BÊN KIA GIẤC MƠ| CHƯƠNG I: VA CHẠM

Rating: 5.0/5. From 1 vote.
Please wait...

“Illusions are the mirages of Hope

– Ảo tưởng là ảo ảnh của Hy vọng.”

(Khuyết danh)

Những bánh xe lao vụt qua nhau, nghiến lên mặt đường rải nhựa xám. Lớp bụi mỏng bị hất tung, lờ lững trôi trong ánh sáng vàng lợt của đèn pha mới bật. Hàng cây thưa thớt trồng bên đường trơ tấm thân trụi lá, đổ xuống những bóng đen dài thượt. Bóng tối nhập nhoạng đã trùm lên thị trấn Shadowfield.

Sau vô lăng, June Walker chần chừ ở một lối rẽ; và dù đã nháy đèn hiệu rẽ trái, chiếc xe chậm lại, song vẫn tiếp tục chạy thẳng.

Gõ gõ móng tay lên vô lăng, nó nhấn chân ga, đẩy chiếc Ford Fusion – chiếc xe an toàn số một cho lứa tuổi teen, như bố Jared thường khẳng định – tiến về phía trước. Tuy nhiên, June ngờ rằng độ “an toàn” ấy nằm ở việc ông đã tu sửa gì đó trong động cơ khiến nó chạy chậm đi, nhiều hơn là ở chính chiếc xe. Điều này có phần mỉa mai, bởi Jared “Cannonball” Walker từng là cái tên đáng gờm trong làng đua xe hơi Mỹ, kẻ say tốc độ luôn khinh thường mọi thứ liên quan đến giảm tốc. Được ví với “đạn đại bác”, ông nổi tiếng với khả năng đưa chiếc xe công thức đạt đến vận tốc 100 km/h chỉ khoảng 2 giây sau khi xuất phát. Nhưng từ khi giải nghệ và mở xưởng máy, ông thường xuyên phải nhận xe cộ hỏng hóc của đám sinh viên say rượu, nên có thể cũng vì thế mà thay đổi tư tưởng đôi chút. Ông phàn nàn về chuyện đó luôn, thỉnh thoảng lại cọ cọ mu bàn tay đeo găng dày cộm vào cái cằm râu ria lâu ngày chưa cạo – hành vi thể hiện sự tiết chế, hoặc giả là sự chán nản không còn có thể diễn tả đủ bằng lời – mỗi khi June qua xưởng, nhìn ông tháo lắp những chiếc lốp và thay dầu hộp số.

Nó với tay mở loa lớn hơn, để cho giọng Luke Bryan cùng tiếng guitar vang khắp xe. Điển hình cho một cô gái sống tại thị trấn nhỏ phía nam nước Mỹ, June mang phong cách cao bồi – quần bò xanh nhạt bụi bặm, đôi bốt cao cổ. Cùng với đó, June chọn áo tunic trùm hông họa tiết thổ cẩm, áo khoác da tua rua, đa dạng phụ kiện với vòng tay và nhẫn bằng kim loại gắn đá thô; những phần này của bộ trang phục lại chịu ảnh hưởng của hơi hướng du mục nhiều hơn. Sự kết hợp này tạo cho cô gái trẻ một phong cách boho – cowgirl phóng khoáng. Chất nghệ sĩ tự do có lẽ thừa hưởng từ mẹ đã in dấu ấn rõ ràng trên June, dù từ vài năm nay mối quan hệ giữa nó và mẹ đã xuống dốc.

ben-kia-giac-mo- 1
Bên kia giấc mơ – Truyện đặc sắc

Đèn đỏ. Chiếc xe trờ vào vạch trắng rồi dừng lại. Nó chạm tay vào điện thoại theo thói quen trong lúc chờ đợi. Màn hình lập tức sáng lên, hình nền chờ là bức tranh mới vẽ của nó. Những hình khối đa sắc, thoạt nhìn có vẻ trừu tượng, nhưng khi ghép lại, chúng trở thành khung cảnh thiên nhiên mộng ảo và sắc nét như thể một sản phẩm được đồ họa từ máy vi tính. Trên màn hình chờ, một loạt tin nhắn mới hiện lên. Nó chẳng buồn nhấn vào, đó là âm tin nhắn nó đã cài riêng cho mẹ. Hẳn bà đang hỏi về cuộc hẹn mặc định vào ngày mai, cũng có thể đi kèm với vài bức ảnh chụp em bé thứ hai của mình. Bé trai sáu tháng tuổi – đứa em trai cùng mẹ khác cha. Nó quay mặt khỏi chiếc Iphone.

Ba năm về trước, khi June tròn 13 tuổi, bố mẹ nó đã ly hôn. Chuyện cũng chẳng có gì lạ. Phân nửa những cuộc hôn nhân tại Mỹ đều kết thúc như vậy. Nó chọn sống với bố, chẳng rõ vì sao, chỉ là cảm thấy nên như vậy. Mẹ khóc, nhưng bà hứa khi tìm được công việc mới sẽ đón nó đi. Rồi bà chuyển đến thành phố, cách Shadowfield ba giờ chạy xe. Mỗi tháng, mẹ sẽ đến thăm vào các cuối tuần. Chạy chiếc Fiat mui trần màu xanh cốm, mái tóc nâu rối bù vì gió, bà đón June với nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời. Mẹ đưa nó đi xem những bộ phim cổ của những thập niên trước trong rạp phim nhỏ xíu, đi ăn món Mexico và kết thúc bằng chầu kem ốc quế khi họ ngồi nghỉ trên thảm cỏ nhìn ra bờ sông. June một tay cầm kem, một tay cầm chiếc bút chì, phác thảo gương mặt xương xương đang quay nghiêng của mẹ. Mẹ rất vui, nên nó hứa sẽ tặng mẹ đủ một quyển đầy những bức chân dung của bà.

Hai lời hứa – một của mẹ, một của nó – cho đến giờ đều chưa cái nào được thực hiện.

Có hai mẹ con vừa bước ra khỏi cửa hiệu tạp hóa nằm bên đường. Người mẹ ngồi thụp xuống vỉa hè, ngay cạnh cột đèn giao thông, để buộc lại mớ tóc đã bị tuột ra của cô con gái nhỏ. June ngọ nguậy khó chịu trên ghế lái. Quái quỷ, đèn đỏ lâu thế nhỉ!

Màn hình lại sáng lên. Lần này là âm tin nhắn khác. Giờ này chắc bố vẫn còn ở xưởng, chắc ông nhắn bảo hãy mua gì về ăn. Hoặc tin nhắn từ câu lạc bộ vẽ thông báo thay đổi lịch họp nhóm. Nó cầm điện thoại lên, giữ ngón tay cái để nhận diện vân tay và thao tác mở tin nhắn…

Một tràng còi dài từ phía sau. Hơi giật mình, nó ngẩng lên và thấy vẫn là đèn đỏ. Mình thậm chí còn chẳng chắn đường, June bực bội nghĩ khi nhìn theo chiếc xe vừa vượt lên vừa bấm còi inh ỏi, cái thị trấn đầy những kẻ gàn dở say rượu! Hai mẹ con nọ vẫn đứng bên vỉa hè. Nhìn con đường hầu như vắng tanh, nó đạp mạnh chân ga, chiếc xe màu trắng bạc lao lên. Tin nhắn vừa được mở ra đến từ số lạ: “Gửi June-dị-hợm, đây là những gì hot boy Max nói về cậu…”.

Một ảnh chụp màn hình được gửi kèm. June đọc được một đoạn đối thoại có vẻ như là giữa hai cậu bạn trong đội bóng rổ.

“Cậu nghĩ gì về June?”

“June nào cơ?”

“June Walker với mớ vòng vèo ấy. Nghe nói June thích cậu đấy, nếu cô ta mời cậu hẹn hò thì sao?”

“Đùa đấy à? Tôi thà bò cả tứ chi nguyên một buổi tập bóng còn hơn đi chơi với cô ta, haha.”

June cảm thấy như vừa bị đấm. Mặt nó bắt đầu nóng lên, nó thấy ngu ngốc hết sức. Ai, ai đã gửi tin nhắn này? Mắt nó dán vào màn hình, cố phân tích những gì vừa được gửi đến, trong khi chiếc Ford Fusion cứ thế phóng đi trong màn đêm.

Từ một khúc quanh, một chiếc xe tải trộn bê tông đang lao đến với tốc độ khủng khiếp.

*

Ai đó đang hét lên. Mặt đường đầy những miếng kim loại méo mó và những mảnh kính vỡ. Mau gọi cấp cứu! Kiểm tra trong xe xem!

“Ngã tư Driftwood Drive và Quinton Road. Vâng, hai xe va chạm. Xe tải và xe bốn chỗ… Có vẻ chỉ có hai người thôi…”

Chiếc xe bốn chỗ biến dạng nghiêm trọng. Nắp ca-pô móp lại, thanh cản trước bung rời khiến phần máy bên trong lộ thiên, ngoác ra như cái miệng đầy răng của con cá mập cắn câu. Bị lật hẳn sang một bên, một bên bánh xe quay vòng vòng trên không. Về phần mình, sau nỗ lực bẻ ngoặt lái, chiếc xe tải nằm ngay dưới cột đèn đường với phần đầu rúm ró. Cây cột đèn nghiêng một góc đáng sợ, chực đè nghiến xuống khối kim loại nặng nề.

Sĩ quan Rick Caine là người đến hiện trường đầu tiên. Mang vóc người nhỏ, mái tóc hoa râm và gương mặt cương nghị, dù đã chớm tuổi nghỉ hưu, ông vẫn chạy những bước nhanh nhẹn khác thường. Chỉ đạo người cấp dưới cùng trực đêm hôm nay tới chỗ chiếc xe tải, ông thận trọng tiến đến gần chiếc còn lại.

Bị đâm ngang từ khoang ghế phụ, chiếc xe nằm nghiêng về phía ghế lái và đã bắt đầu bốc khói nhẹ. Lên tiếng hỏi nhưng không có lời đáp lại, ông bèn lấy chiếc đèn pin nhỏ ra khỏi túi, soi qua mặt kính đằng trước. Một hình dáng nhỏ bất động, nằm kẹt trong bóng tối tù mù của khoang xe, mái tóc dài che gần hết phần mặt. Rick Caine gọi một người đàn ông đứng gần đó, người này vừa phải dừng hẳn xe trước vụ tai nạn. Anh ta hoảng sợ nhưng vẫn chạy lại chỗ ông. Ông cần một bước đệm để có thể tiếp cận nạn nhân.

“Chuẩn bị nhé!” – Ông cảnh báo, rồi bằng động tác dứt khoát, dậm chân lên lưng người kia và leo gọn vào trong xe.

 Sĩ quan cảnh sát khéo léo bám vào thành ghế da và mảng ốp để giữ thăng bằng, rồi nhích dần về phía cô gái đang nằm. Nhờ thân hình không quá nặng nề, ông xoay trở khá dễ dàng. Vén mái tóc xõa dài của cô sang bên, ông thấy một khuôn mặt còn rất trẻ, mắt nhắm nghiền. Còn thở! Nhịp tim yếu ớt nhưng chí ít vẫn bắt được. Ông đánh giá sơ bộ ngay tình hình: bất tỉnh, đa chấn thương, đầu chảy máu do va đập mạnh với gương xe bên trái.

“Tình hình thế nào rồi, thưa ông cảnh sát?” – Giọng đầy lo lắng của người đàn ông khi nãy cất lên.

“Phiền anh báo lại với đồng nghiệp của tôi đằng kia, nạn nhân này còn sống, nhưng rất yếu. Ta phải đợi cấp cứu đến mới có thể di chuyển cô ấy. Tôi đang tiến hành sơ cứu.”

Tiếng xác nhận lắp bắp, tiếng bước chân chạy.

Ông nhẹ nhàng nhấc phần đầu và rịt chiếc khăn tay vào chỗ chảy máu. Cái gì đó chợt sáng lên. Điện thoại của cô gái trẻ còn cầm trong bàn tay phải. “Đám trẻ bây giờ…”, ông lắc lắc đầu và chợt nghĩ đến Claire, con gái ông – chắc chỉ hơn cô bé này vài tuổi và đang học ở tận thành phố Chicago, cách đây hai giờ bay. Rick Caine cầm lấy chiếc Iphone và nhấn nút Home. Lẽ đương nhiên, chiếc điện thoại thông minh từ chối vân tay của ông, nhưng khi màn hình hiện những con số để đòi hỏi một chuỗi mật mã, có thể thấy ngay góc dưới bên trái dòng chữ “Medical ID” – tính năng lưu định danh, thông tin sức khỏe và các số liên lạc khẩn cấp của người dùng iOs. “Hãy hy vọng cô bé có sử dụng một trong số ít những thứ hữu ích trên cái điện thoại này.”

          June Walker

          ngày 21 tháng 6, 2002 (16)

          Cân nặng: 115 lbs

          Chiều cao: 5’4’’

          Nhóm máu: O+

          Liên hệ khẩn cấp:

          Bố: Jared Walker – (405) 555-0152

“Sẽ ổn thôi, cố lên, June à!” – Ông thì thầm, không biết để an ủi cô bé hay an ủi chính mình. Cả năm qua, những vụ Caine giải quyết hầu hết là ẩu đả trong quán bar hay trộm cướp tại siêu thị mini. Hôm nay, ngồi trong bóng tối của chiếc xe, giữ chặt vết thương đang chảy máu của cô bé mới tầm tuổi con mình, lần đầu tiên sau khoảng thời gian dài, ông thấy giọng mình run run.

Đoạn, ông tự nhủ sẽ gọi hỏi thăm Claire khi hoàn thành ca trực tối nay.

***

Nơi này không có gió. Không nóng, cũng không lạnh, như thể không hề có cái gọi là nhiệt độ. Khắp xung quanh một màu trắng, nhưng chẳng phải thứ màu trắng toát của bệnh viện, mà là sắc kem sữa được đánh bông đến độ quyện lại thật mịn bởi chiếc máy đánh kem khổng lồ nào đó. Đây giống như một căn phòng rộng quá cỡ, được chủ nhân của nó chọn cùng màu sơn cho cả trần, tường và sàn, nhưng lại chẳng có nội thất gì cả.

June dần lấy lại được cảm giác. Đứng giữa nơi lạ lùng này, nó thoáng nghĩ đến biện pháp “tra tấn trắng” từng đọc trên mạng – màn tra tấn tinh thần bằng cách biệt giam một người trong căn phòng toàn màu trắng. Nghe có vẻ đơn giản, nhưng lối tra tấn này có thể khiến tù nhân phải chịu sự lạnh lẽo, cô đơn và trầm cảm đến cùng cực. June vội gạt ý nghĩ rùng rợn đó ra khỏi đầu. Thật lòng lúc này nó không hề thấy sợ căn phòng, mà thậm chí còn có cảm giác quen thuộc kỳ lạ nữa.

Bàn chân trần của nó chạm lên một bề mặt hơi sần, có vẻ như sàn phòng được trải loại thảm đặc biệt nào đó. Nheo mắt để nhìn kỹ hơn, nó nhận ra khắp xung quanh cũng mang trên mình cùng chất liệu gai mịn ấy. Không phải sơn. June chợt nhận ra tại sao nó lại có cảm giác quen quen, thứ đó chính là vải toan trắng nó thường dùng cho những bức sơn dầu của mình. Nó từng dành hàng giờ trong cửa hàng bán dụng cụ mỹ thuật mỗi khi có dịp vào trung tâm thành phố, mân mê từng thếp vải toan ấy, từ loại truyền thống dệt từ cây gai dầu đến những loại hiện đại hơn làm từ sợi bông và lanh hay từ sợi tổng hợp. Dù luôn chỉ mua loại canvas mịn quen thuộc, cùng với vài tập giấy Canson để vẽ chì, nó vẫn không thể kiềm lòng mà phải xem cho bằng hết cả tiệm thì thôi.

Vậy là, giờ nó đang ở trung tâm của một khung tranh khổng lồ. Dù đã phát hiện ra bản chất của không gian quanh mình, June vẫn không hiểu nổi tại sao nó lại ở đây. Nó chẳng thể nhớ ra điều gì cả. Đây là một giấc mơ ư? Hay nó vô tình lạc vào một dạng “ma trận” như trong phim viễn tưởng có Keanu Reeves? Nó hơi phì cười trước suy nghĩ đó. Dù thế giới có là thật hay hóa ra chỉ là chương trình giả lập của trí thông minh nhân tạo, con người sau cùng vẫn chọn cách sống bị cầm tù bởi những cỗ máy.

“Tập trung nào, June!”, nó cố gắng nghiêm túc trở lại. Có lẽ nên nhìn hoàn cảnh theo đúng nghĩa đen. Bằng cách nào đó, nó đã được đưa vào giữa những khung tranh siêu lớn và trống trơn như một phần của một tác phẩm sắp đặt đương đại kỳ quái. Ắt phải có mối liên hệ nào đó, và việc duy nhất nó có thể nghĩ đến… “Mình phải vẽ chăng?”.

Gần như ngay lập tức, June thấy có thứ gì đó lăn trên mặt “thảm” và dừng ngay dưới chân, chỉ khẽ chạm vào da nó. Cúi xuống thấp, thoạt đầu June ngỡ như không có gì cả, nhưng nhìn kỹ mới thấy vật vừa bất ngờ xuất hiện. Một cây cọ đầu tròn kích thước lớn. Toàn thân cũng mang một màu trắng, chiếc cọ có phần lẫn vào lớp vải bao phủ căn phòng. June mỉm cười cầm nó lên, rồi, như một trò đùa, nó nói vào khoảng không:

“Ok, đã có khung tranh và cọ lông, giờ mà có màu vẽ nữa thì tốt. Hmm, để xem nào, màu nâu chẳng hạn?”

Những sợi lông trên cây cọ vẽ khẽ rung rinh như thể có làn gió thoảng qua. Ngay trước mắt June, đầu cọ chuyển sang màu nâu đất. Ngạc nhiên đầy thích thú, June chạy đến bức tường gần mình nhất và quệt nét vẽ đầu tiên lên khung tranh. Màu sơn chạy nhanh trên bề mặt đan kết của hàng ngàn sợi vải bện chặt vào nhau, tạo nên vệt màu đậm, đẹp sắc nét. Chỉ sau vài nét vẽ, một cái cửa gỗ đã hiện ra trên mặt vải, với những thanh gỗ ép xếp khít nhau cùng tay nắm cửa bằng sắt. June hơi lùi lại để chiêm ngưỡng thành quả, chính nó cũng thấy bức tranh giống thật quá đỗi.

Trước sự kinh ngạc của nó, một tiếng gọi cất lên:

– June, June à!

Không lớn hơn một tiếng thì thầm, tiếng gọi chỉ vang lên một lần duy nhất, nhưng trong không gian hoàn toàn tĩnh lặng, June có thể nghe rõ từng lời. Mắt đăm đăm nhìn bức tranh mới vẽ, nó khá chắc tiếng gọi vừa rồi phát ra… từ phía sau cánh cửa. Càng ngày càng khó hiểu. Dù không hề có ai xung quanh nhưng June vẫn cảm thấy hơi ngốc nghếch khi vươn tay đẩy nhẹ cái cửa.

Nó kẽo kẹt mở hé ra một chút.

Cánh cửa gỗ, do chính nó cầm cọ vẽ nên vừa mở ra ngay trước mắt! Thậm chí còn phát ra tiếng động nữa chứ!

June nín thở vài giây, rồi nó buông cây cọ vẽ, lách qua cánh cửa, bỏ lại căn phòng trắng kỳ lạ phía sau lưng.

*

June đang đứng trên một bãi đất rộng phải đến hàng ngàn mét vuông. Trời tối, những dải đèn lấp lánh giăng giữa những cây cột cao đang tỏa ra thứ ánh sáng vàng lung linh. Những mô hình lớn với đủ hình thù trừu tượng được bày rải rác, rõ ràng có một dụng ý nghệ thuật nào đó, nhưng lúc này June không có tâm trí đâu mà phân tích nữa. Nhiều bóng người đang vội vã đi qua đi lại, xem chừng rất bận rộn.

“Tránh đường nào!” – Ai đó làu bàu và June vội né qua một bên.

Đó là một người đàn ông cao to với gương mặt quàu quạu. Ông ta đang đẩy chiếc thùng lớn có bánh xe, ở trên là những cái loa lớn loại dùng ngoài trời. June chớp thời cơ, cố gắng giữ ông ta lại:

“Xin lỗi, cho tôi hỏi, đây là đâu vậy?”

“Cô gái, cô có bị làm sao không đấy? Sao lại hỏi kỳ quặc vậy?” – Người đàn ông nhăn nhó nhìn June. – “Mau bỏ tay ra, tôi đang phải chuẩn bị cho màn trình diễn tối nay, không thì muộn mất!”

“Màn trình diễn” à? Lúc này nó mới thấy, ở đằng xa, một sân khấu hoành tráng đang được dựng lên, được chiếu sáng bởi những ánh đèn laser thoắt đổi màu. Đám đông cũng đã bắt đầu tụ lại trước sân khấu. Cứ như là lễ hội Coachella vậy! Là lễ hội nghệ thuật và âm nhạc thường niên của Mỹ, Coachella nổi tiếng là điểm đến thu hút bậc nhất dành cho giới trẻ, với những màn biểu diễn của các nghệ sĩ nổi tiếng và không khí lễ hội sôi động của mùa hè. Sự kiện này cũng là “thánh đường” cho những tín đồ thời trang, đặc biệt là phong cách thời trang đường phố và du mục. Đương nhiên, đi kèm với danh tiếng của nó là mức giá vài trăm cho đến cả nghìn đô tiền vé cho một ngày. June vẫn luôn muốn được tham gia một lần, nhưng giá vé vào cửa đã là cả một vấn đề, nói gì đến vé máy bay đến tận California, cộng thêm ăn ở và ti tỉ những chi phí khác nữa.

Trên sân khấu, màn hình led rực lên, chiếu những mảng sáng cầu vồng hiệu ứng ba chiều hút mắt. Những nhịp bass và trống dồn dập kích thích tiếng hò reo vang dội của đám đông. June không khỏi bị thu hút về hướng đó. Trong khi chạy về phía sân khấu, June ngoái lại nhìn chỗ nó bước ra khi nãy. Chẳng thấy tăm hơi cánh cửa đâu nữa, chỗ ấy đã biến thành một quầy đồ ăn từ lúc nào không biết.

*

Không khí đêm nhạc thật tuyệt! Dù phải chen chúc giữa hàng trăm nghìn người, June vẫn say sưa nhún nhảy theo điệu nhạc, dường như quên mất vì sao mình lại có mặt ở lễ hội “trên trời rơi xuống” này. Lần lượt những ca sĩ yêu thích nhất của nó đều lên biểu diễn, và June mê mải hát theo những bài hát mà nó thuộc từng lời. Khi thì nó nhảy tại chỗ theo nhịp đánh bắt tai của ban nhạc trong những ca khúc pop rock, lúc lại hòa giọng cùng đám đông trong những bài nhẹ nhàng hơn. Những chiếc lightstick – gậy phát sáng – được mọi người chuyền tay nhau, sáng nhấp nháy như hàng vạn ngôi sao.

“Các bạn có tin rằng, chính những người cổ vũ dưới kia cũng có những tài năng đặc biệt giống như các nghệ sĩ đêm nay không? Ngay bây giờ, tôi sẽ mời những khán giả may mắn nhất lên sân khấu để thể hiện mình!” – Tiếng MC chương trình vang lên đầy hào hứng.

Tiết mục tương tác khán giả đây mà. June không mấy để ý, cho đến khi anh chàng MC chải chuốt có khuôn mặt nhang nhác Mario Lopez chỉ thẳng đến chỗ cô. June cảm thấy như hàng ngàn cặp mắt đang đổ về phía mình. Mặc sự phản đối yếu ớt của June, đám đông chợt chuyển động như những đợt sóng, đẩy nó tiến về phía trước, sát tận cầu thang bên rìa sân khấu. Không còn lựa chọn nào khác, nó đành phải bước lên cầu thang.

Cùng đứng trên sân khấu là vài người nữa, họ cũng mang vẻ mặt nửa hứng thú, nửa bối rối giống như nó. Khi người đầu tiên bước lên, June chợt thấy lo lắng. Câu nói nửa đùa nửa thật thường được lan truyền trên mạng “Ai rồi cũng sẽ có mười lăm phút nổi tiếng” chợt xảy ra với nó ngay lúc này. Vấn đề là, nó có tài năng gì để thể hiện được đây.

Cô gái đầu tiên với mái tóc nhuộm hồng như kẹo bông vừa xong phần giới thiệu bản thân và giờ sẽ trình diễn tiết mục gì đó mà June không kịp nghe. Chăm chú theo dõi cô nàng “Kẹo bông”, June chợt há hốc miệng.

“Kẹo bông” duyên dáng nhún mình tại chỗ, và từ bả vai của cô mọc ra một đôi cánh mỏng tang như của loài bướm có cánh trong suốt. Cô biểu diễn một đoạn múa ba lê ngắn với những động tác di chuyển mũi chân trứ danh, những cú xoay tròn uyển chuyển, và kết thúc bằng cách đập đôi cánh sau lưng, nâng mình lên không khí rồi cúi chào đầy kiểu cách.

Cái… cái quái gì vậy?!

Nó vừa chứng kiến một loại công nghệ biểu diễn mới nào đó chăng?

Chưa kịp hoàn hồn, June lại tiếp tục làm khán giả bất đắc dĩ cho những màn biểu diễn tài năng tiếp sau đó, mà dường như, mỗi lúc càng thêm kỳ cục.

Một chàng trai tóc vàng bước lên và trình diễn tung hứng những trái bóng. Nhưng không phải ba, hay thậm chí mười trái. Chính mắt June nhìn thấy ít nhất năm mươi trái bóng bay lượn quanh anh chàng đam mê xiếc, còn tay anh ta thì chuyển động nhanh như điện xẹt. Rồi lại đến tiết mục hát của một cô gái xinh đẹp với làn da màu ôliu cuốn hút; sẽ chẳng có vấn đề gì nếu cô không đột ngột “biến” ra thêm một phiên bản giống hệt mình sau một làn khói, để tiếp tục đoạn thứ hai của bài hát.

Mình đang lạc đến đâu thế này? Cuộc thi Got Talent của người ngoài hành tinh chăng? June đang không biết có nên bỏ chạy hay không thì cô gái nọ, cùng phiên bản sinh đôi của mình, đã kết thúc bài hát. Ai đó đẩy nhẹ vào lưng June, đến lượt cậu rồi đó!

Ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào chỗ June đứng và tiếng hò reo lại dậy lên. Thôi xong! June tiu nghỉu tiến lại gần anh chàng MC, chuẩn bị sẵn tinh thần để nói một câu duy nhất: Xin lỗi, tôi chẳng có tiết mục nào để trình diễn cả! Nhưng anh chàng MC đã lên tiếng trước:

“Chào mừng bạn! Nào, hãy thể hiện tài năng vẽ của mình đi!”

Nói rồi, anh ta nháy mắt, đánh ánh nhìn xuống bàn tay của June.

Cây gậy phát sáng vẫn còn nhấp nháy trong bàn tay nắm chặt của June. Nó dám chắc là anh ta có vấn đề về đầu óc rồi. Mắt nó hơi lóa vì ánh sáng của chiếc đèn moving head gắn phía chân sân khấu ngay trước mặt.

Ok, dù gì khi nãy nó cũng đã vẽ với cây cọ tự đổi màu sơn kia mà, bây giờ thì cũng vậy thôi… June vung cây gậy vài vòng ngẫu nhiên lên không khí.

Những đường xoắn ốc phát sáng như được gắn đèn neon hiện ra như có phép màu. Như thể June là một nhân vật trong Harry Potter và chiếc lightstick là đũa thần, những hình ảnh được nó vẽ tỏa ra những tia sáng lấp lánh và hiệu ứng “bokeh” – hiệu ứng thường thấy nhờ kỹ thuật trượt nét khi chụp ảnh – cực kỳ ấn tượng. Chợt cảm thấy như nghệ sĩ biểu diễn thực thụ, June vẽ thật nhanh khung cảnh một buổi bắn pháo hoa. Khi những chùm sáng bay vút lên và xòe bung ra cùng với tiếng kêu lộp độp vui tai, trái tim June như nhảy múa trong lồng ngực khi thấy đám đông đồng loạt ồ lên và ngắm nhìn đầy ngưỡng mộ.

Ngay lúc ấy, giữa hàng ngàn khuôn mặt đang mải ngước lên ngắm pháo hoa, June bắt gặp một ánh mắt nhìn thẳng vào mình.

Là người đó!

*

June cuống cuồng chạy xuống khỏi sân khấu. Quá đông để có thể tìm thấy chính xác vị trí của người đó. Nhưng khi bắt đầu chạy xuống cầu thang, nó đã thấy người kia cũng đang quay đi, tách khỏi đám đông khán giả. Bóng dáng ấy thấp thoáng giữa biển khán giả đang làm trò “sóng người”, đôi lúc hiện ra khi một loạt người cùng lúc cúi xuống thấp, lúc lại chìm nghỉm trong một rừng bàn tay giơ cao.

June chạy. Chẳng để tâm được gì xung quanh nữa, nó cứ chạy mãi theo cái bóng ẩn hiện ấy. Điều duy nhất nó biết là, đó là khuôn mặt quen thuộc duy nhất giữa mớ bòng bong mà nó vừa rơi vào.

Chắc hẳn người đó có thể trả lời cho mình!

June chạy. Băng ngang qua một loạt những chiếc lều trại có trang trí họa tiết Aztec trắng đen, rồi đến một loạt khác với cách trang trí giả lông thú, lại đến những chiếc mang hoa văn gạch hoa kiểu Pháp,…June không khỏi lấy làm lạ. Nó khá chắc là đã từng thấy cảnh này ở đâu rồi.

June vẫn chạy. Tiếng xôn xao từ lễ hội đã xa dần. Nó đã chạy bao lâu rồi mà dường như vẫn không thể đuổi kịp người đó. Vẫn luôn là như vậy.

Đã thấm mệt, June chạy chậm lại khi cảm thấy cơn váng đầu óc sắp kéo tới. Mắt nó sa sầm lại như bị tụt huyết áp, cảnh vật tối đi trong phút chốc. “Mình cần tập thể dục nhiều hơn”, nó thoáng nghĩ, rồi quyết định bỏ cuộc với trò mèo đuổi chuột này.

Khi cơn choáng váng qua đi, June cảm nhận một bầu không khí hoàn toàn khác đang mơn man trên da thịt. Cũng giống như cách căn phòng trắng bốc hơi kỳ lạ, quang cảnh lễ hội cũng đã biến mất. Một cơn gió đặc biệt mát lành mang mùi vị vô cùng đặc trưng lướt qua nó. Nó đang ở biển!

June lặng người ngắm biển đêm rì rào âm hưởng muôn đời của nó. Dưới chân June, bãi cát phát sáng như một bầu trời thứ hai, lốm đốm ánh xanh dạ quang như của vạn vạn vì sao. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính nó đã vẽ cảnh biển này, lấy cảm hứng từ bãi biển “Sea of Stars” thuộc quần đảo Maldives, với bờ cát phát sáng nhờ những sinh vật phù du nương theo những con sóng vào bờ. Nếu mọi việc đúng như những gì nó đang nghĩ thì trên bờ cát này sẽ có một ngôi nhà gỗ nho nhỏ, được thắp sáng bởi ánh đèn vàng ấm cúng.

Đi dạo dọc theo bờ biển, June để nước biển chảy tràn qua đôi chân trần. Nước lạnh, nhưng cũng giúp nó tỉnh táo hẳn. Nó thật sự đang ở một mình giữa một bãi biển đẹp đến huyền hoặc. Từ phía xa, nó đã thấy bóng ngôi nhà gỗ nằm bình yên bên những mỏm đá.

Thả lỏng đi, June, hãy cứ coi như mình đang có một kỳ nghỉ tự do và tuyệt vời hiếm có. Bước đến gần ngôi nhà, June bất giác mỉm cười, nó đã nghĩ ra cách để có thể tìm lại người có gương mặt thân quen đó rồi.

>>> Chương 2: Đây có phải giấc mơ?

 

 

 

Rating: 5.0/5. From 1 vote.
Please wait...