VIỆT MA TÂN LỤC – TẬP 4 | CHƯƠNG 9 : OAN HỒN BỊ SÉT ĐÁNH

No votes yet.
Please wait...

Bên ngôi mộ mới chôn, thằng Đần ngồi đó, trên tay cầm một cánh tay khác đang chảy máu ròng ròng. Miệng nó cũng nhểu ra dòng máu đỏ thẫm. Mắt nó đục ngầu, điên cuồng. Ngôi mộ đất này mới đắp sáng nay, là mộ của thằng bé Hòa!

Quan phủ điều tra mấy ngày trời không tìm được hung thủ nên cho người nhà nạn nhân đem đứa trẻ đi chôn. Mới sáng nay bà thằng Đần còn đưa tiễn thằng bé một đoạn cuối cùng, vậy mà giờ đây mảnh đất đã bị bới tung lên. Cái quan tài gỗ tạp nhỏ đã bị cạy nắp, xác thằng bé Hòa phơi ra dưới ánh trăng nhợt nhạt. Mắt nó mở trợn trừng, dường như vô cùng kinh hãi.

Ngổn ngang bên cạnh thằng Đần là một xác người máu me be bét, đôi mắt cũng trợn trừng kinh hãi y như mắt thằng bé Hòa. Người đó độ ngoài bốn mươi, một cánh tay đã bị thằng Đần chặt đứt lìa, đang nhồm nhoàm gặm.

Bà cụ run lẩy bẩy, không biết phải làm sao. Thằng Đần đang nhồm nhoàm gặm cái tay người thì đột nhiên rùng mình một cái, ngã lăn ra đất bất tỉnh. Bà cụ lập cập đi đến nơi, nhưng không dám chạm vào đứa cháu ruột thịt, đứa cháu bà đã nuôi bao nhiêu năm. Chiếc vòng gỗ sư cụ cho bà mấy hôm trước đột nhiên phát ra ánh sáng lấp lánh, những chữ Nôm khắc trên đó sáng đến chói mắt, thằng Đần liên tục co giật. Người nó dính đầy máu và đất. Bà cụ tháo chiếc vòng gỗ, đặt lên người thằng Đần rồi vội vã chống gậy bước đi.

– Thùng, thùng, thùng.

Cánh cửa gỗ nhà chùa bị đập mạnh. Chú tiểu mơ mơ màng màng chui ra khỏi chăn, chạy ra ngoài mở cổng. Cánh cổng gỗ cũ kỹ kêu lên kẽo kẹt rồi mở tung ra. Một bà cụ già yếu đứng lom khom ngoài cổng, khuôn mặt tái nhợt đến không còn giọt máu làm chú tiểu giật nảy mình.

– Chú ơi, gọi giúp tôi sư cụ, có việc lớn rồi.

– Vâng.

Ma rừng Tây Nguyên
Truyện ma – kinh dị hay nhất

Lúc này chú tiểu mới nhận ra bà cụ. Bà là người làng này, ngày rằm mồng một rất chăm đi lễ chùa, mấy hôm trước còn đến gặp và nói chuyện với sư cụ. Nhưng hôm nay nhìn dáng vẻ bà nhợt nhạt, tiều tụy đến mức chú tiểu suýt không nhận ra. Chú tiểu vừa định chạy vào báo thì đã thấy sư cụ đi ra.

Sư cụ đã ngoài sáu mươi, dáng gầy gò nhưng khỏe mạnh, bước đi nhanh nhẹn, vững chãi. Vừa nhìn thấy bà thằng Đần, cụ đã thở dài.

– Tôi biết rồi, cụ dẫn đường cho tôi đi.

Vâng, bà cụ lập cập đi trước. Chuyện là hôm trước, bà thằng Đần cảm thấy vô cùng lo lắng, hoảng sợ, bất an nên đã lên chùa đọc kinh. Bà tìm sư cụ trong chùa, kể lại chuyện có người khách lạ mặt giúp thằng Đần hết ngờ nghệch. Sư cụ hỏi bà từ hôm đó có sự lạ gì không? Bà không dám nghĩ, không dám nói ra suy đoán đáng sợ trong lòng mình nên chỉ dám kể chuyện thằng Đần đi suốt ngày đêm, không rõ đi đâu, cũng mang tiền và đồ ăn về. Nhưng tính nó thay đổi hoàn toàn, giống y như người khác vậy, hung dữ và khó gần hơn.

Sư cụ đã cùng bà về nhà tìm thằng Đần nhưng đợi mãi nó không về. Sư cụ đi khắp căn nhà lá, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi tháo chiếc vòng gỗ vẫn đeo trên tay xuống đưa cho bà, nói nhớ đeo chiếc vòng này, sẽ có lúc hữu dụng.

Nhờ chiếc vòng đó mà vừa rồi thằng Đần mới có một chút tỉnh táo không bóp chết bà nó, cũng nhờ chiếc vòng mà nó bị ngất bên mộ thằng bé Hòa. Sư cụ đang ngồi thiền, cảm ứng được sự lạ, vội khoác áo, chạy ra ngoài thì thấy bà thằng Đần đứng trước cổng chùa.

Ba người – sư cụ, bà thằng Đần và chú tiểu vội vã đi đến mộ thằng bé Hòa. Thằng Đần vẫn nằm đó, những chữ khắc trên chiếc vòng gỗ vẫn tỏa ánh sáng chói mắt. Sư cụ sai chú tiểu trói chặt thằng Đần lại, ba người dùng hết sức mới kéo được nó về chùa.

Lúc thằng Đần tỉnh lại, nó thấy mình đang bị trói cứng ở cây cột gỗ trong chùa, trước mặt là sư cụ đang tụng kinh gõ mõ. Chú tiểu và bà nó quỳ ở phía sau. Mỗi tiếng mõ vang lên, đầu nó đau như búa bổ, toàn thân lúc nóng lúc lạnh vô cùng khó chịu. Trán nó toát đầy mồ hôi, thằng Đần rít lên, rú như một con vật bị đánh đập. Nhưng tiếng rú của nó bị ngắt ngang vì cảm giác đau đớn, nóng lạnh ập đến. Nó há miệng mà không kêu nổi thành tiếng, dãi rớt nhỏ lòng thòng xuống ngực. Hai mắt nó trắng dã, trợn trừng.

Như vậy cả canh giờ, toàn thân thằng Đần rã rời. Đột nhiên nó tru dài một tiếng rồi gục đầu xuống trước ngực. Từ đỉnh đầu nó chập chờn thoát ra một luồng khói trắng. Sư cụ miệng vẫn tụng kinh, tay phải gõ mõ, tay trái vung một cái, tràng hạt bay ra cuốn quanh luồng khói trắng đang chuẩn bị tiêu tan kia. Tràng hạt rung động kịch liệt. Tay sư cụ gõ mõ càng nhanh, kinh văn đọc cũng nhanh đến mức chú tiểu và bà thằng Đần ngồi bên không kịp nghe rõ bất cứ chữ nào.

Tràng hạt rung lắc một hồi lâu thì dừng lại, luồng khói trắng dần ngưng đọng thành một hình dáng. Bà cụ vừa nhìn thấy hình dáng đó thì run rẩy, chỉ chỉ tay.

– Là… là… ông ta…

Chính là vị khách lạ mặt hôm đó nói sẽ giúp thằng Đần chữa bệnh ngờ nghệch. Lúc này hai mắt ông ta trũng sâu, khuôn mặt tái nhợt, cái lưỡi đỏ lòm thè ra như cố liếm tới chỗ thằng Đần. Sư cụ đột nhiên quát lớn.

– Ma quỷ ở đâu mà dám tới đây?

Tràng hạt siết chặt, bóng ma rên lên đau đớn. Từ hốc mắt của nó chảy ra hai dòng máu đỏ tươi. Nó đang khóc, rồi nó nói rõ sự tình bằng thứ giọng âm u như từ địa ngục vọng lên.

Hồn ma này có tên là Nam, người ở huyện khác, vốn là một lái buôn lợn. Một hôm đang trên đường chở mấy con lợn về nhà thì gặp trận mưa lớn, anh ta đứng trú dưới hàng cây ven đường. Sét đánh trúng hàng cây, cách chỗ anh ta một khoảng không xa. Vậy là anh ta chết, được người nhà bỏ vào quan tài, đem đi chôn.

Nhưng không ngờ, anh ta chưa chết hẳn mà khi bị chôn mấy canh giờ thì mơ màng tỉnh lại. Lúc đó anh ta vô cùng hoảng sợ, ra sức cào, đấm vào quan tài nhưng quan tài đóng đinh rất chặt, anh ta gào thét, cào đấm thế nào cũng không lay chuyển được. Chẳng mấy chốc anh ta đã đuối sức, hết không khí để thở. Anh ta cố lấy tay cào vào nắp quan tài. Những tiếng “két két” mà bà thằng Đần nghe được chính là âm thanh cuối cùng anh ta tạo ra trên đời này khi còn sống.

Đến khi sức cùng lực kiệt, toàn thân lả đi không còn chút sức lực, cũng không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay, ngoài đầu óc vẫn mơ màng còn sót chút ý thức, thì nắp quan tài đột nhiên bật mở. Anh ta cố hít từng chút, từng chút không khí, muốn mở mắt, muốn động đậy tay chân nhưng toàn thân nặng trĩu, không nhúc nhích được.

Vừa lúc ấy, anh ta thấy cảm giác đau xé tâm can trên cổ mình. Rồi hồn anh ta lìa khỏi xác, nhìn thấy rõ ràng đầu mình đã bị người ta chặt đứt. Là một tên trộm. Hắn rình được ngôi mộ người bị chết do sét đánh này không có người canh giữ nên nửa đêm canh ba đã lén đào mộ, trộm đầu xác chết về cúng tế để đi ăn trộm.

Tên trộm lấp đất lại như cũ, rồi xách cái đầu về nhà. Hắn ta đặt cái đầu lên bàn thờ, khói hương nghi ngút, bên cạnh còn có cặp nến đỏ lập lòe. Tên trộm yểm cái đầu và linh hồn của Nam thành công cụ giúp hắn đi kiếm ăn. Mỗi khi muốn ăn trộm ở đâu hắn sẽ thắp hương, khấn khứa, sai bảo linh hồn Nam đi tìm hiểu nơi đó trước, đảm bảo nhà đó vừa lắm tiền vừa mất cảnh giác. Tối đêm hôm đó, tên trộm xách túi, đào tường khoét ngạch vào nhà người ta ăn trộm.

Hồn ma của Nam rất oán hận tên trộm nhưng đã bị hắn yểm, không thể thoát ra. May mắn mấy tháng trước tên trộm uống rượu say, ngã xuống sông chết đuối. Vậy là hồn Nam được giải thoát, bay vất vưởng khắp nơi. Tối hôm đó, hồn ma của Nam nhập vào con quạ bay ngang nhà bà cháu thằng Đần. Thấy hồn phách thằng Đần khuyết thiếu, lại phù hợp với hồn của nó, nên nó đã lợi dụng đêm tối biến thành hình người, lừa bà cháu thằng Đần chủ động giao thể xác thằng Đần ra cho nó nhập vào.

Trong thân xác mới, hồn ma đã dụ thằng bé Hòa, vốn ngày thường vẫn cùng chơi trò úp lá khoai với thằng Đần ra đồng vắng. Nó đã xé xác, uống máu thằng bé. Rồi cả cô gái ở làng bên cũng là nó giết. Nó oán hận loài người nên muốn trả thù.

Đặc biệt là tối nay, lúc bỏ chạy khỏi nhà, nó nhìn thấy một người đàn ông đang đào mộ thằng bé Hòa. Người ta nói, ngoài người chết do bị sét đánh thì xác trẻ con, trinh nữ cũng có những tác dụng nhất định với bọn trộm. Kẻ đào mộ thằng bé Hòa là một tên trộm, hắn đang chặt đầu đứa bé để mang về nhà yểm.

Hồn ma thấy thế thì vô cùng giận dữ, oán hận, nó đã lao vào bóp cổ tên trộm, rồi dùng dao của chính tên trộm chặt tay hắn. Lúc đó nó chỉ cảm thấy máu thịt con người rất ngon, có thể giúp nó khỏe mạnh hơn dưới ánh nắng mặt trời.

Khi nó đang ăn thịt tên trộm thì bà thằng Đần đến, chính chiếc vòng gỗ trên tay bà khiến nó choáng váng rồi ngất lịm đi. Hồn ma bị trói trong chiếc tràng hạt bằng gỗ của sư cụ không ngừng vùng vẫy đòi thoát ra. Trên mặt nó nhòe nhoẹt máu chảy xuống từ hai hốc mắt.

Trời nổi lên những trận gió u u lạnh lẽo. Sư cụ nhắm mắt tụng kinh siêu độ. Mỗi câu kinh càng khiến hồn ma điên cuồng vùng vẫy. Tràng hạt căng ra như muốn đứt, những hạt gỗ va vào nhau tạo thành tiếng cồng cộc, cồng cộc.

Thằng Đần hai mắt vẫn nhắm nghiền, gục đầu trên ngực. Hồn ma điên cuồng vùng vẫy, ra sức trốn khỏi tràng hạt. Bà thằng Đần nhìn hàng mày bạc trắng của sư cụ nhíu chặt, rồi lại nhìn tràng hạt đang căng ra như muốn đứt. Nước mắt đục ngầu rơi lã chã trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn.

==> Đọc Full bộ Việt ma tân lục tại đây

 

 

 

 

No votes yet.
Please wait...

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *