BÊN KIA GIẤC MƠ | CHƯƠNG XVII : NƠI CUỐI ĐƯỜNG HẦM

No votes yet.
Please wait...

Cuối đường hầm, một ánh sáng le lói xuất hiện. Thứ ánh sáng xanh ma mị mà June đã thấy hàng chục lần trước đó. Một cánh cửa cuối cùng, như một màn chất lỏng được dựng lên, phản chiếu lóng lánh. Không ngần ngại, nó bèn bước vào, cảm giác lạnh ngắt đi qua người. Đột nhiên, có một lực hút mạnh khiến nó ngã dúi dụi.

Lăn tròn trên sàn nhà ẩm ướt một cách lố bịch, June vội đứng dậy. Gian phòng hình tròn, bức tường đá phủ rêu, lấm chấm trên đó là những vật màu đen, tròn tròn như những con mắt vừa rơi ra khỏi tròng. Chúng xoay xoay liên tục, thi thoảng rỉ ra thứ chất lỏng nâu sậm, theo đó, mùi thối rữa bốc lên như từ một sinh vật chết lâu ngày, mà lũ kền kền vẫn chưa tới rỉa xác. Nghĩ tới đó, June lại cảm thấy cơn buồn nôn trào lên cuống họng.

Giữa căn phòng rộng lớn, khoảng ánh sáng tròn chiếu xuống mặt đất như đèn pha trên sân khấu kịch. Nó phát hiện một dáng hình nhỏ bé đang nằm co quắp, trông thật thảm thương. Gương mặt cậu bê bết thứ chất lỏng màu đỏ sậm như máu, thậm chí nhỏ ra từ lỗ tai. Hai tay bị trói ngược về đằng sau bởi sợi dây thừng chắc chắn. June chạy lại, nhưng một sức mạnh từ đâu không rõ nguồn gốc hất ngược trở lại khiến nó ngã sóng soài trên nền nhà lạnh ẩm. Đau điếng người.

Bên kia giấc mơ

Khi ấy, từ trong vùng tối của căn phòng, Lucine xuất hiện với người cận vệ của mình – Max.

Thấy Max, một cảm giác nhói lên trong lòng June, khó tả. Dẫu nó biết, cậu ấy không có thật, chỉ do Lucine tạo ra mà thôi. Chỉ là một ảo ảnh, không hơn. Max đứng đó, bên cạnh Lucine, ánh mắt xoáy vào thân hình co rúm của Gavin đầy vẻ giận dữ và thèm khát.

June vẫn chưa thể đứng dậy, đôi chân nó cứng đờ, bất động. Chống hai tay xuống sàn, nó nỗ lực gượng dậy. Lucine nhìn nó với vẻ mặt đầy thương hại. Cô ấy vẫn đứng đó, thân hình cao gầy, mái tóc xoăn dài rủ xuống, hai tay thì khoanh trước ngực. Chưa ai nói với ai câu nào trong cuộc hội ngộ cuối cùng này. Cách June vài bước chân, Gavin đã bắt đầu cựa quậy, bàn tay cậu khẽ cử động từng ngón nhưng vẻ như khó khăn. Mắt lim dim mở. Cậu tỏ ra mừng rỡ khi thấy June ở đây.

“Gavin. Cậu tỉnh rồi!” – June thốt lên.

Ngay khi đó, Max từ xa tiến lại, túm lấy tóc Gavin, và bắt đầu dựng cậu đứng dậy với hành động cực kỳ thô bạo.

“Đừng động vào cậu ấy, Max.” – June thét lên, vẻ như dọa nạt. Nhưng Max ra bộ chẳng nghe thấy gì, và như một cỗ máy hủy diệt không nhân tính, cậu ta tiếp tục làm công việc của tên tay sai trung thành.

June đứng dậy, mặt đối mặt với Lucine. Cả hai vẫn im lặng chưa nói, như thể đang cố gắng suy nghĩ thấu đáo trước khi bắt đầu một câu chuyện thật dài. Không còn sự bối rối như khi mới gặp gỡ, giờ đây trong lòng mỗi người đều lấp đầy những toan tính, thậm chí cả sự khinh bỉ.

 Thi thoảng June vẫn liếc sang Gavin để xem cậu ra sao. Nó cầu mong tên tay sai kia sẽ không làm chuyện gì quá đáng, gây đau đớn cho cậu. Một phần, June cũng chưa dám làm gì vì đang trong tư thế của kẻ bị động. Nó nghĩ, cần phải tùy cơ ứng biến vào lúc này.

Hít một hơi thật sâu, nó bắt đầu câu chuyện.

“Lucine.” – Nó nói.

Lucine nhướng mày lên như thể đang chăm chú.

“Mình xin lỗi…” – June nói với giọng điệu chân thành… – “Mình không thể ở lại đây. Và mình thừa nhận, vào những lúc giận dữ, mình đã trút mọi điều lên cậu. Sự xấu xa và cả những dằn vặt.”

Lucine cười khẩy; cô ấy bắt đầu đi lại quanh phòng, dáng vẻ bình tĩnh hết sức.

“Tới bây giờ cậu mới nhận ra điều đó sao June? Cậu biết những lúc đó mình cảm thấy thế nào không, dù mình chỉ là một sản phẩm tưởng tượng của cậu, không hơn.” – Lucine nói, giọng như trách móc.

Một chút gì đó hối hận dâng lên trong lòng June, khiến nó thấy rối trí, chưa biết nói thế nào. Nó chần chừ mất một hồi lâu mới nói:

“Mình biết. Đó là lỗi của mình, và mình mong cậu tha thứ.”

June nghĩ khi ấy, Lucine sẽ nhân cơ hội đó để bắt bẻ nó. Trút hết mọi lỗi lầm lên người nó. Nhưng không hề, Lucine bắt đầu dịu giọng lại, như mọi lần.

“Mình luôn tha thứ cho cậu mà June. Lúc nào cũng vậy.”

June cảm thấy mừng húm, một tia hy vọng lóe lên trong đầu. Lucine là bạn nó, dù mọi chuyện không hay đã xảy ra trước đó, cô ấy vẫn sẽ tha thứ và hiểu cho nỗi lòng của nó. Nhưng cho tới khi Lucine lại đề cập tới chuyện giữ nó ở lại thế giới này thì June thấy chùng lòng, cảm giác thất vọng ê chề khiến nó thấy mệt mỏi vô cùng. Lúc này, Lucine đã đến gần nó hơn. Chưa bao giờ nó gần Lucine tới như thế. Gương mặt cô ấy trắng nhách, đôi chỗ hơi tai tái và nổi gân xanh lè. Ánh mắt xám sâu thẳm giờ hiện lên những khát khao đến mức ích kỷ, ti tiện. Nó cố gắng tránh xa cái nhìn trực diện đó, nó không muốn đối diện với con người xấu xa này thêm nữa.

Nó lên tiếng:

“Không! Mình sẽ không thể ở lại thế giới này một giây nào nữa. Mọi chuyện xảy ra như thế đã quá đủ rồi, Lucine!”

Lúc đó, Gavin đã hồi phục phần nào. Cậu đứng thẳng người dậy, hai tay vẫn bị trói ngược ra sau. Max đang đứng cạnh cậu, sẵn sàng thực thi nhiệm vụ của chủ nhân khi nhận được lệnh. Sự hồi tỉnh của Gavin làm xao nhãng cuộc trò chuyện.

“Cậu ổn không, Gavin?” – June quay sang, ân cần hỏi.

Gavin cố gắng nói nhưng không thể, nên cậu chỉ gật đầu. June thấy an tâm hơn phần nào.

“Cậu vẫn không hiểu ý nghĩa của những chuyện mình đã làm sao June? Tất cả đều vì cậu.” – Lucine nói.

“Mình hiểu. Nhưng mình vẫn còn cuộc sống ngoài kia, bố mẹ mình, bạn bè.” – June đáp lại.

Lucine cười khẩy một lần nữa.

“Thật nực cười làm sao! Bố mẹ, bạn bè ư? Những đứa như Ruby hay Max mà cậu vẫn có thể coi là bạn bè ư? Cậu đừng phủ nhận việc chúng đã từng đối xử với cậu như thế nào.”

June không hề phủ nhận, nó nói ngay với Lucine điều đó. Nó không muốn nhắc lại những chuyện buồn trong quá khứ nữa.

“Cậu nói như thể mình thật cao thượng June à! – Lucine cười lớn, vang vọng khắp gian phòng tăm tối – “… Mình nhớ cái lần cậu đã từng nói là ghét cay ghét đắng con nhỏ Ruby đó. Chẳng phải cậu đã vẽ hàng chục bức tranh về con bé đó, rồi đốt cho hả giận sao. Cậu thật sự hả giận khi nhìn ngọn lửa bùng cháy, liếm sạch những bức tranh đó thành tro tàn. June! Đừng chối bỏ bản chất thật của mình nữa! Như vậy thật giả tạo, cho nên cậu chẳng có quyền phán xét ai cả. Hiểu không?”

Lucine gần như gầm lên, không gian vang vọng, dội lại từ những vách đá.

“Đó là mặt xấu của mình. Mình không hề chối bỏ nó, Lucine. Nhưng mình không bao giờ giả tạo, không lừa dối ai cả.” – June lên tiếng phản biện.

Lucine im lặng. Cô lặng lẽ di chuyển về phía những bức tường đá ẩm ướt. June thấy, Lucine rà tay lên đó. Đột nhiên, những giọng nói thì thầm, một lần nữa lại vang lên.

Đoạn, Lucine ra hiệu cho June tiến lại gần, yêu cầu nó áp tai vào nghe.

June ngoan ngoãn làm theo, dù nó chẳng hề biết chuyện gì sẽ xảy ra? Lucine có ý đồ gì không? Nó áp tai vào nghe. Những tiếng thì thầm không rõ rệt. Vài từ ngữ loáng thoáng lọt qua tai nó nhưng chẳng rõ ràng, vài từ như gió thoảng, bị đánh bạt đi về một nơi khá xa. Đôi lúc nó còn nghe được cả tiếng những con sóng táp mạnh vào vách đá. Tiếng thì thầm bên ngoài khung cửa sổ tối thẫm như mời gọi tha thiết. Có tiếng ỉ ôi, nỉ non, có tiếng khóc thút thít. Tiếng la hét thất thanh của một đứa trẻ tội nghiệp nào đó trong vô vọng, chán chường.

Chợt, vài hình ảnh chạy nhanh qua đầu nó. Một thước phim tua nhanh. Cô bé vẫn ngồi đó, bên trảng cỏ, những bức tranh vương vãi. Gió bắt đầu nổi lên, bụi tung mùi mịt. Vài bức tranh theo cơn gió cuốn đi. Cô bé chạy theo, cố gắng nhặt chúng lại, nhưng chẳng thể. Cô chạy mãi, chạy mãi.

*

 

June cảm thấy mệt nhoài bởi những lần trốn chạy như thế. Xa xa nó vẫn nghe thấy tiếng la ó của Ruby và nhóm của mình. Nó chẳng biết mình đã bỏ xa đám con gái dị hợm, ngỗ nghịch đó chưa. Nó dừng lại, ngó nghiêng quan sát một hồi lâu.

Hành lang trường học trở nên tối tăm vào lúc chiều muộn. Thứ ánh sáng nhờn nhợt bao phủ xung quanh. Nó thò tay vào trong túi áo, lấy điện thoại. Nó sẽ gọi một cuộc cho Gavin hay bố Jared để cầu cứu. Nhưng rốt cuộc nó chẳng thấy điện thoại của mình đâu. Nó hoảng hốt lần mò khắp người, rồi sực nhớ ra, nó vẫn để điện thoại ở chiếc ba lô trên lớp học, hành lang tầng ba dành cho khối Mười một.

Khó khăn lắm nó mới thoát khỏi sự truy đuổi của đám con gái trong nhóm Ruby. Nghĩ tới con nhỏ đó, một cảm giác ấm ức và tức giận lại dâng lên, mắc nghẹn ở cổ họng, khó chịu vô cùng.

Nó suy nghĩ một lát, rồi quyết định quay trở lại lớp học để lấy chiếc ba lô, hy vọng lũ con gái đáng ghét đó đã ra về. June nghĩ vậy, rồi quay ngoắt theo hướng ngược lại. Hành lang dài tăm tối. Không khí đột nhiên lạnh lẽo bất thường, vì dù gì giờ mới là tháng Chín. Nó hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, chẳng hiểu sao một mỗi sợ vô hình đang hiện hữu trong người. Nó cắm cúi chạy xuống dưới những bậc thang, còn ba tầng nữa. Nó biết được khi nhìn vào tấm bảng màu xanh ghi chữ tầng sáu.

Khi tới được tầng ba, nó thấy khá hồi hộp, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Không khí ngột ngạt, phảng phất đâu đó mùi đồ ăn đã bắt đầu phân hủy ở những thùng rác mini. Cửa lớp đã mở sẵn, nó xộc thẳng vào nhưng rồi phải khựng lại. Đám con gái trong nhóm Ruby đang phục sẵn ở đó. Đột nhiên, cánh cửa đằng sau nó đóng rầm lại. June quay ngoắt lại, một nụ cười nham hiểm hiện rõ trên mặt Jane – con bé có mái tóc rối bù màu đỏ, vì bố nó là dân Ai-len. Con bé nhìn nó cười nhếch mép, hai tay khoanh trước ngực, dương dương tự đắc, như thầm nói với June, còn lâu mày mới thoát khỏi đây, con nhóc hỗn xược!

Vài tiếng cười khúc khích sau lưng. Lúc này, nó nhận ra sự hiện diện của nhân vật phản diện. Một trong những chuyện điển hình xảy ra như cơm bữa, ở một trường trung học của nước Mỹ bắt đầu lên tiếng. Ruby nói với giọng điệu kênh kiệu như thường lệ của con bé.

“Mày còn định trốn đi đằng nào nữa, June? Trường học này chẳng có mấy ngóc ngách mà bọn này không biết đâu? Ha ha.”

Chúng vẫn cười, từng tràng dài. June quay lại, nhìn thẳng vào Ruby, không nói gì. Con bé đang ngồi giữa bàn. Bên cạnh nó, lần lượt là hai con bé sinh đôi nhà Button, mặt đầy mụn trứng cá và tàn nhang. Rồi tới con bé Vanessa cao nhòng, khẳng khiu. Một con bé lạ mặt nhỏ thó mà Ruby mới kết nạp vào hội. Nghe đồn bố con bé lạ mặt này làm chủ một nhà hàng trong trung tâm thị trấn. Lũ dị hợm, June nghĩ thầm.

Đoạn, nó để ý thấy con bé Vanessa đang cầm trên tay chiếc ba lô màu xanh mòng két của mình. June tức tối nói:

“Đưa ba lô đây, Vanessa!”

“Trả ư? Không dễ dàng vậy đâu!” – Ruby lại lên tiếng.

Con bé vẫn ngồi đó, chễm chệ, dùng hai tay vân vê mái tóc dài mượt mà của mình. Vẻ mặt xinh đẹp của con bé khiến June thấy khó ưa, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến lũ con trai trong khối mê mẩn đến thế. Có lẽ chúng vẫn chưa biết bộ mặt thật của con bé này, sự giả tạo và đố kỵ. Nhưng dù June có nói gì đi chăng nữa, thì cũng chẳng ai tin một đứa mang danh dị hợm như nó.

“Các cậu không có quyền giữ đồ của tôi. Mau trả lại, để tôi còn về nhà. Trời đã tối rồi!” – June bất lực lên tiếng.

Ruby phá lên cười, con bé nhảy ra khỏi bàn một cách gọn nhẹ. Nó giật lấy chiếc ba lô từ tay của Vanessa, giơ lên, vung vẩy trong không khí như để trêu ngươi June. Cơn giận dâng lên, khiến mặt June đỏ chín như gấc, nóng phừng phừng. Nó muốn lao sang đấm vỡ mặt con bé khó ưa đó, nhưng nó kìm chế được; trong tình thế này, nó không thể một mình chống lại đám này được.

“Vậy điều kiện là gì?” – June cất tiếng hỏi.

Ruby cười, đáp như sẵn sàng đợi câu hỏi đó từ lâu.

“Điều kiện ư? Mày cũng có quyền đưa ra điều kiện với tụi này sao June? Chúng mày xem, nó còn định đưa ra điều kiện với tụi mình kìa.”

Vài đứa cười lớn, hùa theo sau câu nói của Ruby. June nhắc lại câu hỏi của mình một lần nữa, nó cảm thấy bất lực vô cùng.

“Các người thử nói xem, biết đâu tôi có thể đáp ứng được. Tôi cầu xin các người, được chưa?”

“Dễ dàng vậy sao, June-dị-hợm, June kỳ cục với mớ ba lăng nhăng trên người mình.”

Lúc này, Ruby tiến gần lại phía June, không quên chuyền chiếc ba lô lại cho Vanessa. Ruby nhìn xoáy sâu vào trong mắt June, vẻ tức giận hiện rõ trên mặt con bé. Rồi nó nói rành rọt từng lời, như thể hăm dọa.

“Ai đã viết thư cho Max hả June Walker?”

“Bức thư nào? Tôi không hiểu cậu đang nói chuyện gì, Ruby?” – June ngạc nhiên hỏi lại. Nó chẳng nhớ có bức thư quái quỷ nào cả. Có hay chăng chỉ là cái cớ, là màn kịch mà tụi nó đang dàn dựng lên mà thôi.

“Đừng giả bộ ngây ngô như vậy nữa. Tôi thật sự chán ghét bộ mặt này đấy, June à!” – Ruby nói, đồng thời con bé túm lấy một bên áo khoác da của June, kéo gần về phía nó, vẻ như hăm dọa.

June nhanh chóng gạt phăng bàn tay dơ bẩn của con bé ra khỏi người mình, nhìn thẳng vào mắt nó rồi nói, rành rọt từng lời.

“Tôi xin được nhắc lại với cậu, Ruby, chẳng có bức thư nào ở đây cả. Tôi còn chưa bao giờ nói chuyện với Max thì làm sao có bức thư quỷ quái nào đó. Các người chỉ đang lấy cớ để đe dọa tôi thôi. Xin các người hãy dừng lại đi.” – June nói một tràng dài. Gương mặt Ruby tối sầm lại.

Con bé chưa vội nói, như thể đang nghĩ ngợi một phương án đối phó ghê gớm lắm.

“Chẳng phải cậu có tình cảm với Max sao June.”

Ruby cất tiếng, lần này đánh trúng vào điểm yếu của June. Nó khựng lại, đông cứng người, một cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng, lan dần ra khắp cơ thể. Nó không thể lên tiếng, thứ gì đó đang chặn đứng cổ họng của nó.

Ruby tiếp tục tấn công.

“Tôi đoán trúng tim đen của cậu rồi June nhé!”

Lúc này, June nhận ra chẳng có chuyện bức thư nào ở đây cả. Chúng ở đây và chỉ để xác định rõ một điều. Sự ganh ghét hiện rõ trên gương mặt của Ruby. Max chẳng bao giờ có tình cảm với nó, nhưng lũ con gái hỗn xược này đã để mọi thứ đi quá xa rồi.

“Tôi xin nhắc lại một lần nữa, Ruby. Tôi và Max chẳng có gì liên quan tới nhau cả. Tôi chưa bao giờ nói chuyện với cậu ta và trong tương lai cũng chẳng mơ ước gì tới chuyện đó. Kể cả các người, tránh xa tôi ra. Để cho tôi yên được không?”

Nó giận dữ vô cùng, nó dần mất kiểm soát. Đột nhiên, một sức mạnh kỳ lạ thôi thúc, khiến nó chạy tới, đẩy Ruby ngã uỵch xuống nền nhà. Con bé khá bất ngờ nên chưa kịp phản ứng gì. Đám kia há hốc mồm ngạc nhiên. Không chần chừ, June giật phăng chiếc ba lô từ tay của Vanessa. Nó định tháo chạy ra cửa, nhưng Ruby la lớn:

 “Chặn nó lại, Button!”

 Con bé Jane chặn đứng cánh cửa. Từ hai phía, cặp đôi nhà Button lao nhanh lại phía nó, khóa chặt tay khiến nó không thể nào nhúc nhích. Một con bé đá vào chân khiến nó khuỵu xuống. Nhân vật phản diện tiến gần lại, vẻ thong thả. Ruby dùng một tay nâng nhẹ cằm June lên, ánh nhìn hiện rõ sự tức giận. Một cái tát trời giáng khiến mặt mày nó xây xẩm. June vùng mình, giãy giụa nhưng càng phản kháng thì đôi tay càng bị siết chặt lại, đau đớn vô cùng.

“Thả tôi ra! Thả tôi ra!” – Nó la lớn, hy vọng ai có thể nghe thấy. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng của bóng đêm đang phủ xuống căn phòng, cùng giọng cười khoái trá man rợ của đám con gái đó.

Mọi thứ xa dần rồi cuối cùng chìm hẳn vào sự im lặng của màn đêm đen đặc.

*

June khuỵu xuống sàn. Nó gào lên:

“Dừng lại đi, Lucine. Đừng hành hạ mình nữa. Đừng tái hiện những điều khủng khiếp đó nữa.”

 Nó van lơn Lucine, người chực đổ ụp xuống, hai chân run lẩy bẩy khuỵu xuống nền nhà. Nó vội bịt tai lại để không nghe thấy những âm thanh đáng sợ đó nữa. Thứ âm thanh như phát ra từ chốn địa ngục.

Lucine không phản ứng gì, vẫn điềm tĩnh như thế. Cô ta biết, mình dễ dàng nắm bắt được điểm yếu của June. Cô ta lên tiếng:

“Cậu đã thấy gì chưa June? Một lần nữa, mình xin được nhắc lại. Phần xấu xa của cậu, phần yếu đuối, hèn nhát đã được chôn chặt sau những bức tường kia. Cậu cần mình nhắc lại ý nghĩa của tòa tháp này không?”

June im lặng. Nó như muốn bật khóc.

“Tòa lâu đài sâu hút này chính là tầng tăm tối nhất trong con người cậu. Nếu trở lại, ý mình là bên ngoài thế giới kia, mình không dám chắc rằng, nó sẽ rời bỏ cậu. Một ngày nào đó, chúng sẽ lại bộc phát trong con người cậu mà thôi.”

Lucine nói thêm, chỉ khi nó ở lại thế giới này, thì những nỗi sợ, phần bản chất xấu xa đó mới bị kìm giữ, không thể bộc lộ ra, và nó sẽ hưởng hạnh phục trọn vẹn. June không muốn nghe nữa – những lời dối trá này, hết lần này tới lần khác. Chẳng có gì là thực.

Sau đó nó quả quyết nói:

“Mình không tin. Lucine!”

“Không tin ư?” – Lucine vặn lại.

“Chính là cậu. Đừng buông những lời dối trá đó nữa. Mình xấu xa, hay giận dữ vô cớ. Nhưng mình vẫn còn mọi thứ ngoài kia, mình không chắc khi trở lại đó sẽ sống tốt hơn bây giờ. Nếu như ở lại đây, nghĩa là mình ích kỷ, chỉ nghĩ cho riêng bản thân.”

June không thể ở lại. Nó quả quyết, nhấn mạnh thêm với Lucine về quyết định của mình. Lucine bèn cười lớn. Một tràng cười man dại, làm June nhớ tới những con quái vật đã ngáng đường nó. Bất chợt, những hình ảnh ấy hiện lên trong tâm trí nó, rõ mồn một. Không còn một Lucine như nó đã từng nghĩ. Phía trước mặt, cô gái ấy bỗng trở nên đáng sợ hơn bao giờ.

Lucine nhìn nó, gằn lên từng tiếng giận dữ:

“Cậu không hiểu những gì mình nói từ nãy sao, June! Cậu thật ngu xuẩn! Vậy hãy thử trở về với thế giới đau khổ ngoài kia đi. Cậu nên nhớ đây là tầng hầm chứa những phần xấu xa của cậu. Thử hình dung xem, nếu như chúng thoát ra thì sẽ như thế nào.”

Một kịch bản tồi tệ. June nghĩ vậy. Mọi sự xấu xa sẽ tấn công nó, khiến bản thân nó thay đổi trong nháy mắt chẳng hạn. Vậy nên, điều cần làm bây giờ là thoát ra khỏi thế giới này. June bèn đứng dậy, một sự phấn chấn dâng lên trong tâm trí. Nó len lén nhìn về phía Gavin. Cậu vẻ như đã tỉnh táo hơn phần nhiều, dù tay vẫn đang bị Max kìm chặt. Nó nhìn vào mắt cậu như ra hiệu điều gì bí mật.

“Mình sẽ đi, Lucine. Thế giới này trong mường tượng của mình. Mình đã kiểm soát nó, nên chẳng cớ gì mình không thể đi ra khỏi đây cả. Như một cơn ác mộng thôi. Chẳng ai chết trong cơn ác mộng của mình cả. Cậu biết rồi đấy!” – Nó nói, giọng điệu vô cùng tự tin.

Lucine phá lên cười man rợ. Rồi cô ta mỉa mai nói:

“Nực cười làm sao, khi cậu nghĩ mình có thể điều khiển được thế giới này. Hãy nhìn xem những gì đã xảy ra với anh chàng nhỏ bé, tội nghiệp của chúng ta. Cậu nghĩ sao, Gavin?”

Lucine chuyển qua Gavin. Cậu đứng thẳng người dậy, không ngừng giãy giụa trong gọng kìm của Max, nhưng bất lực. Cậu nói:

“Hãy buông tha cho June đi, Lucine. Cậu ấy còn nhiều thứ đáng trân trọng hơn những gì cậu nghĩ.”

“Tha ư?” –   Lucine lên tiếng, vẫn không thôi mỉa mai, cô ta bắt đầu đổi cách xưng hô… – “Ngươi thì hiểu gì chứ Gavin. Chẳng phải khi còn sống, ngươi suốt ngày lẽo đẽo bám theo June, mà cho tới khi chết vẫn không chịu buông tha cậu ấy. Vậy nên ngươi không có quyền lên tiếng ở đây.”

Max như siết chặt đôi tay của Gavin hơn, khiến cậu rên lên khe khẽ.

Lucine tiến gần lại phía June. Nó cố gắng tránh ánh mắt của cô ấy.

“Đừng tránh mặt mình như thế, June. Cậu nghĩ rằng, cậu dễ dàng rời khỏi nơi này sao?”

Lúc này, June đã quá mệt mỏi và sợ hãi. Nó không muốn đôi co cùng Lucine nữa. Nó bắt đầu xuống giọng:

“Mình xin cậu đó Lucine. Hãy thả Gavin ra! Mình vẫn sẽ coi cậu là bạn. Và những ấn tượng xấu này sẽ bị chôn vùi, mình không còn nghĩ gì nữa, sau khi rời khỏi thế giới này…”

“Không dễ dàng vậy đâu June, từ bỏ đi.”

Lucine gằn lên từng tiếng đáng sợ. Đồng thời, cô ta nắm lấy đôi vai đang run lên bần bật. Ánh mắt xám lạnh xoáy vào đôi mắt June khiến nó kinh hãi vô cùng. Từng tia giận dữ hằn lên trong con mắt. June nhắm tịt mắt lại, và cầu xin Lucine hãy dừng lại.

“Thả cậu ấy ra, Lucine!” – Gavin gào lớn.

Cậu lấy hết sức hẩy người về phía sau khiến cho Max loạng choạng rồi té ngã. Sợi dây thừng theo đó cũng bung ra. Lấy hết sức bình sinh, cậu mau chóng lao người về phía Lucine như tên bắn. June và Lucine cùng té ngược ra sàn nhà. Đoạn, cậu chạy lại để đỡ June đứng dậy. Từ đằng xa Max cũng đang chạy lại, nhanh chóng tóm lấy cậu. Cả hai thân thể lăn tròn trên sàn. Gavin cố chống đỡ. Cậu dùng tay chân đấm loạn xạ trong không khí, vì chẳng nhìn thấy gì. Cậu cầm được một vật nhọn. Phập. Đột nhiên đối phương rú lên, hình dáng cao lớn từ từ tách khỏi người khiến cậu thấy dễ thở hơn. Max đang bưng mặt tỏ vẻ đau đớn khôn cùng. Gavin đã vô tình đâm trúng một con mắt của hắn, từng giọt máu đang rỉ ra trên gương mặt trắng nhách.

Lucine tức tối gào lên:

“Đồ ăn hại.”

Rồi nhanh như cắt, sợi dây vô hình hiện ra từ không trung như những con rắn. Uốn éo vài vòng, một lần nữa quấn chặt thấy thân hình của Gavin. June thét lên, chạy lại. Một khúc gỗ trồi lên giữa sàn nhà hất tung lớp gạch đá ngáng nó lại, té chổng ngược, đau đớn. Gavin dùng tay, cố gỡ bỏ sợi dây thừng đang trói chặt thân thể mình. Cậu cảm thấy khó thở, nước mắt đang trào ngược ra. Max từ từ đứng dậy, tiến lại. Một con mắt đen thui và đang rỉ máu. Hắn lăm lăm trong tay chiếc chùy lớn có gắn đinh nhọn hoắt. Chết chắc rồi!

“Dừng lại đi Max.” – Nó gào lớn, giọng như lạc đi theo tiếng gió rít mạnh.

Không gian nổi gió, tiếng hút vọng lại từ những hành lang dài tăm tối.

Max giơ chiếc chùy lên định nện mạnh vào thân hình đang co rúm lại của Gavin. June nhanh trí lấy chiếc cọ vẽ trong túi áo khoác ra. Nó chẳng biết mình có đang làm điều đúng đắn hay không. Nó quét ngang vào khoảng không trước mặt, như thể phác một nét cọ cơ bản trước phông nền tối thẫm. Dải sáng mang hình dáng đuôi của ngôi sao chổi hiện ra, với những hạt bụi lóng lánh như bụi tiên. Một sức mạnh nâng thanh dầm gỗ ban nãy lên khỏi mặt đất. Bằng một động tác dứt khoát, June hất bay thanh dầm về phía Max. Một cú chọt ngang thân người khiến Max văng ra, lưng đập mạnh vào bức tường xù xì. Thân người cao lớn của hắn ta đổ gục xuống sàn, thảm bại, trong thoáng chốc rồi tan biến như hạt bụi.

“Cậu dám làm vậy sao, June!” – Lucine giận dữ thật sự.

Gió càng rít mạnh hơn. Những vật thể nhỏ bay loạn xa trong không trung.

June mau chạy lại phía Gavin, gỡ những sợi dây thừng đang quấn quanh người cậu. Rồi từ từ đỡ cậu đứng thẳng dậy. June hỏi cậu có sao không? Gavin bèn lắc đầu. Lúc này hai đứa đứng đối diện với Lucine. Ánh mắt cô không còn màu xám tro như mọi khi mà bắt đầu chuyển sang màu đỏ khé. Làn da xanh tái, gân máu nổi lên, ngón tay khẳng khiu với những chiếc móng nhọn màu đen sì. Cô ta trừng trừng nhìn hai đứa với ánh mắt đầy sự căm phẫn.

“Các người không thể thoát khỏi nơi này đâu. Chịu chết đi!”

Dứt lời, một cái gì đó lao vút từ những hành lang tăm tối đang bay về. Xé gió, mũi lao nhọn hoắt chực lao về phía hai đứa. June chỉ kịp kêu Gavin cúi người xuống. Vụ va chạm khủng khiếp. Mũi lao cắm thẳng vào vách đá khiến những phiến đá rơi xuống, lăn long lóc khắp phòng. Lucine tiếp tục tấn công. Cô ta một lần nữa biến ra từ trong không trung những sợi dây uốn éo nhằm trói gô hai đứa lại. Thấy vậy, June vẽ ra một tấm chắn vô hình bảo vệ. Những sợi dây chạm phải tấm chắn đều cháy sém và tan biến ngay, như một tấm lá chắn bảo vệ thần kỳ.

 

===> BÊN KIA GIẤC MƠ | CHƯƠNG 18: CUỘC CHIẾN CUỐI CÙNG

 

 

 

 

 

 

No votes yet.
Please wait...