BÊN KIA GIẤC MƠ | CHƯƠNG VII : NHỮNG QUÁI NHÂN KỲ DỊ

Rating: 5.0/5. From 1 vote.
Please wait...

Gavin đang thiu thiu ngủ thì trời bắt đầu mưa. Tiếng lộp độp rơi trên mái nhà, va vào khung cửa sổ khiến cậu choàng tỉnh, mắt dáo dác nhìn quanh như sợ hãi điều gì. Chỉ là một cơn mưa thôi! Ngồi bên cạnh, June lập tức trấn an, cậu thoáng xấu hổ, nhưng rồi cũng không nén được tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau mưa mau hạt hơn, chẳng mấy chốc tiếng rào rào chiếm trọn khắp không gian. June thấy lòng mình chợt se lại. Nó nhớ vào những ngày mưa lớn như thế này, cả nhà thường ngồi trong bếp, cùng thưởng thức món trà gừng pha mật ong ấm nóng, ngon tuyệt của mẹ.

“Cậu đang nghĩ gì thế June?” – Gavin thắc mắc khi thấy June  ngồi bần thần.

June lắc đầu. Để tránh phải trả lời câu hỏi của Gavin, nó bèn vẽ ra hai chiếc chăn giữ ấm với họa tiết paisley đơn giản, loại chăn này thường được dùng để ủ ấm cơ thể vào mùa đông. June quàng một chiếc lên người mình, cái còn lại trùm lên cho Gavin.

“Cảm ơn cậu!” – Gavin trìu mến nói.

June ghé đầu tựa vào vai Gavin. Ký ức của buổi dã ngoại vẫn còn sót lại trong lòng nó, nhưng chỉ còn lại những mảnh rời rạc và chắp vá. Có người nói rằng, khi bạn quên một chuyện nào đó thì hãy nhắm mắt và nín hơi một lúc ắt sẽ nhớ ra. Nghe thật hoang đường nhưng June vẫn cứ thử. Chẳng có tác dụng gì, June thu mình vào trong tấm chăn mỏng và đăm chiêu nghĩ ngợi.

“Gavin này…” – June quay lại nhìn Gavin và nói kiểu nửa chừng.

Bên kia giấc mơ

Khi ấy June chợt nhìn Gavin thật kỹ, mái tóc cậu rối bù chẳng bao giờ được chải gọn, sống mũi cao thẳng lấm chấm vài đốm tàn nhang, còn đôi môi mỏng lúc nào cũng mím chặt vẻ cương nghị. Dù coi Gavin là người hiểu nó nhất, June nghĩ sẽ vẫn khó để cậu hiểu hết chuyện gia đình nó, bởi gia đình luôn là chỗ dựa tinh thần của cậu, còn với June thì hoàn toàn ngược lại. Đã có lần nó cảm thấy đôi chút ghen tỵ với bạn mình.

“Cậu có chuyện gì định nói à?” – Gavin hỏi.

“Cậu có điều gì tiếc nuối về gia đình mình không? Một khoảnh khắc đáng nhớ nào chẳng hạn?” – June gợi ý.

 Gavin nghĩ một lúc.

“Tớ chỉ muốn nhìn mặt em trai thôi.” – Gavin khẽ thầm thì. – “Khi… ừm… thì mẹ tớ cũng sắp sinh, nên thật ra tớ cũng ước được gặp nó, dù chỉ một lần.”

“Vậy thế này nhé…” – Suy nghĩ một lúc, June đưa ra gợi ý. – “… Tớ sẽ tái hiện khung cảnh ở phòng hậu sinh trong bệnh viện Shadowfield, cậu tới thăm em trai mình ở đó. Đồng ý chứ?”

“Thật sao?” – Gavin không giấu khỏi sự ngạc nhiên và vui sướng.

“Dĩ nhiên.” – June gật đầu chắc cú.

Sau cái ngày Louis – em trai của Gavin được sinh ra, nó đã tới bệnh viện thăm hỏi tình hình sức khỏe mẹ cậu. Chuyện em trai Louis sinh ra đáng yêu, khỏe mạnh, dường như khiến tâm trạng bà có khá hơn so với ngày Gavin mất. Việc nhớ lại ký ức của một năm về trước, giờ đây đối với June quả là một chuyện khó khăn, nó nhắm mắt và cố gắng tưởng tượng ra quang cảnh lúc đó. Đó là một ngày cuối tháng Mười hai lạnh giá, tuyết đã bao phủ hầu hết thị trấn Shadowfield.

“Tớ sẽ dẫn cậu đi, Gavin.” – June nói, đồng thời đưa bàn tay mình ra.

Gavin không suy nghĩ mà nắm lấy tay June. Căn nhà gỗ biến mất, thay vào đó là khoảng trời rộng lớn xám xịt dần hiện ra trên đầu, tấm chăn mỏng choàng lên người cũng rơi ra, chỉ có cơ thể hai đứa trở nên nhẹ bẫng, có phần khoan khoái. Theo đó, luồng ánh sáng mạnh xóa sạch màn đêm, dấu vết cơn mưa lớn ban nãy cũng không còn. Không gian lạo xạo tiếng gió cuốn lớp lá khô dưới mặt đất hất tung lên không trung, kèm theo những tinh thể tuyết màu trắng đang lặng lẽ rơi xuống bên ngoài khung cửa sổ, nếu nhìn ra sẽ chỉ thấy một màu trắng xóa và ảm đạm.

Lúc này, June và Gavin đang đứng dọc hành lang bệnh viện trung tâm Shadowfield. Tối tăm và khá lạnh. Nguồn sáng duy nhất là vài bóng đèn màu vàng được giấu kín sau những chao đèn có hình thù của con sư tử biển. Bệnh viện này được xây dựng vào những năm 1860 từ nền của một tu viện cũ để phục vụ chiến tranh, ngày nay được sửa sang lại sử dụng vì mục tiêu chăm sóc sức khỏe cộng đồng. Tất cả những kiến thức này đều nằm trong môn Lịch sử địa phương vùng Oklahoma chán ngắt mà June đã từng học ở trường.

“Mẹ cậu đang nằm ở phòng hậu sinh cuối hành lang, cậu cứ đi thẳng rồi quẹo trái là tới.” – June nói. – “Cậu vào thăm mẹ đi. Tớ sẽ ở ngoài này, không làm phiền cậu.”

“Đợi tớ nhé!” – Gavin tạm biệt June rồi chạy một mạch về phía cuối hành lang.

Đợi cho tới khi bóng dáng Gavin khuất hẳn sau bức tường thì June mới quay đi. Mặc dù chưa biết đi đâu nhưng nó thấy tâm trạng phấn chấn hơn hẳn so với ban nãy, nó thầm cười trong lòng, ít ra cũng làm được một điều tốt đẹp, bù đắp cho mất mát của cậu ấy. June hy vọng sẽ làm Gavin vui!

Lững thững bước đi dọc hành lang thiếu ánh sáng tự nhiên, June nhận ra những cánh cửa màu xanh xếp thẳng đều tăm tắp làm nó liên tưởng tới một bộ phim đã từng xem lúc còn nhỏ, nếu như ta mở một cánh cửa bất kỳ thì sẽ đến được một mảnh đất thần tiên nào đó. Trên mỗi cánh cửa còn gắn một con mắt thần để người bên ngoài có thể nhìn vào trong, June tò mò ghé mắt nhìn thử một cánh cửa. Tất cả đều tối thui! Nó chuyển hướng sang cánh cửa thứ hai, thứ ba rồi thứ tư… nhưng mọi thứ vẫn tối thui như thế. June suy nghĩ vài giây rồi quyết định đẩy bừa một cánh cửa; cửa bật mở, một hành lang có hình dạng một cái ống lớn dẫn nó ra một bãi cỏ lau khá rộng, những cây lau cao ngang ngực một người trưởng thành. Chẳng có gì bất ngờ, June thấy hơi thất vọng, nhưng nó dám chắc, Shadowfield không bao giờ có khung cảnh này, người ta đã biến tất cả những mảnh đất trống, cánh đồng hoang toàn cây thạch nam thành trang trại trồng trọt hoặc chăn nuôi gia súc. Trong năm năm thời kỳ Nội chiến, tất cả những nông trang ở hầu hết các tiểu bang miền Nam nước Mỹ đều được sử dụng vì mục đích chiến tranh, không sản xuất lương thực thì sẽ biến thành những bãi chiến trường đầy sự giết chóc.

June nhìn thấy một con đường nhỏ đi thẳng vào bãi cỏ lau, nó chầm chậm rảo bước, đi được khoảng trăm mét, nó gặp một gò đất khá cao, trên gò đất mọc lên một cây bao báp lớn. June bước lên, từ gò đất này nó nhìn bao quát một khoảng rộng lớn, phía xa xa đường chân trời là những dải sáng màu xanh lam và tím đan xen vào nhau, không thể xác định được giờ đây đang là thời điểm nào trong ngày. June bèn vẽ ra một băng ghế gỗ, loại thường được đặt trong công viên, rồi nó từ tốn ngồi xuống.

“Bụp!”

Một tiếng nổ lớn vang lên sau lưng khiến June giật nảy mình. Nó đột nhiên quay lại để tìm hiểu nguyên do.

*

Lúc này, Gavin đang đứng trước căn phòng June đã nhắc đến. Cậu thấy khá hồi hộp, tim đập nhanh hơn bình thường. Hít một hơi thật sâu, cậu đặt tay lên nắm đấm cửa rồi khẽ khàng đẩy vào.

Phòng bệnh khá rộng rãi và thoáng đãng, các đồ dùng bên trong đều có màu xám đậm được sắp xếp một cách ngăn nắp, cẩn thận. Trên giường bệnh, mẹ cậu vẫn đang thức, em trai thì thiu thiu ngủ, đầu tựa trên ngực mẹ. Em bé có vài sợi tóc hơi xoăn, miệng thì chúm chím, còn những ngón tay bé nhỏ đang nắm chặt lấy vạt áo của mẹ. Mẹ cậu đang cười, ánh mắt dịu dàng đặt lên hình hài tựa như một thiên thần nhỏ bé. Gavin chợt thấy lòng mình bình yên lạ thường. Đoạn, cậu từ từ tiến lại phía giường bệnh. Cậu thử đặt một tay lên gương mặt của em hay lên bàn tay của mẹ, nhưng tiếc thay những gì cậu làm được chỉ có thể là quan sát mà thôi. Gavin biết mình không thể chạm vào bất cứ thứ gì đang hiện hữu trong căn phòng này.

Em bé đã bắt đầu tỉnh giấc và khóc lớn. Mẹ xuýt xoa dỗ dành một lát thì em nín. Bé mở to đôi mắt – đôi mắt màu xanh lá giống của cậu – nhìn ra quang cảnh xung quanh, mọi thứ hoàn toàn lạ lẫm với nó. Đã từng có những chiều Chủ nhật đi dạo cùng mẹ trong công viên, Gavin hào hứng với ý nghĩ một ngày nào đó sẽ đưa em trai đến đây, cùng chơi bóng hay ăn kem, và cậu có thể kể cho em nghe về thế giới rộng lớn. Nhưng giờ đây thì… em sẽ lớn lên mà không có mình. Cậu cố gắng kìm nén cảm xúc để không bật khóc.

Cửa phòng bệnh bật mở khiến Gavin hơi giật mình. Vị bác sĩ có dáng người cao lớn đi vào, theo sau ông là hai y tá khác. Một nữ y tá đẩy theo chiếc xe để đồ chuyên dụng, y tá còn lại thì cầm theo cặp giấy, bút, cả ba người đều bịt khẩu trang kín mít chỉ để lộ hai con mắt.

Họ đứng gần cửa sổ và trao đổi với nhau, chỉ thấy môi mấp máy, dù cố gắng tập trung nhưng Gavin không thể nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện. Tiếng lầm rầm khiến cậu không khỏi tò mò. Nghĩ vậy, cậu thử tiến lại gần họ hơn để xem có nghe được gì không, dù gì họ cũng không thể nhìn thấy cậu. Nhưng bất chợt, một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng khi nữ y tá đẩy xe nhìn chằm chằm về phía Gavin, xoáy ánh mắt vào cậu như thể cô ta biết sự hiện diện của cậu ở nơi đây. Không thể nào! Gavin phủ nhận ngay suy nghĩ đó. Bởi lẽ tất cả những thứ này chỉ được tạo ra bởi ký ức của June, nên không thể là thật được. Nhưng Gavin vẫn không thôi lo lắng, trong lòng cậu chất đầy những câu hỏi không có câu trả lời.

Đoạn, nữ y tá chuyển hướng nhìn xuống chiếc xe để đồ, đẩy chiếc xe tiến gần phía giường bệnh của mẹ cậu; trong khi đó, vị bác sĩ cao lớn và y tá còn lại vẫn tiếp tục trò chuyện một cách say sưa.

“Keng.”

Tiếng kim loại va vào nhau khiến Gavin giật nảy mình. Cậu quay trước sau để tìm hiểu nguyên nhân thì phát hiện nữ y tá đã đánh rơi một chiếc kéo cắt băng gạc xuống sàn phòng. Nhưng dường như cô ta không để ý chuyện đó mà vẫn tiếp tục với mớ dây dợ bùng nhùng của mình. Theo phản xạ Gavin cúi xuống nhặt chiếc kéo lên. Có cảm giác. Cậu chạm vào và cảm thấy bề mặt kim loại lạnh ngắt. Không nghĩ gì thêm, cậu nhặt lên, đưa nó lại cho nữ y tá.

 “Của chị đây.”

Cậu lên tiếng, nhưng không nghe rõ giọng mình như bị bóp méo bởi sức mạnh vô hình, kèm theo là tiếng rít nhẹ trong bầu không khí có phần u uẩn. Gavin tự trấn an rằng, vì đây là thời điểm giữa mùa đông nên không gian sẽ trở nên như vậy.

Nữ y tá dừng tay và không nói gì, cô ta xoáy ánh mắt lạnh lùng có phần vô cảm vào cậu. Thoáng rùng mình nhưng Gavin vẫn giữ được sự bình tĩnh, chỉ là cảm giác thôi.

Đột nhiên cửa phòng đóng rầm lại sau lưng Gavin, cậu hốt hoảng nhìn trước sau để tìm hiểu nguyên nhân. Nhưng khi quay lại phía họ đang đứng, Gavin thấy có sự khác thường đang diễn ra ở đây. Chiếc giường bệnh đã trống trơn, mẹ và em trai cậu không còn trên đó nữa. Gavin nhìn sang phía hai người y tá và vị bác sĩ thì thấy họ bắt đầu có sự biến đổi. Họ đứng nghiêm trang, cứng nhắc, đầu hơi ngửa lên trời trông giống hệt như những con rô bốt đang bắt đầu màn trình diễn, kế sau đó là sự co giật liên hồi như một dòng điện có điện áp cao vừa chạy qua người. Thân hình họ hơi phình to như bong bóng chứa khí he li, những cục thịt nổi to trên cơ thể làm rách nhiều chỗ quần áo đang mặc, chúng bục ra dưới cánh tay, phần hông và chân. Rồi những xúc tu nhớp nhúa bắt đầu mọc dài như xúc tu bạch tuộc. Gương mặt của họ kéo dãn, miệng rộng đến tận mang tai để lộ hàm răng hình lưỡi cưa nhọn hoắt, còn mắt trở nên đỏ quạch một màu, trông giống như gã quái nhân – The Crooked man nổi tiếng trong giai thoại xa xưa của người Anh.

Gavin kinh hãi chạy về phía cửa chính hòng thoát thân, nhưng nắm đấm cửa tự dưng bị kẹt, cậu ra sức vặn nhưng không sao mở được. Lúc đó, Gavin thấy xúc tu nhớp nhúa của những quái nhân đã quấn lấy chân phải, kéo ngược trở lại khiến cậu té ngã sấp mặt xuống nền đá. Một cảm giác đau điếng chạy dọc sống lưng cậu, còn thần kinh căng lên như dây đàn. Gavin xoay người lại trên tư thế chống hai tay ra phía sau, rồi cậu nhanh trí bỏ ba lô ra khỏi lưng để lấy con dao có sẵn trong đó, nhanh chóng cắt phăng những xúc tu, chúng rời ra nhưng vẫn không thôi ngoe nguẩy trên sàn đá. Gavin lết thân mình dậy một lần nữa, cậu cảm thấy tứ chi đau nhức vô cùng, chân và tay dường như không chiều theo ý muốn của cậu nữa. Gavin cố hết sức để đẩy cánh cửa mắc kẹt, thậm chí dồn sức vào chân phải cậu đạp mạnh nhưng vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra. Cánh cửa không suy suyển, đứng im một cách đáng nguyền rủa.

Lúc này, những quái nhân xúc tu phát ra những tiếng kêu đáng sợ, hệt như mặt kim loại cạ mạnh nền đá, rin rít đến rợn người. Phía bên ngoài cửa sổ, đám mây như sà xuống gần mặt đất khiến căn phòng trở nên tối tăm hơn bình thường. Bao vây lấy Gavin, chúng như biết rằng cậu không thể nào trốn thoát được nữa nên bình thản di chuyển về phía cậu, kéo theo những chuyển động là tiếng khùng khục, chúng như muốn tra tấn cậu về tinh thần. Gavin oải thực sự, cậu dường như không còn sức lực nào để chiến đấu nữa. Một Thằng Ngốc trong mê cung đã là quá đủ với cậu rồi, cái thế giới quái quỷ này bao giờ mới thôi hăm dọa và hãm hại cậu đây?

Rồi sau đó, Gavin nhắm tịt mắt, vung dao loạn xạ. Một cú giáng mạnh vào tay cậu khiến con dao văng về một phía. Gavin lao về phía con dao hòng đoạt lại, nhưng xúc tu của quái y tá đã ngáng chân khiến cậu té ngã. Cố rướn người, bằng một nỗ lực phi thường, cậu lấy lại được con dao đồng thời cắt phăng đi những xúc tu một lần nữa. Gavin vội đứng dậy trong tư thế sẵn sàng phản công. Một con quái nhân lao nhanh về phía cậu, nhe hàm răng nhọn hoắt đầy vẻ hăm dọa. Bị bất ngờ, không còn cách nào khác, theo phản xạ vô điều kiện, Gavin nhắm tịt mắt lại, đồng thời hai tay cầm dao giơ thẳng ra trước mặt.

“Phập.”

Một tiếng rú lớn, kinh hãi, vang vọng không gian. Gavin cảm thấy một chất lỏng nhễu ra bàn tay mình, ươn ướt và lạnh lẽo, mùi hôi thối bốc ra giống như mùi khí lưu huỳnh, cậu vội buông bỏ hai bàn tay và mở mắt ra, con dao đã không còn trên tay cậu mà đang cắm trên cổ của quái nhân. Nó run lên bần bật vì đau đớn, những giọt máu đen sì túa ra từ cổ nó chẳng mấy chốc đọng thành vũng trên sàn nhà. Gavin như muốn nôn thốc nôn tháo khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

Lúc này, Gavin kịp nhận ra rằng, cậu đã không còn món vũ khí nào nữa nên buộc phải quay lại với cánh cửa và làm mọi cách để có thể mở nó. Nhưng hai quái nhân còn lại không để cho cậu yên, những xúc tu của chúng dài thêm ra, trườn trên sàn nhà uyển chuyển như những con rắn, rồi chúng bắt đầu quấn vòng qua chân cậu, lên phần đùi, rồi phần hông và bụng. Gavin dùng tay cố gỡ chúng ra nhưng không được. Trong lúc tuyệt vọng, cậu lấy hết sức bình sinh để hét lớn. Cậu chỉ nghĩ tới June, giọng cậu vang vọng khắp không gian, cảm giác như các dây thanh quản sắp bị xé rách, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến gai người và đắc chí của những quái nhân kỳ dị. Gavin không thể hét được nữa vì những xúc tu đã vòng quanh bụng cậu thắt chặt lại, lấn lên phần ngực rồi đến cổ khiến cậu thấy ngộp thở. Mắt Gavin nhòa đi, ứa lệ, cậu thấy mình như sắp chết một lần nữa.

Không gian xung quanh căn phòng chợt tối dần, Gavin thấy thân thể mình như đang rơi xuống một cái hố sâu tăm tối và không đáy. Cậu không chắc đó có phải là địa ngục hay không nữa?

*

“Bạn làm tôi bất ngờ mỗi khi xuất hiện đấy!” – June nói một câu vô thưởng vô phạt với Cột Đèn.

Vẫn hình dáng dài thòng và tư thế chống hai tay bên hông ngạo nghễ, Cột Đèn nhìn nó mỉm cười trìu mến. Hai người giờ đây đã thân thiết như những người bạn thật sự. June ra hiệu cho Cột Đèn ngồi xuống bên cạnh mình trên băng ghế.

“Rất vui khi gặp lại cậu, June, thế cậu bạn trai kia đâu rồi? Chẳng phải hai người luôn đi với nhau sao?” – Cột Đèn ra vẻ thắc mắc khi thấy June chỉ có một mình.

“Gavin đang có chút việc và mình không muốn làm phiền cậu ấy.” – June đáp lời ngay.

Cột Đèn tiến lại gần June, rồi ngồi xuống bên cạnh nó. June cảm thấy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn rất vui khi Cột Đèn xuất hiện – Vị thần may mắn đã dẫn đường cho nó lần trước.

“Lần trước do cậu biến mất nên mình chưa kịp cảm ơn cậu về chuyện trong mê cung.” – June nói.

“Không có gì. Vì cậu xứng đáng được như thế mà June.” – Cột Đèn nói.

June mỉm cười và không nói gì.

“Không biết cậu đã uống phương thuốc chưa nhỉ?” – Một lúc sau thì Cột Đèn thắc mắc chuyện cũ.

Lúc này, June sực nhớ tới phương thuốc – phần thưởng mà nó giành được trong trò chơi mê cung. Sờ tay lên túi quần, June thở phào nhẹ nhõm khi phương thuốc vẫn còn đó, những tưởng nó đã quên mất nếu như Cột Đèn không nhắc lại.

“Mình vẫn chưa uống kể từ khi có nó, suýt nữa thì quên đấy.” – June thật thà trả lời.

Cột Đèn đột nhiên quay lại nhìn nó với vẻ ngạc nhiên, như thể muốn hỏi rằng tại sao tới giờ nó vẫn chưa sử dụng một phương thuốc tuyệt vời như thế.

“Đừng nhìn mình với vẻ mặt đó…” – June lên tiếng như biện hộ cho mình. – “… chỉ là mình chưa thật sự sẵn sàng mà thôi.”

“Chưa sẵn sàng? Cậu vẫn còn khúc mắc gì sao June, cậu có thể nói ra để chúng ta cùng nhau giải quyết. Được chứ?” – Cột Đèn đưa ra gợi ý của mình.

June lại rơi vào trạng thái chần chừ như lần nọ, nó nắm chặt bên ngoài túi quần, và dễ cảm nhận thấy thứ ma lực mạnh mẽ của chiếc hộp nhỏ màu hổ phách vẫn đang thôi thúc ham muốn trong con người mình. Hãy uống đi và tôi sẽ giúp bạn quên đi mọi đau khổ. Một lần nữa, giọng nói vô hình ấy lại văng vẳng trong đầu nó, những mâu thuẫn xuất hiện trong tâm trí của June. Tại sao có thể uống phương thuốc này trong khi vài phút trước June vẫn nhớ tới bố và mẹ. Nhớ kỷ niệm về buổi dã ngoại cuối tuần bên bìa rừng, hay giai điệu của Carie Underwood trên chiếc xe của mẹ Jess vẫn vang vọng đâu đó trong tâm trí nó, chỉ là không thể xếp thành hình hài mà thôi. Rõ ràng là June vẫn luôn nghĩ về họ, thương nhớ họ. Vậy tại sao nó phải uống viên thuốc này chứ? Nhưng đồng thời nó cũng cảm thấy không hề muốn vứt bỏ lựa chọn này

“June…”” – Cột Đèn lên tiếng khi thấy June im lặng quá lâu. – “… Nếu như không uống cậu sẽ bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời đấy! Nghe lời tôi, hãy uống phương thuốc đi!”

Cột Đèn ra sức nài nỉ June.

Á… á… á…

Một tiếng hét lớn khiến June bừng tỉnh, nó vội vàng đứng dậy, nhìn về đằng sau. Là Gavin. June chẳng nói chẳng rằng, cũng không để ý tới Cột Đèn hay phương thuốc lãng quên nữa, nó cắm cúi chạy về phía bệnh viện. Bởi lẽ, Gavin đang gặp nguy hiểm.

*

“Gavin.”

June ẩy mạnh cánh cửa cuối hành lang, rồi vội vàng chạy vào.

“Cậu có sao không?”

June chạy lại đỡ Gavin đứng dậy. Giọng nói quen thuộc của June lôi cậu trở lại với ánh sáng nhờ nhờ trong căn phòng, Gavin thấy mình đang nằm sõng soài trên nền nhà lạnh ngắt. Đồng thời, cảm giác thân thể cũng như được nới lỏng, luồng không khí nhanh chóng tràn vào trong lồng ngực khiến cậu thấy dễ thở hơn. Cậu nhìn xuống dưới chân, không còn xúc tu nào nữa, những quái nhân đã biến mất như chưa từng tồn tại. Giường bệnh vẫn trống trải, đồ đạc không hề bị di chuyển chút nào, Gavin lấy làm lạ.

“June, cậu…” – Gavin lắp bắp không nói thành lời.

“Ban nãy mình nghe thấy tiếng la thất thanh của cậu nên chạy vào ngay.” – June nói với giọng điệu lo lắng hết sức.

Nó đỡ Gavin đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

“Mau… mau đưa mình ra khỏi đây, June.” – Gavin đề nghị.

June không nói gì, vội xóa sạch khung cảnh ở bệnh viện, hành lang tối tăm và những căn phòng biến mất, hai đứa trở về với trảng cỏ xanh thẫm. Nó đỡ Gavin ngồi dưới một gốc cây cổ thụ, cậu vẫn chưa thoát khỏi cảm giác hãi hùng, gương mặt tái mét, mồ hôi nhễ nhại khắp người.

“Nói cho mình biết đã có chuyện gì xảy ra, Gavin?” – June nóng lòng muốn biết mọi chuyện.

“Tớ… tớ nhận thấy thế giới này không hẳn được vận hành theo ý muốn của cậu đâu… June à! Mọi chuyện… nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta.” – Gavin gắng gượng trả lời.

June không nói gì nữa, nhưng nó chắc chắn rằng phải tìm hiểu căn nguyên của những chuyện này. June chợt nhớ tới chuyện xảy ra trong mê cung với Gavin về Thằng Ngốc gớm ghiếc nào đó, nhưng khi ấy nó đã phớt lờ và coi như không có chuyện gì xảy ra.

“Đi thôi, Gavin.” – June nói.

“Đi đâu?” – Gavin hỏi lại.

“Chúng ta sẽ cùng tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra ở thế giới này.” – June đáp, giọng chắc nịch.

 

>>> BÊN KIA GIẤC MƠ | CHƯƠNG VIII : DƯỚI TÁN SỒI GIÀ

 

 

Rating: 5.0/5. From 1 vote.
Please wait...