[truyện bách hợp] Đóa hoa vô thường

No votes yet.
Please wait...

Ngày hôm đó, khi những giai điệu, một lần nữa cất lên trong căn phòng bé nhỏ. Dẫu đang ở rất gần cô gái, chỉ một vách ngăn của bức tường trong căn bếp với phòng khách, qua cánh cửa màu xanh, nàng dễ dàng nhìn thấy cô gái của mình. Nhưng chẳng hiểu sao khi đó, nàng lại thấy cô độc tới lạ thường, khi chỉ như hai người xa lạ. Khi trong thế giới đó rồi, nàng vẫn thấy mình lạc lõng, như bước đi trên cánh đồng, mênh mang tối thẫm.

Đôi khi nàng thấy mình đang mơ, trong những giấc mơ đó, trôi bồng bềnh, rồi nàng thấy mình tỉnh giấc giữa cánh đồng lưu ly. Những bụi hoa lưu ly mọc thấp tới đầu gối của nàng. Nàng nhỏm dậy, đưa cặp mắt ngạc nhiên, lạ lẫm nhìn ra xung quanh mình. Cả không gian ngập tràn sắc lưu ly màu xanh từ đậm tới nhạt. Hàng ngàn những bông hoa bé nhỏ, bung mình khoe sắc. Khi đó, nàng chẳng biết mình biết so sánh thứ màu xanh tuyệt đẹp đó với thứ gì. Nàng chỉ nghĩ tới bầu trời hè ở Helsinki mà thôi.
doa-hoa-vo-thuong

Nàng đã kể lại giấc mơ đó với M, cô gái đã tỏ ra thích thú hơn so với sự mường tượng của nàng. Có lẽ, những sinh viên ngành mỹ thuật như M đều không lạ gì ở những giấc mơ kỳ quái, một kiểu sáng tạo nghệ thuật hay cảm hứng nghê thuật gì đó. Nàng không bao giờ hiểu được.
Nhưng nàng cảm thấy vui khi M thích thú câu chuyện đó.
“Mình chằng bao giờ có những giấc mơ kiểu như thế! Mọi thứ với mình không bao giờ rõ ràng cả”. M nói với giọng điệu trầm buồn.
Nàng khẽ cười, nhìn M, còn M thì nhìn ra quảng trường trước thư viện thành phố.
Nàng nhắc lại câu nói của M:
“Mọi thứ không rõ ràng?”
M gật đầu, nhưng cô gái chưa vội nói. M bao giờ cũng bình thản trong mọi câu chuyện.
M khẽ nhấp mụm cà phê, những lọn khói mỏng mảnh tỏa ra từ chiếc ly sứ trắng. Bất kể mùa nào M đều uống cà phê, chỉ cà phê mà thôi. M nói, ngày còn ở Hà Nội, M với mẹ thường có thói quen uống cà phê mỗi ngày.
Đặt ly cà phê xuống bàn, M nói:
“Ừ, giống như bị xáo trộn, những hình ảnh đó chồng chéo lên nhau, khiến cho mình chẳng thể nào xác nhận được không gian mình đang đứng cả. Có khi mình thấy mình như đang rơi xuống một cái hố không đáy, mình cứ thế rơi, rơi mãi mà chẳng chạm tới đáy”.
“Thật kỳ lạ!”. Nàng nói.
“Có thể do mình hay suy nghĩ nhiều, ngày trước mẹ mình nói, nếu như việc suy nghĩ quá nhiều về mọi thứ, thì khi đó những giấc mơ sẽ bị xáo trộn, những hình ảnh nhập nhằng không xác định”.
M ngừng lại, nàng không nói gì, điều duy nhất nàng nhận ra là vào mỗi khi đó, tới đoạn này của câu chuyện M thường ngừng lại, hít một hơi thật sâu, mặt M trông tái đi không phải vì cái lạnh của mùa đông ở Helsinki. Đó là điều duy nhất nàng biết, nàng nghĩ, giá như vào những lúc đó, nàng có thể làm gì đó cho cô gái ấy.
“Rồi mình sực tỉnh giấc giữa đêm khuya, trong lúc mình đang rơi trong khoảng không gian tối thẫm đó, mình tỉnh dậy giữa căn phòng, không gian lặng thinh. Mình phải mất một hồi lâu mới nghĩ ra là mình đang ở trong chính căn phòng của mình. Khi đó, mình nhỏm dậy, nhìn xuống đại lộ Esplanadin Puisto. Những ánh đèn tỏa sáng trên đại lộ, những vạt tuyết phủ lên khắp trên đó. Cậu biết không? Khi đó, mình cảm giác như cả thế giới chỉ còn mình tồn tại. Thật kỳ quái khi nghĩ rằng, vào một ngày mình tỉnh dậy, chỉ còn một mình mình trên thế giới bao la rộng lớn này”.
M xúc động. Nàng biết. Khi đó, nàng xiết chặt lấy tay M. Tay M lạnh cóng, nàng chẳng biết làm cách nào để bàn tay đó nóng lên trong chốc lát. Nàng chỉ biết nắm lấy đôi bàn tay đó, trong khi chủ nhân của nó đang run lên bần bật từng hồi.
Đó là một trong những lần M khóc, khi kể về những giấc mơ. Ngày hôm đó, khi tiễn M đi tới cuối đại lộ Esplanadin Puisto. Nàng và M không nói với nhau câu nào cả. Cả hai rảo những bước chân chầm chậm trên làn tuyết mỏng phía dưới chân trên con đường dài, hun hút. Nàng chợt cảm thấy lạnh. Có lẽ M cũng thế nàng thọc sâu tay vào trong chiếc áo dạ màu xanh da trời của mình. Nàng thích chiếc áo đó, vì M thích. M nói, nàng rất hợp với màu xanh, màu xanh của những cánh hoa lưu ly bé nhỏ, vẫn khoa sắc khi vùi mình trong giá lạnh. Loài hoa được coi là biểu tượng của đất nước Phần Lan, của vùng cực Bắc lạnh giá này.
Tới cuối đại lộ Esplanadin Puisto, M và nàng dừng lại.
“Có lẽ mình nên về”. Nàng nói.
M gật đầu, đồng ý.
Lúc M quay lên phía cầu thang hẹp của căn nhà cổ.
Nàng cất tiếng:
“Ngày mai mình sẽ lên thư viện trung tâm thành phố”.
M không nói gì, trong bóng tối, nàng nghĩ là M mỉm cười. Dịu dàng.


Sau buổi sáng thứ Bảy hàng tuần ở thư viện, nàng thường về nhà M vào buổi chiều. Dọc đại lộ Esplanadin Puisto, những ngôi nhà theo lối kiến trúc điển hình của Phần Lan. Cô gái nói, thích những ngôi nhà kiểu đó.
Đó là một căn phòng nhỏ, thực sự rất nhỏ. Đồ đạc không có gì nhiều, vả lại trong những căn phòng nhỏ như thế sẽ chẳng biết bày biện những đồ nào cho vừa. Chỉ cần kê cái tủ, bộ bàn làm việc bên cạnh cửa sổ nhìn xuống phía đại lộ là gần như chiếm trọn căn phòng rồi, nhưng điều làm nàng ngạc nhiên nhất, khi nhìn vào căn phòng đó, nàng như thấy đâu đó, trong sâu thẳm cất một phần nội tâm của M.
Thêm nữa, điều nàng thích nhất ở những căn phòng đó, chính là những bức tranh nhỏ. Mỗi bức tranh đều mang một tâm trạng riêng, có thể khi nghe M giải thích về hội họa hay trường phái hội họa gì đó, nàng không bao giờ có thể hiểu nổi. Nhưng nàng hiểu đó là một phần tâm hồn rất đáng quý ở M. Đó cũng là một trong những nét khiến nàng ấn tượng với M.
“Ngày trước, khi còn ở Hà Nội nằm trên phố Phùng Hưng, cậu biết đấy ngay trước cửa nhà mình là một đường tàu, cứ mỗi đêm tàu chạy khiến cả xóm tỉnh giấc, nhất là lũ trẻ, đứa nhỏ thì khóc, đứa lớn lại tỏ ra thích thú”.
Mỗi lần M nói tới chuyện đó, nàng thấy đâu đó trong ánh mắt cô gái ánh lên một niềm vui lạ thường, nhưng ngay sau đó nàng chợt thấy nỗi buồn, như nước đang lặng lẽ dâng lên. M không thôi hoài niệm.
Nàng chưa bao giờ tới Hà Nội, nàng cũng không thể tưởng tượng nổi quang cảnh ở thành phố đó tái hiện lên những gì, những ngôi nhà cũ kỹ nằm ngay sát đường tàu, những con người xa xứ luôn luôn hướng trái tim mình về đó…
Nàng chưa thực sự hiểu, ngay cả khi bước chân vào thế giới của M rồi, nàng luôn thấy mình lạc lối. Tựa như cảm giác, vào mỗi mùa đông khuya khoắt, trong cơn mơ khi thấy mình tỉnh giấc giữa cánh đồng lưu ly. Nàng nhỏm dậy và cứ thế bước đi trên cánh đồng, cánh đồng quá rộng lớn. Nàng không thấy một ai đang cùng với nàng trên cánh đồng đó, nhưng nàng vẫn cứ bước đi. Những bông hoa nhỏ bé, mang màu xanh của bầu trời mùa hạ ở Helsinki vẫn khoe sắc dưới đôi chân nàng. Dù nàng bước đi mãi, nàng vẫn chẳng thấy gì. Hay giữa hàng ngàn những đóa hoa lưu ly đang khoe sắc đó, chẳng có đóa hoa nào ngó ngàng tới nàng cả. Những giấc mơ luôn kết thúc ở đó, kéo theo sự hụt hẫng, như mùa đông lạnh giá ở Helsinki.
Trở lại với căn phòng của M ngày hôm đó, nàng mê mẩn ngắm bức tranh mà M vừa vẽ, trên bậu cửa hướng ra đường tàu, có những chậu hoa bé nhỏ màu xanh đang khoe sắc dưới ánh ban mai tươi tắn.
M pha cho nàng một cốc cacao nóng hổi, bốc những lọn khói mỏng mảnh, thơm phưng phức.
Nàng nói:
“Có phải đó là những bông hoa lưu ly không?”
M gật đầu.
“Ngày trước lúc còn ở nhà mẹ và tớ rất thích hoa lưu ly, có đợt bác hàng xóm vào trong Đà Lạt chơi, mang về một vài chậu hoa nho nhỏ. Cậu biết không? Khi đó, mình cảm thấy vui hơn bao giờ hết”.
Nàng mỉm cười, rồi dịu dàng nói.
“Ở Phần Lan, không khó gì để tìm hoa lưu ly, không khó gì để tìm loài hoa đó ở những vùng đất hoang lạnh ở phương Bắc”.
M gật đầu.
“Cậu có muốn nghe một cái gì đó không?”
“Một bản nhạc nào đó”.
“Trịnh Công Sơn nhé!”. M cười, nói chắc nịch.
Nàng không nói gì nữa, cả không gian như trở nên ấm áp hơn lạ thường.
M đặt cốc cà phê đã vơi đi một nửa. M tiến lại bên cửa sổ, gần chiếc bàn học, trên đó đặt rất nhiều những cuốn sách của Dostoevsky, tác giả người Nga mà M yêu thích nhất. Bên cạnh chiếc bàn trên kệ nhỏ là một chiếc máy hát cổ, đã cũ kỹ, M nói mua ở một phiên chợ đồ cũ vào năm ngoái.
M đặt lên đó một chiếc đĩa, đặt kim chạm xuống mặt đĩa. Những giai điệu bắt đầu cất lên:
“Tìm em tôi tìm mình hạt sương mai
Tìm trên non ngàn một cách hoa khôi
Nụ cười mong manh một hồng yếu đuối…”
M nhìn sang nàng rồi khẽ cười, nàng cũng vậy. Sau đó, M nhắm mắt ngâm nga theo giai điệu đang lan dần trong căn phòng bé nhỏ, ấm áp vô cùng.


Tháng Mười Hai, thời tiết ở Helsinki trở nên lạnh giá hơn bao giờ hết.
M đi về phía Bắc của Phần Lan, M không nói là M sẽ đi đâu. Nàng chẳng biết, dẫu có hỏi thì M cũng chẳng nói cho nàng biết. Nàng không lo lắng cho M, bởi nàng biết chắc một điều rằng, M sẽ ổn thôi. Cô gái đó luôn muốn làm bất cứ điều gì, một khi cô ấy đã muốn thì có cấm cản thế nào cũng đều trở thành vô ích thôi.
M nói, sẽ bắt một chuyến tàu lên phương Bắc, còn M lên đó làm gì thì nàng chẳng hề biết. Ngày hôm đó, tiễn M ra sân ga, lúc trở về nàng thấy Helsinki trở nên thênh thang tới lạ thường. Chưa bao giờ nàng thấy Helsinki thân thương bỗng chốc trở nên lạ lẫm đến như thế !
Nhiều khi nàng nghĩ lại quãng thời gian hai năm trở lại đây, quãng thời gian mà nàng và M quen nhau, hay nói một cách khác là khi nàng bước vào trong thế giới đầy những thứ lạ lẫm của M. Nàng nghĩ, mình đã làm được những gì trong khoảng thời gian qua hay chỉ theo đuổi mãi một bóng mình mà nàng nghĩ, chẳng bao giờ mình có thể chạm vào được.
Như mải miết, kiếm tìm trên cánh đồng lưu ly ấy, trong những cơn mơ, trên đường phố thênh thang của Helsinki, những mùa đông giá lạnh ở rìa Bắc, hay trên đại lộ Esplanadin Puisto…Nàng chẳng hề hay biết, mà cứ thế đắm chìm, như người bước đi trong mơ, lạ lẫm. Nàng chẳng biết trên cánh đồng rộng lớn đó dù nàng bước đi mãi có chạm tới một cái đích nào không. Như tuổi trẻ, nàng cứ vậy dấn bước.
Đầu tháng Một M về, trông M gầy đi rất nhiều. Lưỡng quyền nhô cao, hai mắt thì sâu trũng, nhưng trông vẫn rất kiên cường. Nàng bật cười khi thấy bộ dạng đó của M, duy chỉ có nụ cười vẫn như những ngày nắng hiếm hoi ở Helsinki.
“Cậu đã đi đâu vậy M?”
Ngồi trong quán cà phê quen thuộc nhìn ra quảng trường thành phố, từ đây nàng có thể thấy phía sau của bức tượng Amanda, bức tượng được hình một người con gái được làm bằng đồng, tay nàng ta chống cằm, còn phía xung quanh là đầu của bốn chú hải cẩu. Đã từ lâu, người ta coi đó là biểu tượng của thành phố này rồi.
M không vội nói, vẫn bình thản như thế. Ánh mắt M sâu trũng và thăm thẳm hơn lạ thường, như bầu trời đêm chỉ lốm đốm một vài vì sao. Nàng chợt thấy lòng mình dấy một cảm giác lo âu mơ hồ.
“Mình đã đi tới những cánh đồng”.
“Những cánh đồng?”. Nàng nhắc lại với giọng điệu hồ nghi.
M nói tiếp, trước khi bắt đầu một câu chuyện dài M thường có thói quen hít thở thật sâu.
“Chính xác là những cánh đồng, những cánh đồng rộng lớn. Thực sự rộng lớn, như tấm gương đối lập với bầu trời. Trên cánh đồng đó không có một mỏm núi, chòm cây hay con bù nhìn rơm nào để mình có thể xác định được một điểm mốc xác định. Khi đó mình chợt cảm thấy mình trở nên bé nhỏ vô cùng, như một sinh linh lạc lõng trong vũ trụ bao la này vậy. Khi đó mình cũng không có một ý niệm nào xác định về nơi mình từng sống, Hà Nội hay thậm chí cả nơi mình đang sống, ở đất nước phương Bắc lạnh giá này…”
“Ngày hôm đó mình đã nằm dài trên cánh đồng đó, ngả lưng xuống dưới những thảm hoa lưu ly màu xanh, mình cũng từng biết, loài hoa đó xinh đẹp như thế nào, như bầu trời ở Helsinki, như biển Địa Trung Hải, như màu mắt của cậu. Nhưng hãy thứ lỗi cho mình, vì khi đó mình chẳng có tâm trí nào để mà nghĩ tới chuyện đó nữa. Khoảng không gian xung quanh mình trở nên tối dần, như màn đêm rải xuống lớp bột đen mịn màng. Mình bắt đầu nhắm mắt lại, lưng mình bắt đầu thấm cái lạnh từ đất. Thế rồi mình thiếp đi lúc nào chẳng hay, mình không nghĩ là mình có thể thiếp đi một cách nhanh chóng như thế…”
M ngừng lại, giọng bắt đầu trở nên nghẹn ngào thực sự. Lần này, nàng vội nắm lấy bàn tay nhỏ bé, đang trở nên lạnh ngắt như nước đá của M.
“Chúng ta nên về thôi, có lẽ cậu cần nghỉ ngơi một lát”. Nàng ra giọng khuyên nhủ.
Nhưng M lắc đầu từ chối, nói:
“Mình ổn. Mình không thể dừng lại ngay được đâu, mình sợ mình sẽ không thể nào kể được nữa”.
Nàng không nói gì, sau đó nàng để M tiếp tục câu chuyện của mình:
M tiếp tục:
“Mình đã thiếp đi, khi đó, mình đã thiếp đi, trôi bồng bềnh trong giấc mơ. Mình không còn cảm thấy cái lạnh của đất nước phương Bắc này nữa. Ngược lại mình còn thấy ấm áp. Rồi khi đó, mình chợt thấy mẹ mình, khi mình đáp chân xuống con phố đó, có đường tàu chạy qua, những ngôi nhà san sát nhau. Mẹ đứng phía bên kia đường, mẹ nhìn mình, mẹ vẫy tay mình sang. Mình định chạy sang nhưng khi đó, bỗng từng đâu dòng xe cộ vội vã lướt qua, mình đã cố gắng tìm cách để băng qua đường nhưng không thể. Mẹ vẫn đứng đó chờ mình, nhưng mình nhìn rõ được gương mặt mẹ đang dần thất vọng về mình. Mình gào to nhưng mẹ chẳng thể nào nghe thấy, dòng xe cộ vẫn qua lại như mắc cửi, không ai chịu dừng lại trên con đường ấy cả, duy chỉ có mình đang đứng đó mà thôi”.
M bật khóc nức nở.
Nàng an ủi M.
“Chỉ là những giấc mơ thôi mà, quan trọng là cậu vẫn đang ở đây”.
M lắc đầu, những giọt nước mắt đua nhau lăn dài trên gương mặt hao gầy:
“Ngày mẹ bỏ đi…mình cũng chẳng thể làm gì, chỉ đứng đó nhìn bóng dáng mẹ lẫn vào trong nắng chiều, trên sân ga mà thôi…Ngay sau này, khi biết mẹ không tồn tại trên cuộc đời này nữa, mình vẫn chẳng thể làm gì được…Mình…mình chỉ biết đứng nhìn mà thôi”
M không thể nói được nữa, khóc nức nở. Nàng cứ để M khóc, và nàng cũng chẳng biết làm gì.
M ốm một tuần sau đó. Nàng tạm dừng công việc ở thư viện trung tâm thành phố để đến chăm sóc M, trong ngôi nhà nhỏ ở cuối đại lộ Esplanadin Puisto. Chiều về, những ánh đèn vàng vọt lan tỏa khắp cả Helsinki buồn tẻ, vô vọng. Về mùa đông đường phố Helsinki trở nên vắng lặng hơn lạ thường, không ai buồn đi đâu trong cái thời tiết lạnh giá này cả. Nàng nghĩ, chẳng hiểu sao nàng có thể lớn lên cùng với thành phố, dặt những nỗi buồn.
Nàng đẩy cánh cửa màu xanh, dùng vai đẩy cánh cửa vì tay còn lỉnh kỉnh xách đồ.
“Cậu đến rồi?”. M nói.
“Mình đây”. Nàng mỉm cười trả lời.
M cũng cười, không được tươi tắn như mọi ngày nữa.
“Giờ, trông mình chắc khủng khiếp lắm”. M nói thêm, rồi nhìn ra ngoài những ô cửa kính vàng vọt, bẩn thỉu.
“An tâm vài ngày nữa là cậu khỏe ngay, chúng ta còn nhiều việc phải làm ở thành phố phương Bắc này lắm”.
M không nói gì, nàng pha cho M một cốc sữa nóng. Sau đó, nàng lấy cho M một cuốn sách của Dostoyevski.
“Ngày trước ở nhà, mẹ và mình đọc nhiều Dostoyevsky lắm”.
“Mình thì chưa thử đọc bao giờ”. Nàng nói, sau đó nàng vào trong bếp, lau dọn mọi thứ. Nàng bắt đầu nấu ăn. Thi thoảng nàng khẽ liếc nhìn ra phía M, xem M thế nào.
M chăm chú đọc sách, lát sau cô gái tiến về phía máy hát. Những giai điệu lại bắt đầu cất lên trong căn phòng bé nhỏ…
“Một chiều em đứng cuối sông
Gió mùa thu rất ân cần
Chở lời kinh đến núi non
Những lời tình em trối trăn
Một thời yêu dấu đã qua
Gót hồng em muốn quay về
Dù trần gian có xót xa…”
Những giai điệu xoay vần, quẩn quanh trong căn phòng, nàng chẳng nghe thấy gì nữa. Nàng nhìn về phía M, cô gái từ từ tiến lại phía khung cửa vàng vọt, mắt cô gái hướng về một phía, nàng nhận ra sự khó hiểu trong đôi mắt đó, hay những điều bí ẩn trong thế giới này. Nàng mãi mãi chẳng bao giờ hiểu được.
M sẽ chẳng bao giờ dừng lại đâu. Nàng biết, cô gái đó sẽ chẳng bao giờ dừng lại đâu.
Ngày hôm đó, khi những giai điệu, một lần nữa cất lên trong căn phòng bé nhỏ. Dẫu đang ở rất gần cô gái, chỉ một vách ngăn của bức tường trong căn bếp với phòng khách, qua cánh cửa màu xanh, nàng dễ dàng nhìn thấy cô gái của mình. Nhưng chẳng hiểu sao khi đó, nàng lại thấy cô độc tới lạ thường, khi chỉ như hai người xa lạ. Khi trong thế giới đó rồi, nàng vẫn thấy mình lạc lõng, như bước đi trên cánh đồng, mênh mang tối thẫm.


Khoảng thời gian sau đó, nàng vẫn tiếp tục công việc ở Helsinki. Nàng cũng chẳng biết M ra đi lúc nào, nhưng lần này M biến mất thật. Nàng không thể nào liên lạc được với M nữa. Nàng không thấy sáng đèn từ căn hộ ở cuối đại lộ Esplanadin Puisto đó nữa.
Nàng vẫn thường rảo quanh những góc phố, quán cà phê, nghe những giai điệu thân quen trước đó. Nàng cũng chẳng biết tới bao giờ thì chũng sẽ trở nên xa lạ nữa. Nhưng chắc chắn vào một ngày nào đó, mười năm, hai mươi năm hay thậm chí là trăm năm về sau, tất cả sẽ trở nên xa lạ, nàng cũng thế, chúng ta đều thế.
Lần cuối cùng nàng gặp cô gái đó, vào một buổi chiều cuối tháng Hai. Khi đó, nàng đang rảo bước trên sân ga. Phía bên kia băng ghế, trước sân ga, M đang ngồi đó, mỉm cười nhìn nàng. Nàng thấy M ổn, ít ra là lúc này.
“Cậu về rồi?”. Nàng nói.
M gật đầu. Hôm đó, cô gái mặc chiếc áo dạ dài, chân đi giày cao cổ màu đen. Cổ quàng thêm chiếc khăn màu lam, tất cả đều trông rất hợp với cô gái.
Hai người ngồi lặng lẽ trên băng ghế, ngắm dòng người qua lại trên sân ga.
“Rồi cậu sẽ đi đâu?”. Lát sau nàng nói.
M không hề ngạc nhiên, bao giờ cô gái cũng giữ được sự bình thản đó.
Helsinki vẫn lạnh, những ngày lạnh kéo dài. Nàng chợt nhớ những ngày tháng Tám. Chẳng biết là M có nhớ không? Nàng tự nhủ lòng mình vậy.
“Mình chưa biết, nhưng mình về để tạm biệt cậu”.
“Mình biết”. Nàng nói, lời nói đó như bị hút tuột vào chân không, nàng chẳng nghe thấy gì.
“Để mình tiễn cậu một đoạn vậy!”.
Nàng gật đâu.
Hai dáng người rảo bước cùng nhau trên đường phố Helsinki, nàng chẳng buồn nhìn bảng tên đường. Nàng thậm chí mất nửa ý niệm về không gian mình đang đứng.
“Dừng ở đây thôi”. Nàng nói.
M quay mặt về phía nàng, nàng hơi cúi mặt xuống.
“Hãy như những đóa hoa. Sống như những đóa hoa”.
Nàng không hiểu.
“Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cậu hãy mãi là những đóa hoa đó, xanh ngắt như bầu trời ở Helsinki, như biển Địa Trung Hải, như đôi mắt của cậu vậy”.
Nàng im lặng. Thế giới như vần xoay xung quanh nàng, một thước phim lặng lẽ tua qua đời nàng, quán cà phê nhìn ra quảng trường thành phố, cuối đại lộ Esplanadin Puisto, những giai điệu của Bach, căn phòng nhỏ và đôi mắt khó hiểu… Nàng không thể nghĩ nữa. Đầu óc nàng trở nên rối rắm một cách kỳ lạ!
M hôn đôi mắt nàng. Nàng dễ dàng cảm nhận được điều đó. Nàng dễ dàng cảm nhận được, những giọt nước, đang lăn dài trên gò má của nàng. Không thể dừng lại được.
Cho tới khi nàng trở lại thực tại, trên một con đường vắng, không tên đường, không xe cộ, không bóng người qua lại. Chỉ mình nàng đang đứng giữa Helsinki rộng lớn. Cùng màn đêm, cùng nỗi buồn M lặng lẽ biến mất khỏi thế giới của nàng. Cô gái ấy, trên cánh đồng hoa lưu ly rộng lớn, thăm thẳm và tối thẫm.
Hãy như những đóa hoa. Vô thường. Nàng hiểu.
Từ những mảnh đất hoang lạnh, vùi mình trong tuyết dày trong suốt mùa đông. Tới mùa xuân, khi những tia nắng đầu tiên soi rọi trên cánh đồng, từ những đốm xanh li ti đầu tiên, hé nở, cứ thế, cứ thế cho tới khi sắc xanh của bầu trời Helsinki, của biển Địa Trung Hải, của đôi mắt… sẽ ngập tràn cả cánh đồng rộng lớn.

 

Nguyên Nguyên

==> Đọc thêm truyện ngắn : Những đô thị buồn

 

 

Key liên quan:

  • tac gia doa hoa vo thuong
No votes yet.
Please wait...

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *