BÊN KIA GIẤC MƠ | CHƯƠNG VIII : DƯỚI TÁN SỒI GIÀ
|June và Gavin đáp nhẹ xuống nền đá ẩm ướt, rêu mọc xanh rì. Gió thổi mạnh khiến mái tóc dài của June bay ngược về phía sau. Nếu phóng tầm mắt ra xa, có thể thấy mặt biển hiền hòa đang trải rộng, cả hai nhận ra mình đang đứng trên một vách đá cao, dựng đứng.
“Chúng ta đang ở đâu vậy June?” – Gavin thắc mắc ngay khi thấy khung cảnh đó.
“Đi theo mình.” – Không trả lời câu hỏi của Gavin, June rảo bước về phía trước.
Gavin lấy làm lạ nhưng cậu đành phải lặng lẽ theo June, càng tiến gần tới rìa, cậu càng nghe thấy tiếng sóng đánh mạnh hơn vào những vách đá.
“Cậu không thấy quang cảnh này quen thuộc sao Gavin?” – June quay lại hỏi.
“Giống như vách đá Moher nổi tiếng ở Ireland.” – Gavin suy nghĩ một lát rồi trả lời.
“Đúng rồi.” – June đáp lại.
“Nhưng chẳng phải chúng ta vẫn còn nhiệm vụ…?” – Gavin lại thắc mắc.
“Nào, Gavin…” – June vội ngắt lời. – “… Tớ đâu có quên nhiệm vụ của chúng ta. Tớ có ý tưởng này.”
June nói rằng, nó sẽ tạo ra hai chiếc xe hơi gần như đã hoàn chỉnh, chỉ cần lắp ráp thêm một và 0069 chi tiết, phụ tùng nhỏ là có thể hoạt động được. Hai đứa sẽ dùng chiếc xe đó bay vòng quanh thế giới này, biết chừng sẽ phát hiện ra điều gì đó bất thường như lời Gavin đã nói.
“Cậu thấy thế nào, Gavin?” – June hỏi lại sau khi đã trình bày một thôi một hồi về ý tưởng của mình.
“Đồng ý.” – Gavin đáp lại.
Sau đó June tạo ra một trảng đất trống khá rộng. Theo động tác đưa cọ vẽ thực hiện gần như đã thuần thục, nó tạo ra hai chiếc ô tô đã cơ bản lắp ráp xong các bộ phận quan trọng, giờ chỉ cần thêm một số phụ tùng là có thể chạy được. June mô phỏng theo chiếc Fusion mà bố Jared đã từng mua tặng nó.
“Bắt đầu nào!” – June nói rồi xắn tay áo khoác lên, bắt đầu vào công việc ngay.
Dù không được bố Jared chỉ dạy nhiều về cách lắp ráp, nhưng June biết phân biệt từng loại trong số chúng, cũng như công năng của từng phần, phần nào cần lắp trước và phần nào cần lắp sau. Bên cạnh mình, Gavin cũng tỏ ra hăng hái hết sức khi cậu khéo léo sử dụng những chiếc tuốc nơ vít vặn con ốc sao cho thật chặt, hay kiểm tra bộ phận phanh đã hoạt động tốt chưa. June luôn thích thú mỗi khi lắp ráp hay sửa chữa một chiếc xe. Có lần June đã nói với bố Jared rằng, nếu như sau này nó không đi học đại học thì sẽ xin một chân phụ giúp trong xưởng sửa chữa của ông, bố Jared thường mỉm cười mỗi khi nghe tới chuyện đó.
June khéo léo di chuyển những bộ phận được lắp sau cùng bằng cọ vẽ của mình, mọi chuyện với chiếc xe dường như đơn giản hơn trong thế giới này, ít ra nó cũng không phải đụng chân đụng tay gì mấy. Sau khi xong phần mình, June quyết định quay sang giúp Gavin. Một lát sau, hai chiếc xe bóng loáng như mới hiện ra trước mặt hai đứa.
“Lên xe thôi, Gavin.” – June vừa phấn khích nói, vừa lanh lẹ chui vào xe.
Gavin cũng chui vào xe của mình.
“Cùng khám phá thế giới nào!” – June nói lớn, gió bắt đầu nổi lên, át đi giọng của nó.
June vặn chìa khóa, sang số rồi nhấn chân ga. Chiếc xe từ từ bay lên khỏi mặt đất, tựa như được nâng bởi một sức mạnh vô hình. Cả hai chiếc xe đang lơ lửng cách mặt đất gần mười mét, June có thể thấy mặt biển bắt đầu dậy sóng, chúng ngoác miệng, táp mạnh vào những vách đá đen ngòm.
“Lên đường thôi, Gavin.” – June cười nói, nhấn sâu chân ga, chiếc xe lao vút về phía trước, chẳng mấy chốc mất dạng vào trong những đám mây trắng xốp, bồng bềnh.
Gavin cũng làm theo tương tự.
***
Khi Jared trở lại phòng bệnh thì thấy Richard – chồng hiện tại của Jess. Jared đã ngờ ngợ trong lúc tạt vào bãi đỗ xe bệnh viện, loáng thoáng nhìn thấy Richard bước ra từ chiếc BMV X3 sang trọng cùng với hai con, nhưng khi ấy ông đinh ninh rằng mình đang nhìn nhầm một ai đó chứ không phải ông ta.
Jared đứng im hồi lâu bên ngoài cửa chính, vài người đi qua tọc mạch nhìn với vẻ mặt tò mò, sau đó Jared quyết định trở về nhà. Một mặt, ông không biết xử trí ra sao trong tình huống này, mặt khác, ông không muốn mặt đối mặt với Richard. Jared nghĩ rằng, gia đình họ cần một không gian riêng, nhất là Jess, bà ấy cần sự an ủi hơn bất cứ ai trong hoàn cảnh này.
Jared lặng lẽ lái xe ra khỏi khuôn viên bệnh viện trung tâm thị trấn, rẽ trái ra đại lộ B, thẳng tiến về vùng nông trại ngoại ô. Khoảng mười lăm phút sau, Jared có mặt ở nhà. Ông tắt máy, xuống xe. Người hôi rình như cú, Jared nghĩ, cần phải tắm táp và nghỉ ngơi thôi.
“Cậu về rồi!” – George từ phía nhà kho đi ra và nói lớn với Jared, ông lão hơi lãng tai một chút.
Tay ông lão vẫn xách nguyên xô nước uống của lũ ngựa, quần áo thì lúc nào cũng lấm lem bùn đất. George là bạn chiến đấu cùng cha của Jared hồi Thế chiến thứ Hai. May thay, họ vẫn là những người sống sót, nhiều khi cao hứng, George thường nói với Jared như vậy. Sau này cha Jared mất vì bạo bệnh, khi ấy Jared mười sáu tuổi, chính George là người đã lo liệu đám tang. Thi thoảng nếu Jared vắng nhà, ông thường nhờ George trông nom, trợ giúp một vài việc vặt trong trang trại của mình. Giờ đây, trong thâm tâm Jared, lão George như người thân thiết duy nhất bên cạnh ông vậy.
“Con bé thế nào rồi?” – George đặt xô nước xuống bậc thềm, bình thản ngồi xuống rồi hỏi tiếp. Tiện tay, lão rút tẩu thuốc được chạm khắc tinh xảo từ áo khoác kaki dày cộm ra, châm lửa rồi bắt đầu hút như một thói quen thường ngày.
Hình ảnh này làm Jared liên tưởng đến bố mình, ông cũng nghiện hút thuốc bằng tẩu. Nhưng tiếc thay, khoảng thời gian bố còn sống, Jared dường như không có nhiều thời gian để ở bên cạnh ông, ngay cả khi ông đang lâm bệnh nặng, cũng chẳng mấy khi Jared có ở nhà. Jared nhớ, đường đua và tốc độ đã ngốn phần lớn thời gian của mình rồi.
“June vẫn chưa có tiến triển gì, con bé đang trong tình trạng hôn mê thực vật và không có dấu hiệu tỉnh lại.” – Jared ngồi xuống cạnh George, buồn rầu thông báo.
George chưa nói gì, lão vẫn luôn tỏ ra bình thản như thế, dù lão rất thương June. Tới độ tuổi nhất định, con người sẽ trở nên điềm tĩnh như vậy trước mọi sóng gió, nhưng tiếc thay, Jared chưa thể làm được điều đó. Khi nghe vị bác sĩ trực ca thông báo chính xác về tình hình của June, Jared đứng ngồi không yên.
George tiếp tục phì phèo với tẩu thuốc của mình trên môi.
“Đây mới là thời gian thử thách ban đầu thôi. Cố gắng lên Jared, bố cậu luôn hy vọng vào cậu. Lúc nào ông ấy cũng nghĩ thế. Tôi tin cậu sẽ vượt qua chuyện này sớm thôi.” – George nói.
Sau đó, lão đứng lên, trao chìa khóa lại cho Jared. Lão nói thêm, nếu cần giúp đỡ điều gì thì hãy nói với lão, vì dù gì lão và cha của Jared cũng từng là những người bằng hữu rất thân thiết trên chiến trường hay cả khi họ rời xa quân ngũ, trở về quê nhà. Jared nhận lại chìa khóa và không quên nói lời cảm ơn.
Jared chưa vội vào trong nhà, ông ngẫm nghĩ một lúc rồi lặng lẽ di chuyển về phía nhà kho. Kể từ ngày June gặp tai nạn, ông chưa một lần vào trong đó.
Jared tra khóa mở cửa. Ánh sáng ban ngày lọt qua cánh cửa, soi rọi mọi thứ bên trong, lớp bụi bẩn được thể bám dày trên những đồ đạc không còn sử dụng, từ đống bàn ghế cũ, chiếc sofa họa tiết ca rô thủng lỗ chỗ hay thậm chí cả đầu của một chiếc máy kéo đã rỉ sét phần nhiều.
Jared nhìn quanh một lượt, rồi từ tốn chỉnh lại chiếc ghế đẩu nằm chỏng chơ trên nền đất. Ông lặng lẽ ngồi xuống, hai tay chống cằm, mắt đăm đăm nhìn vào khoảng không vô định. Lúc này, Jared chợt nhận ra ở góc bên phải nhà kho, một vật thể được phủ lên một tấm vải trắng với hình dáng không rõ ràng như một đống bùi nhùi, lộn xộn. Jared chợt nhận ra đó là chiếc xe của June, sau khi cảnh sát xử lý xong hiện trường vụ tai nạn, họ đã cho người chở chúng về đây. Suýt nữa thì Jared đã quên béng đi sự hiện diện của đống đổ nát đó.
Đoạn, Jared tiến lại gần, gỡ bỏ tấm vải trắng phủ lên chiếc xe. Hư hại khá nặng, Jared nhận định. Nắp ca-pô hõm sâu vào một khoảng lớn, phần thanh cản đã bung rời ra, còn toàn bộ phần kính chắn phía trước buồng lái gần như đã vỡ tan tành. Jared tạm thời chưa biết mình sẽ làm gì với chiếc xe này, nhưng với ông, nó mang một ý nghĩa rất quan trọng. Jared chợt nhớ tới bóng dáng con gái mỗi khi nó lái xe về nhà, đỗ xịch trước khoảng sân nhỏ nằm dưới tán cây sồi. Cửa xe bật mở, June từ từ bước ra, con đã mười sáu tuổi nhưng có bao giờ Jared để ý tới điều đó. Từ ngày Jess trở lại Dallas, hầu như hai cha con không trò chuyện gì nhiều, họa chăng chỉ vài câu hỏi thăm qua loa vào thời gian ăn tối ngắn ngủi.
Jared ngẫm nghĩ một chút, rồi sau đó, ông quyết định mang một số đồ nghề của mình ra. Do tổn hại nhiều chỗ nên Jared cần nhiều thời gian, thậm chí ông sẽ phải gọi người mang tới xưởng để sửa chữa những chỗ quan trọng, nhất là phần kính chắn phía trước phải thay mới hoàn toàn. Jared hy vọng một ngày, con bé có thể nhìn thấy nó khi tỉnh dậy.
Thời gian trôi nhanh hơn Jared nghĩ, chẳng mấy chốc mà đã năm giờ chiều, ông sẽ tới bệnh viện vào sáng mai, tối nay ông nghỉ lại nhà. Nghĩ vậy, Jared chùi vội tay vào chiếc khăn trắng đã cáu bẩn. Ông vào nhà, bật đèn, đi thẳng vào căn bếp nhỏ.
Jared mở tủ chạn lấy chai rượu rum đã lâu không dùng, chai rượu này được George biếu tặng vào tháng Tư năm ngoái. Jared rót ra nửa cốc, rồi uống cạn một hơi. Đã lâu không uống, Jared hơi nhăn mặt khi thứ chất lỏng cay xè đi qua cuống họng, trôi xuống dạ dày. Jared thở khẽ, một cảm giác ấm nóng lan tỏa khắp người, ông ngả lưng ra ghế bành, vẻ thư giãn.
Một lát sau, Jared thấy bụng hơi cồn cào, có lẽ do uống rượu suông nên mới thế. Nhưng ông cũng chưa biết sẽ ăn gì. Trong lòng ông luôn có một khoảng trống hoác vô định mỗi khi nghĩ về hình ảnh hiện tại của con gái. Jared thừa nhận mình đã không chăm sóc tốt cho con, nên mới ra nông nỗi này. Jared luôn im lặng xuyên suốt cuộc nói chuyện với Jess dù bà ra sức trách móc ông, Jared hiểu tất cả chuyện đó đều xuất phát từ sự lo lắng cho con mà thôi.
Giờ này có lẽ Richard đã trở về Dallas, Jared nghĩ. Công việc làm ăn của ông ta ở đó có vẻ khấm khá, nghe đâu còn mở thêm chi nhánh tại một số thành phố lớn ở khắp các bang từ Texas tới New Hampshire. Jess đã có một cuộc sống tốt đẹp hơn sau khi rời khỏi Shadowfiled.
Jared đột nhiên đứng dậy và thấy người hơi chếnh choáng. Ông đi về phía bệ bếp, rót một cốc nước lạnh. Jared ngửa cổ, tu một hơi cạn sạch, thấy tỉnh táo hơn đôi chút. Jared nhìn một lượt từ bếp ra phòng khách, mọi thứ vẫn được bài trí giống hệt căn nhà trong thị trấn mà trước đây họ đã từng ở. Lúc chuyển nhà tới đây, Jared cố tình sắp xếp như thế. Ông không biết chuyện mình đang làm có thực sự đem lại một ý nghĩa nào không, hay chỉ như đang níu kéo một thứ gì đó xa xôi trong quá khứ. Jared không cần biết, chỉ là ông không thể diễn tả bằng lời nói của mình. Đôi lúc Jared nghĩ, thứ gì đã biến một anh chàng tính tình hào sảng, phóng khoáng, đam mê tốc độ, từng là tay đua công thức I cự phách trở thành một người đàn ông thâm trầm, ít nói, ít bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, ngay cả với con gái mình. Hôn nhân, áp lực cuộc sống ư? Jared phủ nhận ngay. Bởi lẽ kết cục của gia đình họ là tất yếu; và việc của họ chỉ là chấp thuận mà thôi. Một tờ giấy để trên mặt bàn và chỉ cần hai chữ ký, vậy là xong! Nhưng mỉa mai thay, khi nghĩ về chuyện đó, giờ Jared chỉ thấy đau lòng.
Đoạn, Jared tiến về chiếc máy cassette cũ mèm đặt trên tủ đứng nhỏ, nó đã bong tróc vài chỗ bên ngoài. Chồng đĩa CD vẫn để nguyên bên cạnh không suy suyển gì. Nếu trong căn nhà cũ thì vị trí đang đặt cái kệ này sẽ thuộc về chiếc dương cầm của Jess. Ngày bà ấy ra đi, nó cũng đã được chuyển về Dallas. Chỉ là một kỷ niệm thôi, Jared tự nhủ. Sau đó, ông miết nhẹ bàn tay thô kệch của mình lên chiếc máy, lên chồng đĩa. Jared nhắm mắt lại mường tượng, dường như ông có thể nghe được giai điệu nào đó đang vọng lại từ một chiếc đàn dương cầm. Ban đầu chỉ văng vẳng như thể âm thanh ấy lọt ra từ một quán bar kiểu cổ, khi ta ngẫu nhiên đi trên đường. Nhưng rồi chúng rõ dần thành những giai điệu hoàn chỉnh. Khi ấy, Jared thấy mình trở về thời điểm hơn ba năm trước, lúc họ vẫn còn là một gia đình.
*
Vào vụ thu hoạch, Jared dành phần lớn thời gian trong nông trại để đốc thúc những người làm thuê. Đôi khi còn phải ngủ lại đó với họ, công việc lúc nào cũng bộn bề.
Hơn chín giờ, Jared lái xe một mình trên con đường tối thẫm, trở về căn nhà nhỏ. Đêm đã ập xuống, ánh đèn đường vàng vọt trải ra. Không khí thêm phần u buồn, duy chỉ có một vài địa điểm như một quán bar, quán cà phê âm nhạc là nhộn nhịp hơn hẳn. Tiếng nhạc xập xình quyện hòa với ánh đèn led đủ sắc màu. Jared chạy qua Blue Night và thấy gã Hippie đang cười đùa, tán tỉnh một cô gái tóc vàng hoe “lạc đường” nào đó. Shadowfield luôn chào đón những kẻ lạc đường. Jared chép miệng nói.
Sau đó, Jared nhấn sâu chân ga, phóng nhanh về căn nhà nhỏ của mình. Về tới nhà thì đã gần mười giờ tối, Jared tắt máy, dừng xe. Trong không gian yên tĩnh, giai điệu bài Autumn Leaves của Daniel Kajmakoski nhẹ nhàng vang lên. Jared khẽ khàng mở cửa, ông không muốn gây ra tiếng động. Khi ấy, Jared nhìn thấy hình ảnh Jess bên chiếc đàn piano, từng ngón tay thon mềm thả nhẹ trên những phím đàn đen trắng một cách điêu luyện. Jess dường như không để ý tới không gian xung quanh, vì đang mải đắm chìm trong giai điệu của riêng mình. Jared cứ đứng đó nhìn Jess cho tới khi bản nhạc kết thúc. Không gian chợt im lìm. Jess đi vào phòng ngủ, tắt đèn. Jared bèn đóng cánh cửa lại, rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Jared định trở lại nông trại, nhưng thiết nghĩ người làm công giờ này đã ngủ hết. Vả lại, ông không muốn làm phiền ai trong khoảnh khắc này. Cuối cùng, Jared phóng thẳng tới Blue Night. Con phố nhỏ dài hun hút, tối tăm, quán vẫn sáng đèn. Jared đẩy cửa bước vào, chiếc chuông gắn trên cửa kêu leng keng báo hiệu có khách. Một gã lang thang có vóc người to lớn, râu tóc rối bù ngoái đầu lại nhìn Jared với ánh mắt vô cảm, sau đó gã trở lại với ly scotch của mình.
Jared cởi áo khoác ra mắc lên trên giá để ở góc phòng. Jared tiến thẳng về phía quầy, chỗ gã Hippie đang chăm chú đọc một cuốn tạp chí về bóng chày.
“Chào Aiden, cô gái tóc vàng hoe ‘lạc đường’ khi nãy của cậu đâu rồi?”
Jared lên tiếng bông đùa. Aiden là tên thật của gã Hippie. Nó có nghĩa là ngọn lửa nhỏ theo quan niệm xa xưa của người Celt trong thần thoại Celtic.
“Chào Jared, sao cậu biết hay vậy?” – Gã Hippie ngạc nhiên hỏi lại, tiện tay lẳng cuốn tạp chí qua một bên, cuốn tạp chí không đặt lại đúng chỗ mà rơi thẳng xuống sàn nhà. Gã cũng không buồn nhặt lên.
“Nãy từ nông trại về tôi có nhìn thoáng qua đây và thấy.” – Jared đáp, ngồi xuống chiếc ghế cao đặt cạnh quầy.
“Vẫn như cũ chứ?” – Gã Hippie hỏi Jared, đồng thời với tay lấy đồ pha chế để trên giá.
“Một cocktail Caipirrinha như mọi lần thôi.” – Jared đáp gọn lỏn.
Gã Hippie cười không nói gì, sau đó gã chú tâm vào việc pha chế rượu.
“Của cậu đây, Jared.” – Gã nói, đẩy ly cocktail Caipirrinha trứ danh của Brazil ra trước mặt Jared.
Jared nói cảm ơn gã, rồi đưa môi nhấp khẽ một ngụm nhỏ. Jared cảm thấy người như sảng khoái, thư giãn hơn.
Những giai điệu của Elvis Presley vẫn dìu dặt vang lên. Jared chợt nhớ lại chuyện cũ, vào cái lần mà ông đã tỏ tình với Jess tại đây. Lần đó, đúng là Jared có hơi ngượng ngùng thật! Thời gian trôi quá nhanh, đôi khi Jared chẳng còn nhận ra mình mỗi khi soi gương nữa, gương mặt có phần già nua và ánh mắt thì mệt mỏi. Phải chăng thời gian là thủ phạm đã gây ra sự biến đổi trong cuộc sống này? Mọi thứ đều biến đổi.
“Có chuyện gì sao Jared, sao cậu lại ở đây giờ này?” – Gã Hippie nhìn Jared với vẻ mặt hết sức tò mò.
“Không có gì, chỉ là… vài chuyện vặt vãnh trong trang trại với mấy tay làm thuê láu cá thôi. Cậu biết đấy, đó là vấn đề chung của những người làm chủ ở Shadowfield mà.” – Jared cố gắng nở một nụ cười đúng nghĩa, và ông cho rằng gã Hippie chẳng thể hiểu những gì mình đang nói, những tay chủ quán bar có bao giờ biết chút gì về việc ở trang trại đâu.
“Jess sao rồi? Đã lâu tôi không thấy cô ấy?”
Gã Hippie vẫn không buông tha, Jared cảm thấy hối hận đôi chút khi mình đã bước vào đây. Nhưng thiết nghĩ cũng chẳng nơi nào chứa chấp Jared vào giờ này, dù gì gã Hippie cũng là bạn của hai người.
“Jess dạo này thường xuyên ở nhà, và… như cậu biết đấy, làm mấy việc ca hát, âm nhạc của cô ấy, rồi còn phải chăm sóc cho June nữa, con bé mười ba tuổi, cậu biết thừa là những chuyện gì dễ xảy ra ở độ tuổi này mà. Tôi cũng không muốn làm phiền, nên thường chú tâm vào chuyện làm ăn ở nông trại hơn…” – Jared ngập ngừng trong thoáng chốc. Tránh cái nhìn trực diện của gã Hippie, ánh mắt Jared chuyển hướng xuống ly cooktail màu trắng đục đã vơi đi một nửa của mình.
Gã Hippie im lặng, ra chiều ngẫm nghĩ. Mắt gã lơ đãng lướt trên những bóng đèn neon đủ ánh sáng xanh đỏ phía trên đầu.
“Tôi nghĩ là cậu và Jess cần nói chuyện với nhau nhiều hơn, Jared à!” – Sau cùng, gã nói.
Một câu vô thưởng vô phạt nhưng chẳng hiểu sao lại khiến Jared phiền lòng như thế. Họ đã không có cuộc nói chuyện thẳng thắn nào trong thời gian gần đây, họ đã tránh mặt nhau. Bận tối mắt tối mũi cả ngày ở nông trại thì lấy đâu ra thời gian để chuyện trò chứ, Jared suy nghĩ như một sự mỉa mai chính bản thân mình. Nhưng dù gì nó chỉ là cái cớ, hình ảnh của Jess bên cây đàn dương cầm như ám ảnh tâm trí Jared mãi không thôi. Jared hiểu rằng, một phần tâm hồn Jess nằm bên trong những giai điệu và bản nhạc của bà. Jess khao khát về một thời quá vãng, nó luôn âm ỉ cháy bên trong bà, chỉ chờ ngày để bùng cháy trở lại. Jared chẳng biết đó là ngày nào khi vẫn cứ ngồi đây và mơ mộng về những tháng ngày đã qua. Con người ấy đã chết – con người của nhiệt huyết, hào sảng, của tốc độ đã chết. Jared chẳng thể sống lại những năm tháng tuổi trẻ của mình thêm lần nữa sau tai nạn năm đó. Nhưng Jess thì hoàn toàn có thể, bà ấy hoàn toàn có thể sống lại với con người của chính mình.
“Cho tôi thêm một ly nữa được không Aiden, nhưng lần này là Tequila nhé!” – Jared quay sang phía gã Hippie với ánh mắt gần như khẩn cầu. Jared chẳng thể che giấu gì được nữa.
Gã Hippie chẳng nói chẳng rằng, rót ra một ly Tequila, loại ly một shot.
“Cậu có cần uống đúng cách không?” – Gã Hippie hỏi, nghĩa là cần thêm chanh và muối hay không. Đó là cách để thưởng thức một ly Tequila đúng nghĩa.
“Không cần.” – Jared lắc đầu nói, rồi tống thứ rượu màu ngà ngà vàng, cay xè vào thẳng trong cuống họng. Ông cảm thấy một vị cay nồng như thiêu đốt cổ họng và khoang bụng của mình. Đã lâu rồi Jared không thử uống một ly rượu mạnh như thế này. Nhưng Jared thây kệ, đêm hẵng còn dài.
“Cậu ổn chứ Jared?” – Gã Hippie tiếp tục hỏi, giọng hết sức quan tâm.
Lúc này trong quán chẳng còn ai. Gã râu tóc bù xù ban nãy đã biến mất không dấu vết, hệt như một bóng ma.
“Uống với tôi vài ly được không Aiden, cũng đã lâu rồi chúng ta không uống với nhau, phải hơn nửa năm rồi ấy chứ. Hôm nay tôi muốn say một trận.” – Jared đưa ra lời đề nghị.
Gã Hippie nhìn Jared tần ngần hồi lâu với vẻ mặt ái ngại.
“Được thôi…” – Gã nói. – “… Nếu chuyện đó làm cậu cảm thấy ổn hơn. Tôi sẽ chiêu đãi cậu một chầu ra trò vào đêm nay. Blue Night luôn đón tiếp những kẻ không thích ngủ mà.”
Gã cười khẩy, sau đó lấy thêm một chai whisky ngô từ trên giá xuống. Gã rót ra hai chiếc cốc cỡ lớn. Một gã cầm, một đưa cho Jared.
“Cho những phiền muộn và… cho tuổi trẻ.” – Gã giơ cốc rượu sóng sánh thứ ánh sáng vàng sậm phản chiếu với đèn neon ra trước mặt; và gã nói với thứ ngôn ngữ có phần văn hoa.
Jared cũng làm theo tương tự.
“Cho hai người đàn ông đơn độc bậc nhất Shadowfield.” Jared pha trò, chạm mạnh vào ly của gã Hippie, khiến rượu sánh ra ngoài một chút.
Jared tu một hơi dài, gần cạn ly, thứ chất lỏng này không còn khiến ông cảm thấy chếnh choáng như ban đầu nữa. Chỉ là, ông càng cảm thấy lòng mình trở nên trống rỗng mà thôi.
Nhạc đã tắt từ bao giờ. Giữa đêm khuya thinh lặng và tăm tối, cả thị trấn nhỏ vẫn chìm sâu trong giấc ngủ!
*
Chuông đồng hồ điểm đúng bảy tiếng. Jared tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên ghế bành, toàn thân đau nhức. Đèn vẫn bật, cả không gian nhuốm một màu vàng nhàn nhạt, bẩn thỉu. Đồ đạc trong cảnh tranh tối tranh sáng hiện ra có phần trừu tượng hơn.
Jared thấy hơi váng đầu, có lẽ do ly rượu rum ban nãy. Jared ngồi thẳng dậy, tay day trán cho tới khi chúng tấy đỏ. Jared sang tủ thuốc lấy mấy viên aspirin để uống, nhưng lát sau vẫn không thấy ổn lắm. Jared nghĩ mình cần tắm rửa, ăn gì đó rồi đi ngủ một giấc.
Ngày mai hãy còn dài và nhất là những thách thức vẫn còn ở phía trước. Ai cũng có “cuộc chiến” của riêng mình. Ngay cả cha của Jared, trước khi lìa đời, cũng chưa từng thôi chiến đấu cho bản thân mình hay cho những người khác. Điều đó luôn làm cho những người bạn như lão George tự hào. Jared nghĩ vậy, và ông cảm thấy bản thân nhẹ nhõm hơn đôi chút. Jared ngầm hiểu rằng, cả ông và Jess đều đã có những lựa chọn của riêng mình, đã từng có những khoảng thời gian quá khứ đẹp đẽ. Nhưng khi ngoảnh nhìn lại, quá khứ đã cách một khoảng khá xa đủ để thấy một bức màn đã được dựng lên, và đang ngăn trở mọi thứ. Jared nhận thấy mình cần thỏa hiệp với nó, để ông có thể trở về với hiện tại của mình. Rất có thể trong suốt những năm tháng sau cuộc hôn nhân đổ vỡ, “người đàn ông” trong Jared đã chọn một “cuộc sống tạm” với những ti tiện, ích kỷ. Vậy nên giờ đây, Jared cần trung thực với chính mình. Jared chợt nghĩ tới June, hình ảnh con gái cầm cọ vẽ hay tự bước xuống từ chiếc xe mà nó lái, Jared như thấy vững lòng hơn.
Jared nghĩ vậy, rồi đi thẳng vào nhà tắm. Một lát sau chỉ còn nghe thấy tiếng xả nước vào bồn, tiếng xả nước trên cơ thể, hoặc nếu lắng nghe kỹ thì chỉ là một tiếng động kỳ lạ phát ra từ những cánh đồng tối thẫm vọng tới.
Tắm táp xong xuôi, Jared kiểm tra tủ lạnh xem còn thứ gì ăn được không. Hầu hết những đồ tươi như rau củ và trái cây đều đã bốc mùi. Ông thẳng tay liệng chúng vào sọt đựng rác, chỉ còn vài món đồ hộp là có thể dùng được. Jared mở một hộp cá mòi và đào đóng hộp, ăn với vài lát bánh mì nho đã trở nên khô cứng.
Chuông điện thoại réo lên từng hồi, buộc Jared bỏ dở hộp cá, chạy lại phía bàn cầm chiếc điện thoại lên. Suốt cuộc trò chuyện ngắn ngủi, ông chỉ trả lời những từ ngắn gọn như “được rồi”, “tôi hiểu” và kết thúc bằng câu “tôi sẽ đi ngay”. Sau đó, Jared cúp máy, khoác vội chiếc áo mới, nhanh chóng xỏ giày vào chân. Y tá vừa gọi báo tình hình của June, nên Jared phải đi ngay bây giờ, không thể chậm trễ được.
Jared mở khóa, sang số rồi nhấn sâu chân ga, phóng thẳng về phía thị trấn trong đêm tối mịt mùng.
>>> BÊN KIA GIẤC MƠ | CHƯƠNG 9 : LINH HỒN VÀ THỂ XÁC