BÊN KIA GIÂC MƠ | CHƯƠNG XVIII: CUỘC CHIẾN CUỐI CÙNG
|Lucine lùi vào trong khoảng tối. June ngơ ngác không hiểu. Đột nhiên, căn phòng bắt đầu chuyển động. Phía bên kia bức tường, một phiến đá lùi vào, tạo thành một đường hầm sâu thẳm. Cẩn thận đấy, June! Gavin la lớn, khi cậu thấy một bóng dáng kỳ dị đang tiến ra. Mùi hôi thối bốc lên khiến cậu thấy khó chịu. June kéo cậu ra phía sau mình. Đồng thời, nó vồ lấy chiếc rìu mà mình làm rơi ban nãy, tay lăm lăm, sẵn sàng phản công.
Khi ấy, những đôi chân lông lá dần hiện ra ánh sáng. Ban đầu là hai chân, rồi hai chân nữa. Một con nhện khổng lồ. Tám con mắt trắng dã, thân mình nó phình to như bóng đèn khéo léo được nâng đỡ bởi tám cái chân vững chãi như thép. Một sinh vật gớm ghiếc mà nó chỉ thấy trên phim ảnh, giờ đây đang đứng trước mặt nó. Nỗi sợ hãi của nó, Lucine đang lợi dụng những điểm yếu đó để tấn công.
“Cho mình một thứ gì đó đi June?” – Gavin lay cánh tay nó và nói với giọng điệu cầu khẩn.
“Cây chùy.” – June đáp gọn lỏn.
Gavin nhanh trí vồ lấy cây chùy của Max đang nằm chỏng chơ trên mặt sàn, nắm chặt hai tay trong tư thế sẵn sàng tấn công. Hai đứa quá nhỏ bé so với kẻ thù của mình.
Con nhện khổng lồ lao nhanh về phía June. Thân hình to hơn một chiếc xe hơi, vẻ như nặng cồng kềnh, nhưng lại di chuyển vô cùng khéo léo. Phía trước miệng của nó là những chiếc càng lớn đang không ngừng chuyển động. Nó phát ra những tiếng kêu rin rít như tiếng cạ vào bề mặt kim loại, nghe rợn người. Giữ chân sau làm trụ, con quái nhện giơ chân đằng trước cắm thẳng xuống phía June. Nó lẹ làng lăn người sang một bên né tránh. Đôi chân lông lá khổng lồ cắm xuống nền khiến gạch đá vỡ tan tành. Trong khi ấy, Gavin lăn tròn ra phía sau, nện cây chùy vào một trong tám chiếc chân. Nhưng chẳng hề hấn gì, cây chùy ấy không thể nào phá vỡ lớp bọc cứng như thép của con nhện. Một tiếng đanh vang lên rất rõ rệt. Gavin vẫn giữ được cây chùy trong tay, nhưng cậu thấy đau rát. Khi ấy, June lồm cồm bò dậy, và vẫn chưa biết chuyện gì đang diễn ra.
“Lớp vỏ của nó rất cứng và bền. Cẩn thận đó June!” – Gavin la lớn, mách nước cho June cẩn trọng đề phòng.
Con nhện phát hiện ra kẻ đang đánh lén mình, bèn quay lại. Một chiếc chân lông lá đánh ngang người Gavin. Cậu không kịp thét lên, thân hình nhỏ bé văng ra cùng cây chùy. Một cảm giác điếng người, như thể từng đốt sống cổ bị gãy. Gavin không thể nào đứng dậy. Mắt cậu nhòa lệ vì đau đớn.
“Gavin.” – June bàng hoàng hét lên.
June định chạy lại nhưng con quái nhện đã quay lại ngáng đường. Nó chồm thân hình to lớn về phía June, thực hiện một cú nhảy. June lăn tròn trên nền. Thân hình khổng lồ đổ gục xuống nền đất chới với, đụng phải bức tường khiến đất đá xung quanh rơi rào rào tựa mưa đổ.
Con quái nhện thực sự choáng váng sau cú đụng chạm vừa rồi, thân hình nó bật ngửa, những cái chân huơ loạn xạ trong không trung. June đứng dậy, lăm lăm cây rìu chạy lại. Lấy hết sức bình sinh, nó giáng một nhát rìu vào giữa bụng quái nhện. Con vật rú lên đau đớn, nhưng cuộc chiến vẫn chưa tới hồi kết, không thể nào kết liễu con quái vật chỉ bằng một nhát rìu được. June biết Lucine sẽ không dễ dàng để nó thắng như vậy. “Bữa tiệc” hãy còn dài. Và giờ đây, June chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi.
Đột nhiên, một sức mạnh kỳ lạ xoay chuyển con quái nhện về tư thế ban đầu như chẳng có chuyện gì xảy ra. Con quái vật không tỏ vẻ đau đớn gì sau cú đánh đó, dù cho vết thương ở bụng khiến nó chảy máu, từng giọt máu lớn nhễu xuống sàn nhà, đen sì và bốc mùi khăn khẳn, hôi thối.
Một lần nữa con quái nhện lao nhanh về phía June phản đòn. Những cái chân lông lá, cứng như thép đâm thẳng xuống nền đất hăm dọa. Chết chắc rồi! June trộm nghĩ. Con quái nhện giơ chân lên một lần nữa. June bất ngờ, chẳng thể làm gì, cú phản đòn quá nhanh khiến nó cứng đờ người, không thể nào chuyển động. Nó nhắm mắt, chờ cho những chiếc chân lông lá kia xé rách, đâm toạc thân thể bé nhỏ, bất động trong vũng máu tanh tưởi. Nhưng khi ấy, đột nhiên, một sức mạnh đẩy nó ngã ra, lăn tròn trên mặt đất. Định thần lại, nó nhận ra Gavin đã cứu nó. Cậu đỡ nó dậy. Căn phòng bị xới tung, tạo thành một không gian hỗn độn, đất đá, cát và bụi.
Mau chạy thôi! Gavin nhìn June ra hiệu. Nó để ý tới những lối đi tăm tối khắp xung quanh. Không chần chừ, nó nắm chặt lấy bàn tay Gavin, co giò tháo chạy. Thấy vậy, con quái nhện bèn phóng tơ từ bụng, đu mình lên trần nhà một cách vô cùng khéo léo. Một cú bật nhảy ngoạn mục khiến nó đứng chắn ngay trước mặt hai đứa, những chiếc càng ở miệng không ngừng vùng vẫy dọa nạt. Lối đi bị bít kín bởi những phiến đá khổng lồ không biết từ đâu rơi xuống. Lại là Lucine.
Chúng buộc phải rẽ qua hướng khác với hy vọng tìm được một lối đi bất kỳ. Thấy vậy, con quái nhện phóng tơ giăng mắc khắp gian phòng, tạo thành những chướng ngại vật. June cố gắng dùng rìu để phá bỏ. Ngay lúc ấy, nó nhìn thấy một lối thoát hiểm. Nó nắm tay Gavin, khẽ lách người qua những sợi tơ bền chắc, rồi đẩy Gavin vào lối đi đó. Cậu thét lên một tiếng thất thanh. Một sức mạnh đánh cậu bật ngược trở lại căn phòng, tấm lưới nhện đã dính chặt vào cậu. Cả hai chân và hai tay bị siết chặt, trông giống như một tử tù sắp bị hành hình bởi những màn tra tấn man rợ có từ thời Trung cổ, nơi người ta bắt thú vật và con người phải lao vào nhau để chiến đấu vì mục đích sinh tồn.
Lúc này, June biết được con quái nhện đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nó buông tha hai đứa, lùi sâu vào trong một cái hốc rồi biến mất. Không gian lặng như tờ. Từng thời khắc trôi qua tựa hàng thế kỷ. Mọi thứ dần đông cứng. June hỏi Gavin có sao không? Nhưng cậu yếu quá nên không thể trả lời được. Khó khăn lắm nó mới thoát ra khỏi những lớp tơ chằng chịt, chăng đầy gian phòng. Nó nhìn quanh, căn phòng lúc này đã bị xới tung lên, không còn giống tình trạng ban đầu nữa.
June định chạy về phía Gavin, nhưng một sức mạnh ghì chặt đôi chân nó xuống nền đất, cứng đờ. Nó không thể nào di chuyển. Một điệu cười man rợ vang vọng khắp căn hầm. Khi ấy, vị chủ nhân của “bữa tiệc” “màn trình diễn” vừa rồi từ tốn bước ra từ trong bóng tối, với dáng điệu hết sức khoan thai, bình tĩnh. Lucine xuất hiện trở lại.
Cô ta bắt đầu phân trần:
“Đừng phản kháng nữa June. Cậu biết là không thể chống lại tôi mà? Cậu đã quá yếu ớt.”
Lucine hiện ra. Gương cô mặt trống rỗng, vô hồn. Làn da xanh tái nhợt, hệt người bị giam cầm quá lâu trong bóng tối không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. Còn đôi mắt vằn lên những tia hạch đỏ chạy ngang dọc, hiện rõ căm hận và cả sự ích kỷ.
Đôi chân June được nới lỏng. Nó bắt đầu đứng thẳng dậy. Lucine đứng chắn giữa nó và Gavin. Mặc dù cậu đã hồi tỉnh, nhưng vẫn chưa thể nào thoát ra khỏi tấm lưới nhện khổng lồ, bền chắc.
“Chạy đi, June! Đừng nhiều lời với cô ta nữa. Cô ta đã bộc lộ rõ bản chất xấu xa của mình rồi.” – Gavin lên tiếng, bất lực.
Lucine quay ngoắt lại. Bằng một động tác xoay tay, nắm chặt của cô ta khiến Gavin đau đớn. Cậu khẽ rên lên.
“Im đi, Gavin! Không tới lượt ngươi lên tiếng.” – Lucine dọa nạt.
“Dừng lại đi Lucine!” – June nói, giọng như van lơn.
Lucine dừng lại. Quay mặt về phía nó, xoáy ánh mắt vô hồn của cô ta khiến nó thoáng rùng mình, giật lùi lại. Nhưng nó biết, giờ đây bản thân không thể trốn tránh Lucine được nữa. Nó buộc phải đối mặt với cô ta, như đối mặt với phần bản thể xấu xa trong mình.
“Hãy tha cho Gavin. Đừng hành hạ cậu ấy nữa.” – June khẩn cầu lần nữa.
“Tha mạng ư? Cậu ta chẳng còn cái mạng nào để tha cả. Tôi sẽ dẫn cậu ra khỏi tòa tháp này. Còn cậu ta sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn ở đây, chẳng còn một mẩu vụn ký ức nào.”
Cô ta nói thêm, đây coi như là một mệnh lệnh và June không thể nào làm khác ngoài chuyện phải tuân theo.
Cô ta nắm lấy bàn tay June muốn lôi đi. Không, Gavin thét lớn! Cậu không ngừng giãy giụa. Tấm lưới bung rời khiến cậu rơi phịch xuống. Lucine bàng hoàng quay lại. June nhanh trí giơ cọ vẽ. Một ngọn lửa lóe lên trong tâm trí. Đột nhiên, giữa căn phòng, bức tường lửa được dựng lên, ngăn cách giữa Lucine và Gavin.
“Chạy nhanh, Gavin!” – June hét lớn, rát cả cổ họng.
Lucine có vẻ luống cuống và sợ hãi khi nhìn thấy ngọn lửa. Nhưng khi định thần lại, cô ta đi xuyên qua ngọn lửa như không có chuyện gì xảy ra. Lucine nhìn thẳng vào mắt June, miệng nở một nụ cười khinh khỉnh:
“Cậu nghĩ rằng thứ này sẽ khiến tôi đau đớn sao? Chẳng gì có thể tiêu diệt được tôi. Thật nực cười làm sao!”
Vừa nói, cô ta vừa vươn cánh tay phải dài ngoằng ra, chộp lấy cổ Gavin, dễ dàng nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất.
Gavin thấy nghẹt thở, nước mắt chực trào ra, đầm đìa trên gương mặt hốc hác. Lucine đắc thắng, cười lớn ngạo nghễ. Cô ta vẫn không buông tha, mặc cho Gavin đang điên cuồng giãy giụa.
“Thôi đi, Lucine!” – June gào to, giọng nói vang vọng khắp căn hầm.
June tỏ vẻ giận dữ. Lucine bèn buông tay. Gavin ngã sõng soài ra nền nhà. Người cậu mền nhũn như cọng bún. Lucine thô bạo đạp chân trên lưng cậu, hai tay vẫn chắp ra sau, gương mặt đắc chí vô cùng. June vẫn chẳng thể làm gì, nó đứng như trời trồng nhìn Lucine hành hạ Gavin. Sự giận dữ dâng lên trong nó tựa một ngọn lửa. Gương mặt thì đỏ gay hết sức. Nhưng tiếc thay, ngọn lửa ấy lại chẳng có tác dụng gì. Chẳng thứ gì có thể thiêu rụi được nơi đây – tầng hầm tăm tối này, khi nỗi sợ hãi đã bao trùm lên hết thảy, và cả những tiếng thì thầm phát ra từ những bức tường đá phủ rêu trơn ướt. Tựa như có hàng trăm linh hồn cô độc đang bị giam cầm trong đó. Nếu lắng nghe thật kỹ, có thể nghe được tiếng gào thét thống thiết, van xin rủ lòng thương hại.
Lucine cười một tràng dài đầy man rợ. Cô ta vẫn đứng đó, cách vài bước chân. Dưới sàn, Gavin như sinh vật thảm thương đang nằm chờ chết. Trong quang cảnh tranh tối tranh sáng của tòa táp, hình ảnh của Lucine có chút tương đồng với June.
Nó dễ dàng cảm thấy vậy, trong lòng nó, một vài hình ảnh chạy nhanh qua đầu. Đã có lúc nó ước mình giống Lucine. Một cô gái cá tính, mạnh mẽ và chẳng bao giờ sợ hãi nếu như bị bắt nạt. Khi ấy, Lucine không đơn thuần là một hình ảnh do chính nó tạo ra và mơ ước trở thành nữa. Lucine thẳng thắn, độc lập, một con người hoàn toàn khác. Nhưng giờ đây, khi đang đứng chờ chết trong tầng hầm tăm tối, nó chỉ thấy được thứ phản chiếu phần xấu xa nhất của một con người, đã làm những điều khủng khiếp.
Nó chợt nhớ bố Jared từng bảo rằng, mỗi con người đều có một phần ác, phần tối tăm trong mình. Tựa một cái hố sâu thẳm chứa đựng những thứ ngoài trí tưởng tượng, nhưng điều quan trọng nhất không phải là ta trốn tránh và không dám đối diện với nó. Cái quan trọng là ta không để mình rơi xuống đó mà thôi. Có những người đã từng trượt dài trên cuộc đời của chính mình như bố vậy. Một tay đua công thức I khét tiếng rồi cuối cùng lại trở về với công việc đồng áng. Từng câu nói đó dội ngược về tâm trí một cách rõ rệt. Ấy vậy mà có bao giờ nó chịu ngồi yên để trò chuyện và lắng nghe bố đâu. June tự trách móc mình, giá như nó có lại khoảng thời gian đó. Ngồi cùng bố và học cách lắng nghe. Nhưng hiện giờ, mọi thứ đã quá muộn màng rồi. Phần tăm tối, phản chiếu chính con người nó – Lucine đang ngạo nghễ đứng đó với sự chiến thắng của chính mình. Nó chẳng thể làm gì hơn. Chính nó đã tạo ra và giờ nó sẽ là người chịu hậu quả.
“Cậu đã thấy gì chưa June?”
Lucine cất tiếng, kéo June ra khỏi dòng suy tưởng miên man. Nó trở về với thực tại. Căn hầm lạnh lẽo và tăm tối. Nhác trông qua bộ dạng thảm thương của mình, tóc bết thành từng lọn bẩn thỉu, đôi bàn tay xước xát và lem nhem. Nó thầm nhủ, vẻ như mỉa mai chính mình, lũ con gái trong nhóm của Ruby vẫn còn nhân từ chán, ít ra chúng chưa bao giờ gây ra nỗi sợ hãi thực sự. Chẳng hiểu sao giờ đây, June lại có một chút gì đó giống như sự thiện cảm với cả chính con bé Ruby đáng ghét đó. Thật nực cười làm sao!
June chưa vội nói gì, nó đứng thẳng dậy. Trong tay cũng chẳng còn thứ vũ khí hộ thân nào nữa. Chiếc cọ vẽ thần kỳ, chiếc chìa khóa dẫn vào thế giới kỳ ảo này, giờ nằm lăn lóc trong góc phòng thảm thương không kém gì nó bây giờ. Nó nghĩ rằng chẳng cóthể cứu vãn được tình thế, sự thất bại là điều đương nhiên, và sẽ đến với nó như bao lần. Nhưng lần này sẽ là dấu chấm hết cho tất cả, cho câu chuyện hoang đường, sự ảo tưởng này. Nó đã mơ mộng quá lâu để có thể trở về với thực tại. Chẳng ai có thể sống mãi trong giấc mơ của chính mình, huống hồ đó lại là cơn ác mộng khủng khiếp.
Nó đã có thời gian dài oán trách tất cả mọi thứ xung quanh mình, oán trách ba mẹ, cuộc ly hôn của họ, oán trách bạn cùng lớp. Nó đổ lỗi cho mọi thứ, và cho rằng tất cả những chuyện đó đã gây ra sự đau khổ, nỗi cô đơn trong lòng nó. Nhưng đã có lúc nào, một giây phút nhỏ nhoi trong đời, nó nghĩ cho mọi người, và chính bản thân nó cũng gây ra lỗi lầm.
Giờ đây trong tình thế hiểm nguy này, nó chỉ có thể hồi tưởng về những giây phút đẹp đẽ, nhỏ nhoi trong đời mình. Nó ước chi mình có thể vẽ say mê như ngày xưa. Bất kỳ một ý tưởng nào lóe lên trong đầu đều dễ dàng hiện thực hóa thành những bức tranh, khi ấy chỉ mình nó với đam mê mà thôi. Nó vẫn nhớ vài lời hứa với mẹ Jess đã thực hiện được. Nó cảm thấy nhớ bà, nhớ gương mặt nhìn nghiêng đầy thu hút, nhớ ánh nhìn trìu mến, giọng nói ấm áp hay những ngón tay thon thả, điêu luyện khẽ lướt trên những phím đàn piano; và cả những giai điệu nữa.
“Từng ký ức, từng hình ảnh đẹp đẽ trong một giây sẽ trở lại với ta vào thời điểm khi ta nằm chết, trên vũng máu đỏ tươi giữa gian phòng trơn láng toàn màu trắng”.
Đó là câu nói trong một bộ phim mà nó đã từng xem, tạm thời chưa thể nhớ ra được.
June lắc đầu, một lời đáp trả miễn cưỡng với Lucine. Lucine nói tiếp, bàn chân phải với chiếc bốt đen vẫn đặt trên lưng của Gavin dọa nạt. Cậu vẫn nhắm nghiền mắt, thi thoảng có hé mở, nhưng có lẽ giờ cậu chẳng ý thức được điều gì. Còn tội ác nào hơn chuyện chà đạp một linh hồn tội nghiệp, chẳng thể nào siêu thoát. Nghĩ tới đây, nó lại tự trách mình, giá nó có thể xóa sạch ký ức về Gavin thì chẳng tới nông nỗi này, cậu ấy sẽ không xuất hiện ở đây.
“Chẳng có ngọn lửa nào có thể thiêu rụi tôi đâu June. Cậu nghĩ rằng, việc trút giận vào những bức tranh và việc đốt chúng đi là xong chuyện sao. Tôi là tôi. Độc lập, mạnh mẽ và chẳng có liên hệ gì với cậu cả, chẳng đại diện cho phần ti tiện, ích kỷ, xấu xa trong lòng cậu. Đừng suy diễn quá như vậy June.” – Lucine giải thích một lần nữa.
June thật sự mệt mỏi với những lý lẽ sáo rỗng này. Tất cả chỉ là sự giả dối, một bức màn đẹp đẽ dựng lên, mà ẩn chứa bên trong toàn những điều chết chóc và đen tối. Nó muốn nói điều đó với Lucine nhưng lại sợ nên chọn cách im lặng.
Một lần nữa Lucine lại nhắc tới chuyện rời khỏi nơi đây; và tận hưởng những gì ngoài kia. Một ham muốn dâng đầy trong ánh mắt khát khao của Lucine. Cô ấy rất muốn kết bạn, cô ấy không muốn sống trong hoàn cảnh cô độc và bị giam cầm trong thế giới tăm tối của mình. Không thứ gì độc lập cả, giữa hai con người, giữa June và Lucine.
Nhưng rồi June cũng lên tiếng, từng lời phát ra rõ ràng, vang vọng trong căn phòng.
“Đừng xảo biện nữa Lucine. Cậu chẳng là ai nếu như tôi không vẽ ra cả. Tôi đã từng nghĩ chúng ta là bạn. Và, chúng ta đã thực sự là những người bạn. Cậu từng là chỗ dựa tinh thần tuyệt vời của tôi. Những tháng ngày trước kia, nhưng giờ đây, tôi chỉ thấy một phần tăm tối của con người mình thôi.”
Nhắc lại lời bố Jared, nó nói không thể để mình trượt dài xuống một cái hố tăm tối được nữa. Câu nói có vẻ trừu tượng, nhưng nó khiến Lucine giận dữ hơn bao giờ. Ánh mắt trở nên đỏ quạch một lần nữa. Cô ta vươn đôi tay tóm lấy Gavin, nhấc bổng thân hình của cậu lên lần nữa. Gavin như bừng tỉnh vì bị đe dọa. Cậu không ngừng giãy giụa. Gương mặt lấm lem vì bùn đất và cả máu, rỉ ra từ hốc tai và mắt.
June kinh hãi, hét lớn:
“ĐỪNG.”
Gavin hướng ánh mắt về phía June. Cậu ấy đang mỉm cười, như thể lời giã từ cuối cùng, nhưng không hề, với nỗ lực cuối cùng, cậu dùng tay của mình chụp lấy đầu Lucine, dùng hai đầu ngón tay cái ấn mạnh vào đôi mắt màu đỏ quạch. Lucine đau đớn, rú lên kinh khiếp. Hai hốc mắt nhỏ máu, đen ngòm, cô ta vội buông Gavin rơi phịch xuống nền nhà. Nhân cơ hội đó, cậu nhanh chóng lấy chiếc ba lô xuống khỏi lưng, mở sẵn. Nhưng không còn nhiều thời gian để lục tìm, phải chớp lấy thời cơ, cậu quăng nhanh chiếc ba lô về phía June. Chiếc ba lô trượt dài trên nền. Theo đó, những đồ vật lỉnh kỉnh văng ra tung tóe, nào là dao, dây thừng, một chiếc khăn mùi xoa, thậm chí cả một lát bánh mì kẹp dăm bông đã khô cứng, mốc meo. Khi đó, June để ý tới một vật nho nhỏ màu xanh ngọc bích. Bên trong chứa đựng thứ chất lỏng lóng lánh gần như trong suốt phản chiếu với ánh sáng hiếm hoi trong căn hầm. Như vỡ lẽ ra mọi thứ. Không chần chừ thêm, June lao thân mình, vươn tay chộp lấy chiếc bật lửa. Một ngọn lửa thật sự. Nó chỉ nghĩ được tới đó.
Lucine dùng chân đá mạnh vào bụng của Gavin, khiến cậu văng ra một khoảng cách khá xa, lưng đập mạnh vào bức tường, từng đốt xương như vỡ vụn. Nhưng cậu chẳng cảm thấy đau đớn gì nữa. Trước khi cậu ngất đi, một ánh sáng chói lòa lan tỏa khắp gian phòng, theo đó là tiếng la hét thất thanh của Lucine – thanh âm cuối cùng, thanh âm của sự tàn lụi.
“KHÔNG! JUNE, ĐỪNG LÀM VẬY!”
June bật tách. Ngọn lửa cháy lan ra căn phòng, như chứa đầy khí gas. Những tia lửa uốn éo như những con trăn khổng lồ đang ngoác miệng, lao thẳng về phía Lucine. Cô ta mặt thất kinh, há hốc. Bằng nỗ lực cuối cùng, Lucine cố gắng tạo ra một màn chắn xanh biếc nhưng chẳng thể làm gì được nữa. Khi ấy, ngọn lửa đã chiếm lấy thân thể của cô ta. Từ đôi chân lên tới thân mình, mái tóc và gương mặt. Lucine không tỏ vẻ đau đớn, cô ta chỉ khóc, vẫn trong tư thế bị ngọn lửa thiêu rụi.
June đã nhìn thấy cô ta khóc, một thứ gì đó giống như sự trách móc khiến nó thoáng mủi lòng. Lucine đang oán trách nó, rằng nó sẽ thấy hối hận thôi khi bước ra bên ngoài kia, bên ngoài thế giới thực với những nỗi đau thực sự, mất mát và cảm giác bị ruồng bỏ.
Nó lắc đầu nói, một lời an ủi cuối cùng:
“Dù gì thì cậu đã từng là một người thân thích của tớ, Lucine à! Tạm biệt cậu!”
Lucine im lặng. Ngọn lửa thiêu rụi cô ta thành một đám tro đen đúa vương vãi trên nền đất, thoáng chốc bay lên như những hạt bụi sáng rồi cuối cùng biến mất trong bóng đêm. Nhưng khi đó June nhận ra, mọi chuyện chưa kết thúc, ngọn lửa không hề tắt, chúng bắt đầu lan ra khắp căn hầm, muốn thiêu rụi tất cả. Bốn bề đều là biển lửa. June không tài nào nhìn thấy lối đi. Nó chạy nhanh sang phía Gavin, đỡ cậu dậy. Gavin vẫn bất tỉnh, June lay mãi cậu mới tỉnh lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. June dìu cậu đứng dậy, hai chân không trụ vững khuỵu xuống. June phát hiện ra lối đi giữa biển lửa, nó liều mình đẩy Gavin vào trước, rồi quăng mình theo sau. Ngọn lửa vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Như lưỡi hái tử thần liếm sạch mọi thứ xung quanh.
Gavin gượng dậy, cậu nắm lấy tay June. Cả hai chạy bán sống bán chết về phía con đường tối thẫm. Chúng chạy mãi cho tới khi phát hiện ra một khoảng sáng le lói cuối con đường. Một tia hy vọng, chúng thầm nghĩ, rồi tiếp tục tăng tốc. Tiếng gió rít mạnh hai bên tai, tiếng lửa cháy lép bép. Thảng hoặc lại có tiếng nổ rất lớn, tiếng gạch đá rơi xuống rào rào. Tòa tháp ngược đang chìm trong biển lửa. June lo sợ nó sẽ lan ra toàn bộ thế giới tưởng tượng này.
June và Gavin đang đứng trước một vực thẳm, nếu nhìn xuống dưới sẽ chẳng thấy gì ngoài một lớp sương mù dày đặc và bí ẩn. June nhìn lại căn hầm, ngọn lửa hung hãn đang lao về phía bọn nó với tốc độ khủng khiếp. Không chần chừ thêm nữa, cả hai không còn lựa chọn nào khác. June nắm chặt lấy bàn tay Gavin, liếc sang phía cậu, nháy mắt ra hiệu. Hai đứa cùng nhảy xuống dưới. Thứ gì đó hút mạnh, tựa như đang ở giữa tâm một cơn bão lớn. Tay hai đứa vẫn nắm chặt lấy nhau, cùng xoay tròn trong cơn lốc xoáy. Không la hét. Không vùng vẫy. Chúng chẳng biết rồi mình sẽ bị cuốn đi tới đâu, có giống như một hố đen đang nuốt chửng lấy mọi thứ hay không?
Đoạn, chúng rơi mãi xuống khoảng không vô định, tăm tối, cho tới khi đáp nhẹ xuống nền đất ẩm ướt, lành lạnh. Không gian chào đón hai đứa bằng hỗn tạp các loại mùi. June có thể ngửi thấy mùi lá cây hoai mục, mùi rác đang bắt đầu phân hủy, mùi mạt gỗ, mùi sơn, thậm chí cả mùi của một chiếc bánh pancake rưới xi rô việt quất mà mẹ Jess từng dạy nó cách làm. Nó cố gắng để nhớ nhưng chẳng thể. Đầu óc nó choáng váng, có lẽ cần thêm thời gian. Đã bao lâu rồi không được thưởng thức một chiếc bánh tử tế, nó sợ mình đã quên mất hương vị. Rồi nó tự nhủ, nếu như trở lại với thế giới ngoài kia, nó dám chắc mình sẽ nhờ mẹ chỉ lại cách làm món bánh đó. Nó trộm nghĩ như vậy.
Sau đó, nó nhổm người dậy nhìn, phía xa xa Gavin đang nằm ngửa mặt lên trời, hình như cậu ấy bất tỉnh. Nó vội chạy lại, khẽ lay cậu dậy. Một lát sau Gavin tỉnh giấc, mắt dáo dác nhìn quanh, hoảng hốt vì vừa trải qua cơn ác mộng. Đúng là hai đứa đã trải qua cơn ác mộng khủng khiếp nhất trần đời.
“Đừng lo, Gavin.”
June thì thầm, nó cố gắng an ủi cậu bằng ánh mắt của mình. Mọi chuyện đã qua rồi. Nó kéo cậu đứng dậy. Xa xa phía bên tòa tháp, ngọn lửa vẫn đang cháy, từ đằng xa, nó dễ dàng cảm nhận được sự giận dữ của ngọn lửa đang lan dần. Rồi từ đây, chẳng mấy chốc, mọi thứ sẽ bị thiêu rụi hoàn toàn.
Thế giới này – chẳng qua chỉ là cơn ác mộng mà thôi. Mất bao lâu để nó có thể nhận ra sự thật đó. Có nhắm mắt mường tượng, June cũng chẳng thể nhớ nổi từng chi tiết, nhưng nó dám chắc rằng, khi tỉnh dậy bên ngoài thế giới thực, một thứ gì đó sẽ theo nó suốt đời. Một vết sẹo vẫn còn đó và chẳng thể lành lại như ban đầu, nhưng hơn hết là ta không trượt dài trong đêm tối, trong cơn ác mộng của chính mình. Nó thầm nhắc lại câu nói của bố Jared như để an ủi.
Một tiếng rầm lớn khiến nó giật mình; phía bên kia, ngọn lửa hung hãn vẫn đang liếm sạch mọi thứ. Ánh sáng phản chiếu lên sáng rực một góc trời. Nó và Gavin vẫn đứng đó chứng kiến, chẳng mấy chốc tòa tháp ngược đổ sụp xuống không còn chút tàn tích.
BÊN KIA GIẤC MƠ | CHƯƠNG 19 : NHỮNG ĐIỀU CÒN Ở LẠI