Truyện Vợ Yêu Là Đại Lão -Chương 18
|Trước mặt đội ngũ tập hợp các cao thủ của trường trung học Số 1, trường cấp ba Danh Hải gần như bị đánh đến
mức không có sức lực chống trả.
Hai vị hiệu trường ngồi ở hàng ghế đầu tiên, một người thì sung sướng cười toe toét, vui vẻ ra mặt, một người thì cứ
như mây mù u ám, có vẻ sắp có sấm chớp xảy ra.
Đặc biệt là người dẫn chương trình của đối phương sau khi nhìn thấy học sinh trường cấp ba Danh Hải không ai trả lời thì trêu chọc một câu: “Học sinh trường cấp ba Danh Hải dường như đầu óc đã trải qua một trận gió lốc nên đang lâm vào trạng thái cool down*.
Chúng ta có thể cho bọn họ một chút thời gian.”
* Thời gian đóng băng (thời gian cool down viết tắt là thời gian CD): kỹ năng không thể dùng liên tục phải có thời gian tạm dừng chờ phục hồi lại mới có thể dùng tiếp được.
Ở đây MC dùng từ này để trêu học sinh trường cấp 3 Danh Hải đang phải hồi phục lại sau khi đầu óc quá tải.
Sự oán hận của Đường Thanh Như đối với Du Thương gần như đã lên tới đỉnh điểm.
Cô ta cảm thấy nếu Trần Hạo Lỗi mà ở đây thì tình hình chắc chắn sẽ không như thế.
Nhưng trên thực tế, Trần Hạo Lỗi ngồi ở dưới khán phòng cũng mang vẻ mặt đau khổ vì không làm được.
Không chỉ cậu ta mà học sinh lớp ở đây trên cơ bản là toàn quân bị diệt.
Thẩm Ngang ngồi ở hàng ghế đầu, thò đến bên cạnh Tần Phỉ, thấp giọng nói: “Câu hỏi này khá thú vị đấy.” Tần Phỉ tùy ý dựa vào ghế ngồi, miễn cưỡng liếc câu hỏi một cái: “Thủ thuật che mắt thôi.” Nói xong, khóe mắt bất giác liếc về phía góc hàng cuối cùng.
Người rõ ràng lén ngủ gà ngủ gật ở hiệp một, lúc này vậy mà lại rất khác thường, cô đang ngồi ở đó, bút trên tay thường viết viết lên giấy.
Đang vẽ vời để giết thời gian à? “Xem ra học sinh trường cấp ba Danh Hải đúng là gặp nạn rồi, không bằng xin khán giả giúp đỡ một chút?” Lúc này, người dẫn chương trình trên bục đùa một câu.
Học sinh trường trung học Số 1 sau khi nhìn thấy điểm số thì cũng có vẻ nhẹ nhàng, đắc ý nói: “Không phải là không thể được, chỉ cần là học sinh trường cấp ba Danh Hải làm được thì cho dù là lớp 10 hay là lớp 12 đi chăng nữa, quá trình giải đề như thế nào, chúng em đều chấp nhận.
Dù sao thì điểm số cách nhau xa quá rồi.”
Câu này lập tức khiến học sinh trường cấp ba Danh Hải khó chịu, đặc biệt lớp 7 đang định giữa đường chạy lấy người.
“Chết tiệt! Loại người gì thể không biết! Ra về cái chứ!” “Cả đám chỉ biết chúi đầu đọc sách thôi! Nhìn cái vẻ đắc ý của bọn nó kìa, không phải chỉ là biết mấy câu hỏi vớ vẩn sao! Có giỏi thì đến sân thể dục làm một trận thử xem!” “Đúng đấy! Là đàn ông thì dùng cách của đàn ông để so đấu đi!” Đường Thanh Như nghe mấy câu càng ngày càng thái quá ấy, cảm thấy mặt mũi trường học đã bị đàn ăn chơi trác táng này làm mất hết, bèn đè giọng xuống trách cứ: “Nhổn nháo cái gì thế?” Người dẫn chương trình cũng là người thích xem náo nhiệt, không chê lớn chuyện, cười nói: “Cho nên, rốt cuộc trường cấp ba Danh Hải có ai trả lời không? Nếu không cổ lên thì thật sự sẽ thua đấy.” Cố Hân Lam ngồi ở dãy sau nghe thấy vậy thì lập tức giận dữ đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Chết tiệt! Sao tên dẫn chương trình kia đang đánh đòn thế!” Mấy bạn nữ bên cạnh cũng mang sắc mặt rất khó coi: “Phải nói là đê tiện mới đúng!” “Đúng đấy!” Nhưng dù học sinh lớp 7 tức giận đến mức nào đi nữa, không giải được câu hỏi ấy cũng là sự thật, cho nên bọn họ chỉ có thể tức giận, chứ không có biện pháp nào cả.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Sắc mặt của hiệu trưởng đã khó coi đến mức không thể dùng từ ngữ “đen như đáy nồi” để hình dung được nữa.
Bầu không khí trong hội trường áp lực mà lại kích động.
Nhưng ngay trong tình hình này, một giọng nói rõ ràng mà lại bình tĩnh từ trong góc phòng vang lên: “Đáp án là 7.” Ngay sau đó, vô số ánh mắt trong hội trường đều đổ dồn về phía góc phòng ấy.
Mọi người tập trung nhìn vào, thì ra là học sinh lớp 7 lên tiếng.
Lớp 7? Khi mọi người nhìn thấy đó là một học sinh lớp 7 đang nói chuyện thì vẻ mặt vốn ngạc nhiên của họ lập tức trở thành coi thường và khinh miệt.
Dù sao thì ngay cả toán học cấp ba mà đám học sinh lớp 7 còn chưa học được, sao có thể giải được loại để thi đấu này chứ.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Chu Kiều đang càn quấy, ngay cả Cố Hân Lam cũng cảm thấy như thế, cho nên đã lập tức che miệng của cô lại, cười khan vài tiếng với mọi người: “Ừm, cậu ấy nấc một cái ấy mà, thật ngại quá.” Mọi người lập tức xì một tiếng.
Chỉ riêng Tần Phỉ vì quá nhàm chán mà định đi ra ngoài hít thở không khí và hút thuốc, nhưng ngay trong giây phút Chu Kiều lên tiếng thì nhướng mày, thong thả lười nhác ngồi trở lại ghế.
“Chu Kiều, em đang càn quấy cái gì thế?” Đường Thanh Như vốn đã thấy quá mất mặt rồi, giờ lại còn bị kích thích khi thấy Chu Kiều quấy rối, cô ta nghiến răng lạnh lùng trừng mắt với Du Thương, nói gằn từng tiếng: “Thầy Du, mời thầy quản lý học sinh của thầy cho tôi!” Cố Hân Lam từ trước đến nay vốn đã không phục cô chủ nhiệm lớp 1 này rồi, cô ấy tức khắc phản bác lại: “Thưa cô, em đã nói là Chu Kiều bị nấc rồi, cô có tất yếu phải chuyện bé xé ra to như thế không?”
“Em cho tôi là kẻ điếc à? Không nghe thấy em ấy vừa nói gì sao?” Đường Thanh Như nói xong câu này còn ngại chưa đủ, lại răn dạy Chu Kiều: “Bản thân mình kém cỏi thế nào mà không biết à! Đúng là khiến trường cấp ba Danh Hải mất mặt!”
Cô ta răn dạy không chút cố kỵ trước mặt bao người như thế, có thể nói là hoàn toàn không cho Chu Kiều chút thể diện nào.
Cố Hân Lam ngồi ở bên cạnh nghe thấy vậy thì tức giận đến mức chỉ hận không thể đứng lên đầm cô ta một cú.
Kết quả, cô ấy còn chưa kịp đứng lên thì đã nghe thấy có người lười nhác lên tiếng: “Cả trường không ai dám giơ tay mới là làm mất mặt trường cấp ba Danh Hải chứ nhỉ?” Ánh mắt mọi người nhất thời lại đổ dồn về phía hàng ghế đầu tiên.
Ngay cả Chu Kiều cũng không khỏi nhìn anh.
Chỉ có Đường Thanh Như đang phẫn nộ, ngay cả đối phương là ai cũng không nhìn đã gân cổ: “Con bé vốn thuộc lớp 7 thì biết cái gì!” “Không biết thì không đáng sợ, tự động nhận thua như rùa đen rụt đầu mới là đáng sợ nhất.” Câu nói đầy ý châm chọc kia khiến mặt Đường Thanh Như lúc xanh lúc trắng.
Cô ta cảm thấy đối phương đang trào phúng lớp cô ta rằng ngay cả dũng khí nhấc tay cũng không có là con rùa đen rúc đầu, khiến cô ta càng thêm giận dữ, thốt lên: “Anh thì biết cái gì! Anh là cái thá gì chứ?” Hiệu trưởng bên cạnh nghe xong, sợ tới mức trực tiếp đứng bật dậy từ trên ghế và quát một câu: “Cô Đường!” Sau đó, ông ta vội vàng xin lỗi Tần Phỉ với vẻ cực kỳ cung kính: “Cậu…
Thầy Tần, cô ấy không hiểu chuyện, ngài ngàn vạn lần đừng để ý, ngàn vạn lần đừng để ý.” Thẩm Ngang bên cạnh lúc này đã cười điên cuồng rồi.
Vốn chỉ muốn xem cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả ai ngờ lại có kẻ không sợ chết như thể.
Phải biết rằng anh ta lớn chừng này rồi mà vẫn chưa thấy ai dám dùng giọng điệu ấy để nói chuyện với Tần thổ phỉ như thế.
Tần Phỉ thì không có phản ứng gì quá khích, nhưng hiệu trưởng lại cứ như gặp phải kẻ địch vậy, thừa dịp Tần Phỉ còn chưa trở mặt, ông ta vội lau mồ hôi lạnh trên trán, lập tức nói: “Tôi thấy cô Đường mệt mỏi rồi, chi bằng về văn phòng nghỉ ngơi trước đã.” “Hiệu trưởng, tôi không cần, tôi…” “Đi ra ngoài!” Hiệu trưởng lười lấy cớ, lạnh mặt trực tiếp ra lệnh.
Ngay sau đó, Đường Thanh Như đã bị người ta nửa mời nửa lôi ra ngoài.
Cũng may mà hội trường rất rộng lớn, vài động tĩnh nhỏ ở chỗ ngồi của trường cấp ba Danh Hải không gây ảnh hưởng đến trường trung học Số 1 bên cạnh và trận đấu trên sân khấu.
Ngược lại là người dẫn chương trình trên bục đợi lâu nên có vẻ không chịu nổi, lập tức thúc giục: “Nếu bạn này đã giơ tay phát biểu thì mời em lên đài viết quá trình giải để được không?” Không có Đường Thanh Như ở bên cạnh làm rối và phản đối, lại có một câu nói giúp của Tần Phỉ nên Chu Kiều rất thuận lợi mà đi lên bục.
Chỉ là lúc đi ngang qua dãy ghế thứ nhất, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô thản nhiên liếc qua, lập tức nhìn thấy Tần Phỉ ngồi ở đằng kia, vẻ mặt lười nhác buồn ngủ, nửa khuôn mặt giấu dưới ánh đèn.
Hai người đơn giản chỉ nhìn nhau một cái.
Mãi đến khi Chu Kiều lên bục, mọi người vẫn mang thái độ chần chờ, còn những người không hề tin chút nào chính là học sinh và giáo viên của trường cấp ba Danh Hải.
Một học sinh lớp 7 như cô có thể làm để thi đấu sao? Đang đùa đấy à!
Khoác lác cũng đâu thể đến mức này được! Thật ra ngay cả đám học sinh lớp 7 cũng có vẻ không tin, bọn họ vẫn còn nhớ rõ chuyện cổ giúp Cố Hân Lam gian lận thi cử, môn nào cũng không đạt điểm trung bình.
Vì thế, những người đó chỉ coi như đang xem khỉ diễn xiếc thôi.
Chữ viết của cô rất đẹp.
Người ta hay nói rằng nét chữ nét người, trong nét chữ của cô cất giấu vẻ sắc nhọn, như một thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ vậy.
Mặc dù bị áp chế, nhưng vẫn lộ ra vài phần sắc bén và sát khí không thể giấu được.
Ánh đèn của hội trường chiếu lên sườn mặt cô, trong đôi mắt trong trẻo của cô lộ ra vẻ lạnh lùng.
Tần Phỉ nhìn cô viết từng chữ từng chữ một, phân tích đề thi một cách có trật tự, rõ ràng và rành mạch.
Chẳng qua câu hỏi này nằm ngoài phạm vi kiến thức quá xa, có vài công thức mà học sinh trên sân khấu và cả dưới khán phòng đều không hiểu gì.
Bọn họ ở dưới khán phòng không ngừng rì rầm, đều cho rằng Chu Kiều đang viết linh tinh! Nghe những lời chế nhạo của bọn họ, học sinh trường cấp ba Danh Hải, đặc biệt học sinh lớp 1 chỉ cảm thấy cực kỳ mất mặt khó xử! Ai cũng cảm thấy Chu Kiều đã làm mất mặt tất cả học sinh rồi! Đến tận khi cô viết đáp án cuối cùng xong, trên mặt những người đó vẫn lộ ánh mắt đùa cợt, chỉ chực chờ học sinh trường trung học Số 1 đá cô xuống bục.
Nhưng đợi mãi mà các học sinh dự thi của trường trung học Số 1 đều không có bất cứ phản ứng nào.
Trái lại, trong khung cảnh yên tĩnh này, bỗng có tiếng vỗ tay không nhẹ không nặng đột ngột vang lên rất rõ ràng.
“Bốp, bốp, bốp…” Chỉ thấy Tần Phỉ dựa vào ghế mà thờ ơ vỗ tay, khóe miệng hơi nhướng lên.
Những người ở đây đều mờ mịt khó hiểu trước hành động ấy của anh.
Làm thế nghĩa là sao? Khích lệ học sinh này có dũng khí? Không hề làm rùa đen rụt đầu?