BÊN KIA GIẤC MƠ | CHƯƠNG XII: LỜI HỨA

No votes yet.
Please wait...

Mặc cho June đứng đó, trố mắt ngạc nhiên. Lucine vẫn chằm chằm nhìn nó. Đôi mắt màu xám tro kèm ánh nhìn sắc sảo, mà June đã dành cả tiếng đồng hồ để vẽ. Nó chợt nhớ lại những hình ảnh của Lucine.

Nó đang ngồi co ro trên ghế đá giữa sân trường. Tháng Mười một trời lạnh như cắt da cắt thịt. Vài tia nắng hiếm hoi của mùa đông chiếu rọi chẳng đủ để xua tan sự lạnh lẽo và ấm ức trong nó.

June nhìn lại, chiếc áo khoác bên ngoài ướt nhẹp đang bốc mùi chua lòm. Vài đứa con trai đi qua huýt sáo, tỏ ý cười cợt. June lườm nguýt chúng, nó nhận ra một tay là bạn của Max trong đội bóng rổ – thằng Cody mặt choắt trông như mặt chuột.

“Trời vẫn chưa đủ lạnh sao June dị hợm.” – Cody nhìn nó rồi la lớn, vẻ giễu cợt.

“Cút đi, đồ mặt chuột.” – June gằn lên từng tiếng.

Cody và đám con trai bỏ đi. Chuyện thi thoảng vẫn xảy ra như vậy ở trường, nên June chẳng bận tâm. Đám con gái trong đội cổ vũ của Ruby đã rình lúc nó vào nhà vệ sinh, rồi đổ ụp cả thùng rác chứa lẫn nước xuống người. May thay, nó lấy cặp che lên đầu, nhưng thân người vẫn bị ướt. Nó bực tức quay ra để hỏi cho ra nhẽ, nhưng chúng đã tháo chạy về các ngả dọc hành lang.

“June.” – Gavin từ đằng xa hớt hải chạy lại và nói, vẻ mặt cậu ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ dạng thảm bại của nó.

“Lại là đám con gái trong đội của Ruby đúng không? Lũ đó hết trò rồi sao, để mình đi báo cho cô Marry Jane, sau đó có thể phản ánh lên Hội đồng phụ huynh nữa…” – Gavin nói một thôi một hồi.

“Thôi nào Gavin…” – June ngắt lời Gavin – “… mình không muốn làm tới. Vả lại mình cũng chẳng muốn dây dưa gì tới cái Hội đồng phụ huynh chết tiệt đó. Bố Jared của mình đã quá nhiều chuyện cần quan tâm hơn rồi.”

“Nhưng không thể để cậu chịu mãi ấm ức như vậy được.” – Gavin lại nó.

 Lúc này June mới để ý thấy Gavin đang cầm một tập tài liệu về thiên văn học. Thấy vậy, nó bèn nói:

“Chẳng phải chiều nay cậu có hẹn bên Hội nhóm Thiên Văn Học gì đó sao, Gavin.”

“Khoảng 3 giờ chiều, nhưng giờ cậu nên đi với mình tới phòng của cô Marry Jane.” – Gavin vẫn chưa buông tha.

Nó cảm thấy thật sự mệt mỏi trước sự thái quá của cậu. Dường như nó chẳng bao giờ bận tâm tới những gì vừa xảy ra với mình, dẫu thực sự tồi tệ.

“Việc cần thiết bây giờ là làm sạch chính bản thân mình đã. Cậu không thấy người mình bắt đầu chua lòm rồi hay sao.” – June cười nói, nhướng mày về phía chiếc áo khoác giờ đang nằm dúm dó dưới chân ghế đá.

Vài thứ nhơm nhớp, kinh tởm vẫn bám dính trên đó. Đủ hiểu những thứ trong thùng rác gớm ghiếc thế nào rồi.

“Cậu tính về thế nào. Hay để mình đưa cậu về?” – Gavin ngỏ lời.

June không muốn làm phiền Gavin nên khéo léo chối từ.

“Không cần đâu, mình đã nhắn tin cho bố Jared tới đón rồi. Giờ thì cậu mau đi lên sinh hoạt hội Thiên Văn gì đó đi. Mình gặp sau.”

“Vậy thì mình đi trước nhé! Có chuyện gì nhớ báo cho mình ngay. Nhớ chưa!” – Gavin nói, rồi cậu nhanh chóng biến mất sau dãy tường lát gạch đỏ, nơi có những sợi dây trường xuân leo, phủ kín tới tận khung cửa sổ.

Trong môn Lịch sử địa phương có nói, trường trung học Shadowfiled được dựng trên nền tảng của một tu viện cũ vào cuối thế kỷ XIX, nên hầu như mọi kiến trúc đều mang dáng dấp cổ kính. June chưa bao giờ thích môi trường này, dù thư viện là nơi đã mê đắm nó. Hay từ ban công tầng bốn của khu nhà học, nó có thể nhìn thấy thị trấn bé nhỏ đang thay đổi từng ngày. Những căn nhà hiện đại mọc lên dần thay thế dãy nhà gạch cũ kỹ, mục nát. Vài rạp chiếu phim hiện đại và quán bar. Đôi lúc nó nghĩ chẳng biết mình có thuộc về nơi này không nữa. Bởi lẽ, bên trong nó luôn thường trực cảm giác lạc lõng và cô độc.

Sự ấm ức vẫn còn nguyên trong nó. Đoạn, nó nhặt chiếc áo khoác từ dưới đất lên, cuộn lại rồi cho vào túi nilon, buộc chặt. Nó cố gắng lái suy nghĩ sang hướng khác, về những ý tưởng chẳng hạn, hơn là về bản mặt đáng ghét của những đứa con gái trong nhóm Ruby.

 Nó chưa gọi cho bố Jared, vào giờ này ông vẫn bận ở xưởng. Bố đã nhắn tin cho nó bảo rằng, đã chuẩn bị sẵn thức ăn trên bàn, chỉ cần hâm lại trong lò vi sóng là có thể ăn được. Nó chẳng bao giờ phiền lòng bởi điều đó cả. Chuyện đã xảy ra cả tuần nay rồi.

June quyết định đi xe buýt, người phụ xe nhăn mặt khi thấy nó lên xe. Ông ta cũng cố gắng hỏi chuyện nhưng nó chỉ ậm ừ. Chọn một hàng ghế cuối, June ngồi yên, tựa đầu vào cửa kính, lơ đãng nhìn ra ngoài. Xe chuyển bánh qua khu phố cổ, hướng ra đại lộ B, từ đó đi chừng vài dặm nữa là về đến nhà.

Xe tăng tốc, hai hàng cây bên đường lao vun vút về phía sau, nhạt dần. June thấy đầu hơi choáng váng, bèn dùng tay day mạnh hai thái dương. Đèn đỏ, xe thắng gấp, nó hơi chúi người về phía trước. Đột nhiên, phía bên kia con đường, xuất hiện một cô gái kỳ lạ. Người dong dỏng cao, váy buông dài tới đầu gối, chiếc váy với những họa tiết mang phong cách boho có phần bắt mắt. Nó để ý trên cổ của cô gái còn đeo những chuỗi hạt lấp lánh, lạ kỳ. Thật tuyệt! June thốt lên trong lòng. Ấy vậy mà, lũ con gái trong nhóm của Ruby luôn mở miệng chê bai gu thời trang dị hợm của nó. Nghĩ vậy, June định giơ điện thoại lên chụp, nhưng cô gái đã đi mất. Hết đèn đỏ, xe bus lại chạy tiếp.

Hình ảnh cô gái vẫn ám ảnh tâm trí June cho tới khi về nhà. Nó ao ước có một người bạn để sẵn sàng sẻ chia điều gì đó. Về sở thích vẽ vời, về thời trang hay những chiếc vòng đeo tay bắt mắt. Còn Gavin thì sao, dù gì cậu ấy cũng là con trai. June thừa biết đám con trai mười bốn, mười lăm tuổi thường nghĩ về điều gì. Không bóng rổ thì cũng mê đắm những tờ báo về khúc côn cầu, bóng chày, thậm chí cả những tạp chí người lớn nóng bỏng. Gavin không hẳn nằm trong số đó, nhưng đôi lúc có những chuyện, June chẳng thể chia sẻ với cậu.

Nghĩ vậy, khi vừa bước vào trong phòng mình, June bèn quăng chiếc cặp cùng với túi áo khoác sang một bên. Nó chạy lại góc nhà, cầm cọ, bóp tuýp màu ra bảng, rồi bắt đầu vẽ một cách say sưa, quên cả giờ giấc.

Nó đưa cọ phác thảo phần gương mặt có phần nhỏ nhắn, rồi tới mái tóc xoăn dài luôn phủ kín hai vai. Riêng phần đôi mắt, June đã dành một khoảng thời gian khá lâu để vẽ, sắc màu xám toát lên vẻ vừa lạnh lùng, vừa sắc sảo.

Sau đó, June bắt đầu lấy vài tập tranh trong gầm giường ra, những thứ đã từng vẽ trước đó, về Ruby, đám con trai trong lớp, thậm chí cả người thủ thư khó tính… Nó tiến ra bãi cỏ sau nhà, châm lửa đốt. Nó thực sự hả hê trước cảnh tượng ấy, bao nhiêu ấm ức ban nãy như mau chóng được xua đi.

*

“June.” – Lucine cất tiếng khiến June giật mình quay trở về với thực tại.

Chẳng có tia nắng nào rọi vào căn phòng cả. Cũng chẳng còn những bức tranh, bảng màu và cọ vẽ. Nó trở về với căn phòng tranh tối tranh sáng trong lâu đài. Không gian thì u ám, lạnh ngắt. Nó nhận ra mình vẫn đang đứng trân trân một cách quê mùa.

“Lu… Lucine.” – Khó khăn lắm June mới cất lên thành tiếng.

Vẫn khoanh hai tay trước ngược, Lucine rảo bước tự tin lại gần. June nhận ra tình trạng thảm hại của mình. Tóc rũ xuống vai áo ướt nhẹp, đôi tay thì lấm lem bùn đất. Bộ dạng đó khiến nó bối rối. Chưa biết xử trí ra sao thì Lucine đã chìa hai bàn tay của cô ấy ra. Không chút chần chừ, nó bèn nắm lấy tay Lucine. Bàn tay khá lạnh nhưng chẳng hiểu sao nó lại cảm thấy an tâm hơn.

June đứng dậy. Lucine bèn ôm chầm lấy nó như người bạn cũ lâu ngày không gặp mặt.

“Gặp lại cậu vui quá, June!” – Lucine nói.

“Mình… mình cũng vậy, Lucine.” – June ngập ngừng trả lời.

“Chúng ta đi thôi.” – Lucine đề nghị.

“Nhưng đi đâu?” – June hỏi lại.

“Rời khỏi tòa tháp đáng sợ này chứ sao.” – Lucine giải thích.

Không nói thêm gì nữa, Lucine nắm chặt lấy bàn tay June lôi đi. Nó thấy thân thể mình nhẹ bẫng như đang bay. Mọi thứ xung quanh nó nhòe dần.

*

“Dừng lại đi, Lucine.” – Được một lúc sau thì June hét lớn vì cảm thấy chóng mặt; cảm giác nôn nao chộn rộn.

Thấy vậy, Lucine bèn dừng lại. Hai người đang đứng ở một căn hầm, trông giống như hệ thống cống ngầm ở các thành phố lớn. Lucine nhìn June, vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt thanh tú ấy – gương mặt mà June đã mất hàng giờ để có thể tưởng tượng và vẽ ra thành hình.

“Sao vậy June? Cậu thấy chóng mặt hay khó chịu sao?” – Lucine hỏi.

June gật đầu trả lời.

“Mình thấy hơi chóng mặt và buồn nôn.”

“Vậy thì ngồi xuống đây nghỉ một chút!” – Lucine đề nghị.

June được thể ngồi xuống. Lucine cũng vậy. Nó mất một lúc để lấy lại bình tĩnh. Có lẽ mọi thứ tới quá nhanh, như chuyện Lucine xuất hiện ở đây vậy. Vả lại vẫn còn Gavin nữa, June suýt nữa thì quên mất. Nó đinh ninh, cậu ấy đang lạc ở đâu đó trong lâu đài bí hiểm này. Nghĩ vậy, nó bèn quay lại Lucine và nói:

“Mình đang đi tìm Gavin. Cậu biết Gavin chứ?”

Lucine gật đầu đáp lời:

“Mình biết, nhưng chẳng phải Gavin đã chết rồi sao?” – Lucine thắc mắc liền sau đó.

“Đúng vậy! Nhưng trong thế giới này, Gavin tồn tại dưới một dạng ký ức của mình. Giống như cậu vậy, Lucine.” – June trình bày ngắn gọn.

Lucine gật gù như thể đã hiểu rõ mọi chuyện. June nhớ đã từng kể cho Lucine biết đôi chút về Gavin trong cuốn nhật ký mà nó từng viết hơn nửa năm trước. Nó không thể nhớ chính xác những gì đã viết trong cuốn nhật ký đó, nhưng nó từng kể cho Lucine về gia cảnh của Gavin, về niềm ao ước có thêm một đứa con của mẹ cậu ấy. Cả chuyện sau này cậu ấy sẽ lên New York hay Columbus để học đại học. Rồi chuyện đáng buồn nhất – cái chết của cậu ấy. Vậy nên Lucine cũng hiểu được phần nào. Nó hồi hộp chờ phản ứng từ cô ấy.

“June này, cậu có biết ý nghĩa của tòa tháp này không?” – Lucine quay lại, nhìn thẳng vào nó và hỏi.

June bối rối thật sự, nó lắc đầu đáp:

“Mình không biết. Mình cảm giác nơi này thật sự đáng sợ thôi. Nhất là khi đã gặp phải những chuyện kỳ cục.”

Nó bắt đầu kể cho Lucine. Từ chuyện kỳ lạ về những giọng nói thì thầm vọng từ vách đá. Những con mắt lạnh lùng gắn trên bức tường hay bức tượng canh gác với ánh nhìn ma quái. Lucine lại gật gù như thể đã hiểu hết mọi chuyện. Ánh mắt sắc sảo trở nên khó hiểu vô cùng.

“Cậu có biết tại sao lại như thế không June?” – Lucine lại hỏi, giọng nói tựa hồ bí ẩn.

June một mực lắc đầu. Lucine bắt đầu giảng giải mọi chuyện. Cô ấy nói lâu đài này là hiện thân cho những nỗi sợ hãi của nó. Sự dằn vặt, lo lắng, hay những phiền muộn lâu nay. Tất thảy đều được cất giấu ở đây. Tòa tháp này như tấm gương tương phản giữa những điều tốt đẹp và phần xấu xa nhất được chôn giấu tại đây.

“Mình chưa hiểu, Lucine.” – June cảm thấy xấu hổ khi phải thú nhận sự thật này.

Bởi lẽ, nó chẳng hiểu cái quái gì đang xảy ra ở đây cả. Giống như chuyện đang cảm thụ một bức tranh siêu thực. Những hình khối kỳ quái được bện lại bằng những sợi len rối, xoắn vào nhau. Nó đã từng xem bức tranh đó ở trung tâm triển lãm Dallas vào lần đầu lên thăm mẹ Jess.

Lucine chẳng bộc lộ cảm xúc gì trước sự ngờ nghệch của nó. Cô ấy chỉ im lặng, ngước mắt nhìn lên trên. Vài giọt nước nhỏ xuống từ vách đá, thấm nhanh vào trong nền đất ẩm lạnh. Một mùi khó chịu bốc lên.

“Mình đang so sánh tòa tháp này và thế giới ngoài kia. Ở đây mọi thứ đều xấu xa. Nỗi sợ hãi. Sự dằn vặt, hay thậm chí cả mối bận tâm, lo lắng của cậu đó nữa June. Cậu hiểu điều tớ đang nói chứ?” – Lucine lại hỏi.

June ngập ngừng chẳng nói thành lời. Mối bận tâm ư! Nó hiểu, Lucine đang đề cập tới chuyện gì.

“Thế giới ngoài kia chẳng phải tốt đẹp hay sao? Cậu sẽ chẳng phải lo lắng chuyện gì, chẳng phiền muộn hay vướng bận điều gì. Thế nên, chúng ta chẳng việc gì phải lưu lại nơi này một giây, một phút nào nữa.” – Lucine nói một tràng dài.

Vẫn hơi chần chừ, bởi nó ghét cay ghét đắng việc lựa chọn hay đưa ra quyết định. Rồi nó nói:

“Nhưng còn Gavin. Cậu ấy đang lạc đâu đó trong lâu đài, khi con quái vật đang tấn công hai đứa. Cậu ấy đẩy mình vào một góc tối và cứu mình. Mình không thể bỏ rơi Gavin được.”

Lucine ra chiều suy ngẫm, đi tới đi lui trong một khoảng đất nhỏ phía dưới chân, hai tay vẫn khoanh ngay ngắn trước ngực. Đôi môi mỏng dài bặm lại như có điều khó nghĩ. June thì mải mê nghĩ tới Gavin, nó không thể rời bỏ tòa lâu đài khi chưa tìm thấy cậu ấy. Nếu như vậy thì sự dằn vặt trong nó sẽ chẳng bao giờ được ngủ yên.

Cả hai người im lặng một quãng khá lâu. Thời gian chầm chậm như hàng tiếng đã trôi qua. Thi thoảng, June thở dài đầy mệt mỏi.

Lucine lên tiếng phá vỡ bầu không khí u ám. Cô ấy nói:

“Vậy thế này đi, chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm Gavin. Sau đó mới đi phía ngoài, được chứ June?”

“Dĩ nhiên rồi.” – June bèn nói như mở cờ trong bụng. Nó cảm ơn rồi ôm chầm lấy Lucine.

“Vậy đi thôi!”

Lucine rảo bước đi đằng trước, trong ánh sáng nhập nhoạng như ngày tàn, nó cố gắng theo sát để tránh bị lạc đường. Tòa tháp bí ẩn vẫn toát lên vẻ kỳ lạ, ma quái.

*

Chúng quyết định đi xuống. Vì June cho rằng, khi căn phòng sụt xuống thì Gavin đã rơi vào một khoảng không gian khác. Khả năng cao cậu ấy vẫn đang mắc kẹt trong đó. Lucine đồng ý với June.

Thận trọng từng bước xuống bậc thang chạy xoắn quanh lâu đài, June cố gắng xác định nơi nó đã ngã nhưng không thể. Bên cạnh mình, Lucine chẳng tỏ vẻ sợ hãi gì cả. Mặc cho bóng tối bao phủ, cô ấy vẫn phăng phăng tiến về phía trước. Có đôi lúc, June lạc mất Lucine. Nó co giò chạy vội, may thay mà theo kịp. Lucine chẳng nói chẳng rằng, khiến nó sợ hãi hơn. Cả thân người lạnh ngắt, run lên bần bật. Nghĩ vậy, nó bèn lôi cọ vẽ trong túi áo khoác ra. Nó nhắm mắt, quét ngang. Những bóng đèn trong lần lượt hiện ra, xếp thẳng đều tăm tắp, dọc hành lang đi xuống, soi rõ mọi thứ. Như vậy sẽ tốt hơn, June trộm nghĩ trong lòng. Nó giắt cọ vào bên trong túi áo khoác, tự tin bước về đằng trước.

Lucine đột nhiên quay lại nhìn nó và hỏi:

“Cậu đang làm gì vậy June?”

“Mình chỉ muốn thắp sáng một chút thôi, vì không gian tối quá, mình chẳng thể thấy đường.” – June đáp lại.

Lucine chẳng nói gì nữa, cô ấy rảo bước nhanh về đằng trước, gần như là chạy. Đi hết hành lang xoắn dẫn đến một hành lang rộng hơn. Cảnh tượng quen thuộc trong những tòa lâu đài thời cổ, cột đá nhô cao lên chống đỡ phần mái vòm hình tròn rộng lớn. June ngước lên, một dải sáng leo lét bắt nguồn từ một góc. Nó chuyển động rồi cuối cùng mất hút vào một trong những đám mây đen kịt. June chưng hửng, nó tưởng rằng mình sẽ thấy một cảnh tượng kỳ lạ nào đó. Mây bắt đầu ló dạng. Một hình thù có dáng tròn vành vạnh, hiện ra một nửa, tỏa thứ ánh sáng xanh ma mị.

“Nhìn kìa, Lucine.” – June la lớn, chỉ tay lên phía trên.

Lucine ngước lên. Mặt trăng liền mất dạng sau đám mây dày đặc. Khoảng trời tối sầm.

“Cái đó là gì?” – June thắc mắc.

“Không gì cả, nhưng cũng chẳng có gì tốt đẹp. Mình mau đi thôi June. Không còn nhiều thời gian để thưởng lãm đâu.” – Lucine thúc giục.

Chúng băng nhanh qua hành lang rồi rẽ trái, đâm thẳng ra một cái hang rộng lớn. Bên trong hang được nong rộng ra, vài chiếc máy bay trực thăng dễ dàng đậu xuống đây. June nhận định. Đoạn, nó và Lucine lách người qua những cột đá nằm sững sững ngổn ngang trên mặt hang. Phía trên đầu, những măng đá chĩa xuống nhọn hoắt. June thoáng rùng mình, một ý nghĩ khủng khiếp chạy qua đầu nó, nhỡ những măng đá này rơi xuống thì chết chắc. Chưa dứt lời, một măng đá rơi xuống, cắm thẳng phía trước mặt tụi nó. June nhìn sang Lucine, mặt cắt không còn một giọt máu như thể cầu cứu.

Lucine vội nắm lấy tay June, kéo nó lách qua những cột đá. Nó chỉ kịp ngước nhìn lên trần hang vài giây, trước khi cả thân người bị lôi đi với tốc độ khủng khiếp. Khi ấy, những măng đá bắt đầu rụng xuống, vài cái vỡ tan tành khi va chạm với cột đá, vài cái cắm phập xuống nền đất.

“Uỵch.”

June thấy mình lao vào một không gian tăm tối khác, ngã chúi về đằng trước. Lộn vài vòng rồi mới dừng lại. Một tiếng tách vang lên mơ hồ. Theo đó, thứ ánh sáng kỳ lạ bắt đầu soi rõ mọi thứ. Lại trong một căn hầm hình ống. Lúc này phát hiện phần dưới hông trở xuống đang ngập ngụa trong một lớp sình lầy, nó phát hoảng, cố gắng cử động chân nhưng bất lực.

Từ đằng xa, nó thấy Lucine bắt đầu gượng dậy. Thân người cô ấy khẽ chao đảo, một lát sau mới lấy lại được sự cân bằng. Tiến nhanh lại phía June, Lucine hỏi với giọng điệu lo lắng vô cùng.

“Cậu có sao không June? Đưa tay đây cho mình!”

June đưa tay, Lucine nắm lấy, kéo lên. Lớp sình lầy không để lại dấu vết trên người June mà chúng dễ dàng trượt xuống khi rũ. Thật kỳ lạ!

“Chúng ta đi tiếp thôi, nhưng lần này đừng bỏ tay mình ra nhé!” – Lucine đề nghị. Nó chẳng nói thêm gì, chỉ răm rắp nghe lời. Cảm giác sợ hãi đang dâng lên trong người nó tột độ.

Hai đứa lại đi tiếp. Qua mấy dãy hành lang, những đường ống ngầm, thậm chí tiếp tục đi xuống những bậc thang lắt léo, nhưng vẫn chẳng thấy tăm hơi Gavin đâu. Lạc đường rồi, June trộm nghĩ. Nó mệt mỏi thực sự, bàn tay trơn ướt muốn vuột khỏi bàn tay của Lucine. Đoạn, nó khụy người xuống nền đá lạnh lẽo. Cả thân thể rã rời, đổ ụp xuống, nó chẳng thể tiếp tục được nữa.

“June, cậu sao thế?” – Thấy vậy, Lucine bèn hỏi.

June lắc đầu nói:

“Mình chỉ thấy mệt thôi. Nghỉ một lát là đỡ.”

Lucine đỡ nó ngồi xuống nền đá ẩm. Tim nó đập thình thịch, người vã mồ hôi như tắm. Một lát sau, khi đã lấy lại sự bình tĩnh, June và Lucine đứng dậy đi tiếp. Lúc này, hành lang dẫn vào một gian phòng hình tròn, đá nhẵn thín và bóng loáng như gương. Nó ngó mình xuống dưới, cả thân hình méo mó hiện ra, chẳng thể nhìn rõ gì.

“Cậu có nghĩ đã có chuyện gì xảy ra với Gavin không June?” – Lucine dò hỏi.

June lắc đầu nói:

“Mình không biết, cảm giác như chúng ta đang bị lạc.”

“Mình cũng nghĩ thế. Và mình còn nghĩ tới một trường hợp xấu hơn.” – Lucine nói.

June biết cô ấy đang đề cập tới chuyện gì, đó là trường hợp xấu nhất. Có thể, nó sẽ chẳng bao giờ tìm thấy Gavin nữa, thứ gì đó đã nuốt chửng cậu ấy chẳng hạn. June lắc đầu nguầy nguậy, không thể nào. Nó cố gắng xua tan ý nghĩ tiêu cực đó.

“Không thể…”– June thẳng thừng phủ nhận… – “Gavin sẽ không sao đâu. Đi tiếp thôi!”

Lucine thở hắt ra một cái, vẻ chán chường hiện rõ trên gương mặt cô ấy.

Khoảng im lặng trở lại giữa hai người, từng khoảnh khắc chầm chậm trôi. Lucine lên tiếng:

“Cậu biết tại sao khi ở đây, cậu luôn có cảm giác sợ hãi, lo lắng không June?”

“Vì những thứ đó được cất giấu ở đây. Cậu đã nói thế.” – June đáp lời.

“Đúng! Mình đã nói thế, nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu. Cậu có nhớ những hành động của mình trong quá khứ không, vào những lúc cậu tỏ ra bực bội. Bị đám con gái trong nhóm của Ruby chòng ghẹo. Lần đó cậu đã làm gì?” – Lucine lại hỏi.

“Mình…” – June ngập ngừng nói chẳng thành lời.

“Cậu đã đốt những bức tranh. Có phải hành động đó khiến cậu cảm thấy như giải tỏa được những phiền muộn, ấm ức, thậm chí cả những nỗi đau ở hiện tại, đúng không?”

June lặng lẽ gật đầu. Lucine bèn nói tiếp:

“Ở thế giới thực, mọi sự đau khổ, áp lực mà cậu phải chịu đựng hằng ngày, ở trường lớp, thậm chí là ở nhà. Chúng sẽ dần lớn lên trong cậu, trong khi bản thân cậu quá nhỏ bé để có thể chịu nổi chúng. Từ đó mới sinh ra những hành động tiêu cực như vậy. Còn ở thế giới này, cậu sẽ chẳng bao giờ chịu áp lực, rồi buộc phải nổi giận như thế. Huống chi ở đây cậu chẳng đang cầm nắm chiếc chìa khóa – cây cọ vẽ để tạo ra những điều kỳ diệu hay sao.”

Nó vẫn im lặng, một cảm giác gì đó như sự hối hận dấy lên trong người. Nó nói:

“Mình xin lỗi, Lucine. Mình sẽ không bao giờ như vậy nữa. Mình hứa.”

Lucine mỉm cười, rồi cô ấy ôm chầm lấy thân thể nhỏ bé, yếu ớt của nó.

“Đừng lo, June! Có mình luôn ở bên cạnh cậu, bất cứ khi nào. Còn giờ mình đi ra ngoài thôi, bên ngoài thế giới.”

“Nhưng còn Gavin nữa?” – June thắc mắc.

“Gavin ư! Chúng ta đã đi tìm cậu ấy, nhưng cậu biết kết quả như thế nào rồi June. Những cạm bẫy giăng mắc khắp tòa tháp này, nếu còn ở lại, mình e rằng, chúng ta khó có thể thoát ra. Không thể bị chôn vùi ở đây được.” – Lucine giải thích một lần nữa.

June vẫn chần chừ không nói, vì chưa biết tình trạng của Gavin giờ ra sao. Nhưng ngẫm lại cảnh tượng khủng khiếp ban nãy trong hang đá, nó lại thấy rùng mình ớn lạnh. Sự mâu thuẫn lại xuất hiện trong lòng, nó chẳng biết thế nào. Nó căm ghét những quyết định hay lựa chọn. Lucine vẫn nhìn nó dò hỏi, như cầu khẩn nó mau đưa ra quyết định của mình. Gavin đã nhiều lần xả thân để cứu mạng nó. Hồi còn học ở trường, chẳng phải lúc nào cậu ấy cũng ở bên nó sao, nhất là những khi nó buồn? Và chẳng phải cậu là người nó luôn nhớ tới sao, ngay cả trong thế giới này?

“Đừng chần chừ nữa, June, chúng ta mau đi thôi!” – Lucine giục June.

“Gavin đã từng cứu mình, Lucine. Hơn một lần.” – June quả quyết.

“Điều đó cũng chẳng có nghĩa lý gì, khi cậu ấy chỉ tồn tại dưới dạng linh hồn thôi. Sự dằn vặt trong cậu đang ngăn cản cậu đó. Biết không?” – Lucine nói lớn, gần như là hét.

“Sự dằn vặt ư?” – June ngạc nhiên hỏi lại.

“Cậu luôn luôn dằn vặt về cái chết của Gavin mà. Cậu ấy rơi xuống vực ngay trước mắt cậu.”

Lucine nói thêm, nếu như nó rời khỏi tòa lâu đài này thì sự dằn vặt về cái chết của Gavin sẽ được chôn vùi ở đây. Cậu ấy cũng sẽ không hối hận, hay tự trách móc bản thân về bất cứ điều gì nữa.

June im lặng. Khi ấy, Lucine vẻ như mất bình tĩnh. Cô ấy vội buông tay June ra, đứng nghiêm trang, nhắm nghiền mắt như lẩm bẩm điều gì đó. Đột nhiên, một luồng sáng tỏa ra từ người cô ấy. Theo phản xạ, June nhắm tịt mắt lại, một lát sau mới mở ra.

Trước mặt nó chính là Gavin. Nguyên vẹn, hoàn hảo. June á khẩu chẳng nói được gì. Lucine lên tiếng, đồng thời nở một nụ cười bí hiểm:

“Chẳng phải Gavin đó sao, cậu ấy chỉ tồn tại giống như một linh hồn nhỏ bé, dễ biến mất bất cứ khi nào và ngược lại. Mình dễ dàng tạo ra hàng trăm ngàn phiên bản như thế này.”

June tiến gần sang phía Gavin. Ánh mắt cậu nhìn về khoảng không trung. Trống rỗng. Vô hồn. June thử chạm vào bàn tay cậu, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nó rùng mình lùi lại.

June nhận ra, đó không phải là cậu ấy. Chỉ như một bản sao rỗng tuếch, không có linh hồn.

Nó nhìn về phía Lucine đầy vẻ ngờ vực.

 

 

No votes yet.
Please wait...