín mít, phía xa xa cuối con đường, một bóng đen cao lớn đang từ từ tiến lại gần.

Đứng khựng lại, thân người June như đông cứng, bất động. Một sức mạnh vô hình khiến đôi chân nó chì xuống.

Tiếp sau đó, tiếng gãy rắc vang lên, lớp đất đá bị cày xới bởi sức mạnh khủng khiếp. Mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội. Đột nhiên, một thứ gì đó từ mặt đất trồi lên trước mặt June, khiến nó ngã vật ra. Là một cái rễ cây lớn, nó nhận định. Rễ cây tiếp tục trồi lên cho tới khi chạm vào trần hầm.

Chúng bắt đầu lan ra nhanh chóng, những chiếc rễ lớn cày xới bề mặt hầm, lớp đất đá bị xới tung không thương tiếc. Tiếng gạch đá vụn rơi rào rào xung quanh như thể ngày tận thế. Chẳng mấy chốc, June không còn nhận ra diện mạo của căn hầm mà mình đứng ban nãy nữa. Phía dưới chân, những rễ cây ăn sâu xuống, đâm toạc vào nền đất. Nó cảm giác mình đang đứng ở một trong những phế tích của nền văn minh lớn đã bị chôn vùi theo thời gian. Hệt như ngôi đền nằm sâu trong khu rừng bị thời gian tàn phá. Những cây cổ thụ với bộ rễ lan rộng ra chiếm diện tích lớn, phần thân cây mục ruỗng tạo thành những cái hốc tăm tối, bẩn thỉu. June gắng gượng đứng dậy, ống quần bên phải rách toạc tới đầu gối vì bị vướng vào một chiếc gai nhọn. Từ phía cuối đường hầm tối tăm, sinh vật kỳ dị – tác giả của màn “trình diễn” vừa rồi dần dần lộ diện. Đó chính là gã quái vật rễ cây mà Gavin từng nhắc tới.

Gã có thân hình khá cao lớn, khoảng chừng hai mét. Những bước chân nặng nề. Vì mỗi lần di chuyển, mặt đất lại rung lên từng hồi, nên lớp đất đá bên dưới bị nghiền vỡ vụn. Rễ và cành cây bện chặt lại với nhau, tạo nên các bộ phận chân tay giống y như người thật. Gương mặt gã là một gốc cây với hốc mắt đen ngòm, không tròng, còn cái miệng méo xệch thì đang ngoác rộng ra. Gã đứng đó, hơi nghiêng người. Trông gã như vị thần cây trong bộ phim Chúa tể của những chiếc nhẫn. Tuy nhiên, gã chẳng tốt đẹp như những vị thần cây. Và June chắc rằng, mình sẽ phải chiến đấu, đánh thắng gã thì mới có thể đi tiếp. Nghĩ tới đó, June thấy lòng chùng xuống, sự dằn vặt bấy lâu nay lại dấy lên trong lòng.

Ngay lập tức, gã quái vật bắt đầu tấn công, vươn đôi tay dài ngoằng, tua tủa gai nhọn về phía June. May thay, nó thụp người né được đòn trí mạng. Gã mau chóng thu cánh tay khổng lồ về. Rồi cũng trong tư thế đó, gã lấy đà đánh tiếp, nhưng lần này gã tạt ngang. June thấy vậy bèn nhảy lên, thoát chết! Nó bỏ túi vải trên lưng, lấy một chiếc rìu lớn loại dùng để đẵn cây, lăm lăm trên tay, sẵn sàng phản công.

Nhanh như chớp, nó lách người qua những chướng ngại vật mà gã biến ra. Những chiếc cọc gỗ nhọn hoắt tua tủa mọc lên khắp mặt đất. June tiếp cận được gã, nó nhanh chóng đẵn một nhát rìu vào thân người gã. Gã không hề hấn gì, chỉ phát ra tiếng rin rít khe khẽ. Từ vết thương, một dòng chất lỏng đen sì túa ra, rồi thoáng chốc bốc hơi thành làn khói đen ngòm bay lên, tan biến. June thấy lạ. Nhưng ngay sau đó, gã tóm được bàn chân nó bằng cách điều khiển dây – những sợi dây nhanh chóng lân lên đầu gối, rồi phần hông, quấn chặt. Lần này chết chắc rồi. Nó thầm nghĩ, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. Vung rìu mạnh, nó chém đứt phựt những sợi dây thừng. Thân người được nới lỏng, nó đứng dậy. Một vài hình ảnh bất giác chạy sượt qua đầu nó, như thước phim tua nhanh. Nó loáng thoáng nhìn thấy hình ảnh của Gavin, thân thể cao gầy của cậu đang nằm bẹp rúm trong căn phòng với sàn bóng loáng như vừa được lau, đá hoa lát sàn màu đen trơn nhẵn càng tô điểm thêm sự ma quái. June cố gọi nhưng cậu không nghe thấy, không thể gượng dậy. Hình ảnh bị đứt đoạn, khi một khúc gỗ quăng trúng bụng June. Nó bay ra một đoạn khá xa, đau điếng.

“Ngươi không thể thắng được ta đâu.” – June cố gắng hét lớn, giọng vang lên khắp không gian, dội vào những vách đá xù xì.

Lăm lăm cây rìu trên tay, nó lao nhanh đến, bổ rìu xuống một bên chân gã quái vật. Gã khựng lại vài giây, loạng choạng, mất thăng bằng. Trong đầu June chỉ nghĩ tới hình ảnh rúm ró của Gavin mà thôi, chất adrenaline dường như đang ào ạt chảy trong người nó. Không sợ hãi. Nó tiếp tục tấn công, nhát rìu thứ hai bổ thẳng vào cánh tay bên phải của gã. Một dòng máu đen tuôn ra xối xả. Lần này gã rú lên, vẻ như đau đớn khôn cùng.

June chợt nhận ra, gã quái vật rễ cây chính là hiện thân cho sự dằn vặt trong lòng nó. Nếu một khi nó vẫn giữ trong lòng thì không thể nào thắng được gã. Như hiểu ra mọi chuyện, nhanh như cắt, nó bổ thêm một nhát rìu vào giữa ngực gã quái vật, gã khuỵu hai đầu gối xuống đất, cánh tay dài thòng buông thõng như bất lực. Khi đó, những đốm lửa màu xanh xuất hiện từ những vết nứt trên cơ thể như muốn xé toạc gã. Gã rú lên lần cuối. Một vụ nổ khá lớn. Khi ấy, June chỉ kịp thụp người xuống ôm lấy đầu. Nó cảm thấy từng lớp đất đá trong căn phòng một lần nữa được xới tung lên, rơi rào rào xung quanh. Một lát sau thì mọi thứ mới im ắng.

June bỏ tay ra khỏi đầu, ngước lên nhìn. Một cảnh tượng hoang tàn. Những nhánh cây cụt lủn vương vãi khắp phòng, vài vết tích về máu của gã quái vật vẫn sót lại đâu đó thành những vệt cháy xém trên mặt sàn. June thấy được ở phía cuối đường hầm, một nguồn sáng trắng hắt ra như đang mời gọi. Chẳng chút chần chừ, nó rảo bước, tiến thẳng vào trong đó.

Cuối đường hầm, rẽ trái, June đi dọc một hành lang u tối khác dẫn thẳng tới một cánh cửa bằng sắt nặng trịch, cao chừng hai mét. Nắm đấm cửa khổng lồ được mạ đồng. Một cảm giác sợ hãi toát ra từ bên trong. Hít một hơi thật sâu, nó đẩy cánh cửa. Một làn khói xanh biếc xộc thẳng vào mặt khiến nó ho sù sụ mất một lúc. Không gian chào đón nó bằng thứ mùi thối rữa như mùi lưu huỳnh.

Đó là một căn hầm khác, với trần hầm khá cao được ốp bằng loại đá màu trắng đã ngả màu ố vàng. Không gian này gợi cho nó nhớ tới những phòng bệnh bỏ hoang thời Thế chiến thứ Hai, hay một phòng thí nghiệm trong một khu vực xa xôi, hẻo lánh đã lâu năm không được sử dụng. Trong gian phòng có những chiếc kệ lớn được dựng sát tường, bên trên bày biện những đồ vật cũ kỹ. Một quả bóng nhựa bẹp rúm. Những chiếc cốc sứ sứt mẻ một vài chỗ, hay thậm chí là những tập giấy cũ nhàu không thể nhìn rõ chữ viết trên đó. Vài tuýp màu méo mó đã bị sử dụng hết. Vài chiếc cọ khô đầu nằm lăn lóc trên kệ, mạng nhện bám đầy. Nó đi vào phòng, phía cuối gắn trên bức tường đá là một tấm gương khá lớn, bám đầy bụi. Nó dùng tay lau mặt gương, và nhìn thấy hình ảnh méo mó của mình trong đó.

Bất chợt, những hình ảnh trong gương bắt đầu chuyển động, xoáy tròn, hỗn tạp như hiệu ứng trong một đoạn quảng cáo trên truyền hình. Một lát sau thì chúng ngừng lại. Bên trong gương như phủ một lớp sương mờ đục, huyền ảo. Lớp sương mau chóng tan dần, những hình ảnh bắt đầu hiện ra một cách rõ ràng, chân thực. June nhìn thấy một căn phòng sơn màu xám lạnh lẽo. Chính giữa phòng kê một chiếc giường trống trơn bằng sắt đã hoen rỉ, được trải ga màu trắng toát. Hình ảnh chuyển sang khung cửa sổ lớn hình vòm, nhưng rèm che kín mít. Vài tia sáng hiếm hoi lọt qua khe cửa, tạo không gian nhờ nhờ sáng. Nó nhìn thấy dáng hình của một người phụ nữ đang quay đầu về phía khung cửa sổ. Bà đang chăm chú nhìn một thứ gì đó, nhưng tại sao bà lại không kéo rèm lên để có thể nhìn rõ khung cảnh bên ngoài!

Chuyển cảnh, chiếc giường sắt lại hiện ra. Khi ấy, nó nhìn thấy trên đó là thân hình của một đứa con gái bé nhỏ đang nằm thoi thóp, mắt vẫn nhắm nghiền. Làn da xanh tái nhợt, đôi môi trắng bợt hệt như người đã chết. Trên cánh tay trái của cô bé là đám dây dợ lằng nhằng như những con rắn. Đoạn, đứa con gái mở mắt, nhìn về phía người mẹ, cô bé như muốn nói gì đó nhưng hình như chẳng còn sức lực. Cô bé gắng gượng mấp máy môi. Đám dây dợ đột nhiên trở nên sống động. Chúng bắt đầu uốn éo và siết chặt cánh tay cô bé. Chúng tiến lên phần bả vai, rồi tiến sang phần cổ. Cô bé kinh hãi, cố gắng gượng để hét một tiếng thật lớn, nhưng không thể. Người phụ nữ không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Thậm chí bà chẳng thèm ngoái đầu lại nhìn. Bà vẫn chăm chăm nhìn ra bên ngoài. Một ánh nhìn dửng dưng. Một viễn cảnh tăm tối mà June biết rằng, nạn nhân chính là mình. Nó chính là cô bé đang nằm trên giường bệnh, trong căn phòng trắng toát và lạnh lẽo đó.

June thét lớn. Tiếng thét vang vọng khắp căn hầm thí nghiệm. Tiếng thét thất thanh kèm gương mặt biến sắc như người đàn ông bên chiếc cầu giữa cơn giông bão, trong bức tranh của họa sĩ Edvard Munch. Đồ đạc trên kệ gỗ rơi xuống, lăn lóc khắp sàn nhà, khắp không gian lạo xạo những âm thanh phát ra từ nhiều hướng. Tấm gương trước mặt nó vỡ thành nhiều mảnh, từ chỗ đó tạo thành một lối đi u tối khác.

Nó chẳng thể dừng lại. Nó đã đi qua xa, dấn thân vào cuộc phiêu lưu đầy chết chóc trong một thế giới ảo tưởng. Nó phải cứu Gavin, đó là ý nghĩ tồn tại duy nhất trong thâm tâm nó giờ đây. Nghĩ vậy, June không chần chừ mà tiến thẳng vào căn hầm tăm tối. Bóng tối nuốt gọn lấy thân thể nhỏ bé của nó.

         => BÊN KIA GIẤC MƠ | CHƯƠNG 16: CẦU VỒNG ĐÊM GIÁNG SINH

 

 

 

 

No votes yet.
Please wait...